Chương 14: Dạy thay
"Buổi sáng tốt lành, Arc."
Ánh mặt trời ban mai ấm áp xuyên qua kẻ lá, hắt vào hành lang, rọi lên gương mặt thiếu niên thanh tú vẫn còn vài phần non nớt của Arc, cậu lững thững bước đi với những suy nghĩ r·ối l·oạn cùng hàng loạt câu hỏi trong đầu vẫn chưa có lời giải đáp. Arc tập trung, hoặc có lẽ nên gọi là lơ đễnh tới nỗi bỏ qua tiếng gọi phía sau lưng mình.
"Arc."
"..."
"Này."
Phải đến tận khi có một bàn tay đặt lên vai mình, Arc mới giật mình nhìn lại.
Irine đang nhìn cậu với vẻ lo lắng.
"Cậu ổn chứ?" Cô hỏi.
"...A, mãi suy nghĩ vài việc nên không chú ý tới cậu. Xin lỗi Irine, đừng giận nhé"
Nhận ra sự vô ý của mình, Arc buộc miệng xin lỗi, nhưng Irine chỉ lắc đầu.
"Không sao, mình không giận cậu đâu. Cùng đi nhé?"
"Ừm, tiện đường mà."
Hai người sóng vai rẽ ra khỏi hành lang, bước vào sân trường, họ hướng tới khu huấn luyện thể chất, nơi diễn ra tiết học sáng hôm nay.
được một lúc, giống như muốn tìm chủ đề để nói chuyện, Irine lên tiếng hỏi:
"Nhân tiện, việc gì khiến cậu tập trung tới vậy?"
"Mấy việc vặt thôi ấy mà." Nhưng đáng tiếc, Irine đã chọn sai chủ đề, vì Arc không có vẻ gì là muốn tiết lộ suy nghĩ của mình.
Hai người lại chìm vào im lặng.
Irine cảm thấy bồn chồn trong lòng, hôm nay cô dậy muộn hơn bình thường một chút, không nghĩ tới nhờ vậy mà tình cờ gặp được Arc trên đường tới lớp học. Vốn là người không giỏi bắt chuyện, hiếm khi có cơ hội ở riêng một mình với Arc thế này mà không có sự góp mặt của những cô gái khác, ấy vậy mà cô không biết phải mở lời thế nào.
May mắn thay, trong lúc cô vẫn đang uốn lưỡi tìm kiếm chủ đề phù hợp để bắt chuyện thì Arc đã mở lời trước:
"Này, Irine, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Cậu hỏi đi, nếu biết mình nhất định sẽ nói." Irine vui vẻ gật đầu.
"Cậu và Schwarz là bạn thời thơ ấu phải không?" Có chút ngập ngừng, Arc lên tiếng.
"Ừ?"
Dù không hiểu sao cái tên đó là đột ngột xuất hiện từ miệng của Arc, Irine vẫn gật đầu. Sợ cậu hiểu lầm, cô bổ sung thêm:
"Từng thôi, quan hệ cũng không tốt tới đâu."
"Cậu... Đã từng thấy anh ta cầm kiếm bao giờ chưa?" Không để ý tới vẻ cứng nhắc của Irine, Arc tiếp tục.
"Ý tôi là, từng thấy Schwarz luyện kiếm thuật bao giờ chưa?"
"Luyện kiếm?"
Irine lầm bầm lặp lại hai chữ này, rồi cô chợt bừng tỉnh.
"Cậu vẫn còn để tâm chuyện hôm qua à?"
Đây là lý do duy nhất Irine có thể nghĩ ra cho việc Arc đột nhiên nhắc đến Schwarz. Điều đó khiến cô cau mày khó chịu:
"Mình có thể khẳng định với cậu là Schwarz chưa bao giờ đụng tới một thanh kiếm hay bất kỳ v·ũ k·hí nào khác ngoài ma trượng, ít nhất là đó là những gì mình thấy. Cho nên việc Schwarz thắng cậu hôm qua chắc chắn là g·ian l·ận. Cậu yên tâm, bọn mình nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu."
Khi nói về thất bại của Arc trước Schwarz, thật mỉa mai khi Irine và những cô gái khác lại là người để tâm nhiều nhất, hơn cả cậu.
"Vậy ư? Tôi hiểu rồi."
Tuy nhiên, Arc không quan tâm tới phần sau câu trả lời của Irine cho lắm, thứ cậu để tâm là nội dung vế trước, Irine chưa từng thấy Schwarz cầm kiếm.
Những vết chay và cơ bắp của Schwarz không phải giả, cả tư thế chuẩn mực khi vung khúc gỗ kia nữa. Những cái đó không phải là thứ mà một người có thể đạt được trong thời gian ngắn. Đó là còn chưa kể trình độ áp đặt ma lực vào v·ũ k·hí kinh người tới mức một nhánh cây khô cũng có thể biến thành mũi kiếm sắc nhọn. Arc vẫn nhớ như in, áp lực kinh khủng đã ép cậu phải bỏ chạy ngay lập tức lúc sáng.
