Làm Phản Diện Chi Nữ Không Tốt Sao?

Chương 23: Mùng hai Tết!!!




Chụp ảnh xong cũng là một tiếng sau, Thẩm ba và Lãng Thiên Hành thay một bộ đồ thoải mái rồi vào bếp nấu ăn.

Thẩm Mộng Chi mở TV xem, bên cạnh là Thẩm phu nhân đang mải mê nói chuyện với William, Hàn Thanh Ngọc chắc đã đi đâu rồi.

Thẩm Mộng Chi hỏi - Mẹ!!

Thẩm phu nhân nhíu mày đáp - Mộng Chi, hử???

Thẩm Mộng Chi nói - William sau này là người của Thẩm gia rồi, mẹ không định đặt tên cho em ấy sao??

Thẩm phu nhân ồ lên, che miệng cười nói - Vậy con muốn đặt tên là gì?? Con cũng là chị gái rồi, quyền quyết định đều do con!!

Thẩm Mộng Chi nói - Mẹ à, tên con của mẹ phải đặt chứ?? Sao lại đẩy hết lên đầu con!!

Thẩm phu nhân nhìn William nói - Vậy mẹ không khách sáo nữa!! Thẩm Linh Đan, có được không???

William nghe vậy nói - Thẩm Linh Đan?? Được, được ah, nghe rất hay!!

Thẩm phu nhân xoa đầu cậu một cái rồi nhìn Thẩm Mộng Chi nói - Sau khi tốt nghiệp cũng phải về Trung Quốc, Thẩm Mộng Chi con đảm nhiệm dạy tiếng Trung cho em nhé??

Thẩm Mộng Chi nghe liền lập tức gật đầu - Dạ, con biết rồi mẹ!!

Hai người hàn huyên tâm sự với nhau, William ở bên cạnh mặc dù không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ muốn ở gần Thẩm phu nhân.

Thẩm ba và Lãng Thiên Hành bê ra mân đồ ăn, cúng một lát rồi lại quây quần nhau trên sofa ở phòng khách, nói chuyện rôm rả một lúc lâu.

Thẩm ba nhìn Lãng Thiên Hành hỏi - Sau khi tốt nghiệp đại học, con định ở lại đây lập nghiệp hay về nước?

Lãng Thiên Hành nhấp ngụm ly trà trên tay rồi trả lời - Dạ có lẽ sẽ ở đây một thời gian, sau đó sẽ về nước làm việc cho Thẩm gia.

Thẩm Mộng Chi chen lời nói - Anh hai, cũng không cần phải vào Thẩm gia làm việc đâu, cứ thành lập một công ty nhỏ là được mà.

Lãng Thiên Hành cười trừ nói - Mộng Chi, anh đã hứa là tương lai sẽ vào Thẩm gia làm công trả nợ mà, không thể thất hứa ah??

Thẩm Mộng Chi nói - Nhưng chuyên ngành của anh...!!!

Thẩm ba nói - Vậy cũng được!! Nếu con thích trở về hay ở lại, ba không ngăn cản. Sau này, nhớ làm tốt việc của mình!!

Thẩm Mộng Chi nói - Ba à, anh hai...!!

Thẩm ba nghiêm túc nói - Mộng Chi à, khi con thu nhận Tiểu Hành đã nói sẽ nghe theo quyết định của nó, không thể vì tình cảm mà áp đặt lên người khác được.

Thẩm Mộng Chi giận dữ, dậm chân không nói gì, bỏ ra ngoài. William thấy như vậy liền xin phép đi theo, Thẩm