Kể cả khi đặt hết sự chú ý vào đối thủ, Arc không cho rằng mình có thể thắng Schwarz nếu hai người tái đấu. Chí ít cậu còn chưa đạt tới trình độ thao túng ma lực ở cấp bậc của Schwarz, anh ta phải cách cậu cả một đoạn dài. Trong trận đấu hôm qua, Schwarz thậm chí còn không thèm dùng hết sức, bằng chứng là Arc chỉ b·ất t·ỉnh chứ không bị chặt làm đôi hay b·ị đ·âm thủng mấy lỗ trên người.
Một người ở cấp độ đó có nhất thiết phải chơi xấu để giành chiến thắng trước đối thủ kém hơn mình quá nhiều không?
Arc không nghĩ là cần thiết.
Chỉ là cậu vẫn chưa hiểu tại sao Schwarz Skywalker lại theo học khoa ma thuật khi khả năng về kiếm thuật của anh ta lại cao như vậy cho nên mới thử hỏi chuyện này với Irine, bạn thời thơ ấu của anh ta. Nhưng xem ra không thể tìm được thông tin gì hữu ích từ Irine rồi.
"Hai người thật sự không thân thiết lắm nhỉ."
Cuối cùng, cậu nói.
"Tất nhiên rồi."
Irine không hiểu ý nghĩa đằng sau câu nói này của Arc, cô chỉ cảm thấy yên tâm vì cậu đã không hiểu lầm mình.
Hai người sau đó im lặng suốt dọc đường tới khu huấn luyện thể chất.
"Ơ?"
Khi hai người tới nơi, Arc không khỏi thốt lên vì cảm giác ngoài ý muốn.
"Gần tới giờ lên lớp rồi mà? Sao hôm nay lại vắng vậy?"
Trên bãi đất trống chủ yếu phục vụ cho việc huấn luyện và đối chiến ngoài trời lúc này chỉ có lác đác vài người, tính luôn cả cậu và Irine thì tổng số cũng chỉ có năm. Hai trong ba người còn lại là Elsie và Tia, người cuối cùng là một cô gái nhỏ nhắn trông có hơi rụt rè nhút nhát.
Lớp học hôm nay của bọn họ có tối đa mười người, và tất cả thường đến rất sớm, trước khi tiết học bắt đầu khoảng chừng nửa giờ. So với mọi khi thì Arc và Irine đã đến khá trễ, nhưng tính luôn họ thì chỉ mới có một nửa thành viên xuất hiện.
"Arc, Irine, tới muộn vậy?
Nhìn thấy hai người, Elsie phất tay chào, còn Tia thì trông hơi ủ rủ, cô chỉ ngẩng mặt lên nhìn họ gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi lại ngồi bó gối một chỗ, dường như có tâm sự trong lòng.
"Buổi sáng tốt lành Elise, Tia cả cậu nữa Yuri."
Arc cất tiếng chào mọi người, đoạn cậu hỏi:
"Những người khác đâu cả rồi? Sao tôi không thấy?"
Người đang ở gần cậu nhất, cô gái đeo kính rụt rè được gọi là Yuri ngập ngừng trả lời Arc:
"Mọi người... Bỏ về cả rồi..."
"Bỏ về? Tại sao?" Cảm thấy khó hiểu, Arc tò mò hỏi tiếp.
"Sylvie còn chưa từng lên lớp, cậu ấy bảo đang kẹt nghiên cứu gì đó."
Lần này người trả lời Arc là Elsie vừa đi đến bên cạnh cậu.
"Những người khác thì đúng như Yuri nói đấy, bỏ về cả rồi. Còn lý do tại sao thì..."
Nở một nụ cười khổ, cô nói tiếp.
"Tôi nhận được tin là hôm nay giáo sư Rayner có việc gấp, đã rời khỏi trường từ sớm rồi."
"A." Nghe vậy, Arc liền hiểu.
Không phải khoe khoang hay gì, mười người trong lớp học hôm nay của cậu là những người có thể xem là giỏi nhất trong năm đầu tiên của Stellar, lớp học hôm nay cũng là một lớp đặc biệt dành riêng cho họ.
Hệ thống giáo dục của Stellar phân loại học viên thành năm khối chính và không có sự phân biệt đối xử giữa các lớp học trong cùng một khối. Nghĩa là mọi lớp học cùng khối có chất lượng giảng dạy và cơ sở vật chất là như nhau. Không tránh khỏi trường hợp những học viên tài giỏi sẽ nhận được sự ưu ái của các giáo sư nhưng đó là một vấn đề khác. Nói chung, tài nguyên phân phối cho các lớp là bình đẳng.
Tuy nhiên, để thúc đẩy sự cạnh tranh và phát triển, Stellar đã sử dụng hệ thống học bổng hỗ trợ cho những cá nhân kiệt xuất, đặc biệt là mười hạng đầu của mỗi khối. Ngoài những phần thưởng quý giá, mười người giữ hạng đầu còn được đặc cách huấn luyện riêng một vài tiết trong tuần.
Từ đó, thuật ngữ lớp S được sinh ra. Chính xác mà nói, đó không phải là một lớp, mà chỉ là tập hợp mười người đứng đầu khối, vì vậy sau mỗi kỳ thi xếp hạng, lớp S thường sẽ có vài sự điều chỉnh thành viên. Có những trường hợp toàn bộ lớp S bị thay đổi chỉ sau một năm học, đôi khi lại tốt nghiệp mà không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Arc Leonardo vừa vặn xếp hạng mười trong đánh giá xếp hạng đầu kỳ và giữa kỳ. Điểm thực hành là tối đa nhưng điểm lý thuyết lại không thể so với những người khác cho nên không thể leo lên hạng cao hơn được. Tuy vậy, không ai có thể vượt qua cậu để leo vào mười hạng đầu, cho nên có thể nói, Arc Leonardo giống như bức tường thành vững chắc ngăn cách giữa học viên bình thường và những thiên tài siêu cấp trong năm một.
Ngoài ra, trong nhóm bạn của cậu, Elsie giữ hạng một, Sylvie hạng hai, Tia hạng ba và Irine ở hạng bảy. Thánh nữ Aris không tham gia Stellar như một học viên chính thức nên cô không cần phải thi xếp hạng.
Đã là thiên tài thì ai cũng có sự kiêu ngạo của mình, đa phần giáo sư được cử đến để giảng dạy trong giờ học này đều không phù hợp với bọn họ, sau nhiều lần đổi giáo sư, không ai kiên trì được quá năm tiết học. Chỉ riêng một người, không chỉ khiến cả lớp tâm phục khẩu phục trước khả năng của mình, mà phương pháp giảng dạy của ông cũng rất hiệu quả ngay cả với họ, đó chính là giáo sư Rayner Mclain.
Nếu hôm nay ông bận việc mà không lên lớp được thì việc mọi người bỏ về là dễ hiểu. Bởi vì họ cho rằng trừ giáo sư Rayner ra thì không ai đủ trình độ để dạy họ cả.
"Xét tới trường hợp tới giờ vẫn chưa ai thông báo cho chúng ta nghỉ học thì chắc là đã tìm được giáo sư thay thế rồi. Cơ mà..."
Elsie nhận xét rồi nhìn quanh sân luyện tập chỉ có năm người.
"Cậu có muốn nghỉ không Arc?" Cô hỏi, đợi câu trả lời của cậu.
Tia ngẩng mặt lên, như thể cô cũng muốn nghe điều đó.
"Dù sao cũng đã tới rồi..."
Arc lắc đầu.
"Nếu giáo sư thay thế không phù hợp thì tôi sẽ tự luyện tập một mình, các cậu không thích thì không cần ép mình ở lại với tôi đâu."
Cậu biết, lý do duy nhất mấy cô gái này vẫn chưa bỏ về chín phần mười là tại cậu.
Elsie, Irine và Tia còn chưa quyết định thì Yuri đã lên tiếng trước.
"A, hiệu trưởng? Sao ngài ấy lại đi sang đây?"
Cô chỉ về một hướng, thốt lên kinh ngạc.
"Chẳng lẽ giáo sư thay thế là hiệu trưởng sao?"
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo hướng tay của cô.
Quả nhiên, họ lập tức trông thấy một cô bé tóc trắng nhỏ nhắn xinh xắn trong trang phục mang phong cách gothic lolita đang đi về hướng này, ngoại hình như vậy ở Stellar chỉ có một người, ngoài Satella Draco, người đứng đầu Stellar ra thì không còn ai khác.
Ngoài ra vẫn còn một người nữa đi sau cô. Tóc đen, áo choàng đen, khắp người toả đầy không khí ảm đạm đen tối.
"Schwarz Skywalker."
"Sao hắn cũng tới?"
Nhìn thấy hắn, gương mặt Irine và Elsie lạnh xuống tức thì.
Arc và Tia thì lại mang biểu cảm khá phức tạp.
***
Khi nghe Satella đề cập tới việc làm trợ giảng cho cô vì có một giáo sư vắng mặt, Schwarz đã đồng ý mà không nghĩ nhiều. Chủ yếu là do hai chữ "điểm cộng" tương đối hấp dẫn một người đang trên bờ vực bị đuổi học như hắn.
Nhưng khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc cách đó không xa, chỉ có một điều mà Schwarz có thể nghĩ tới.
"A, C·hết tiệt."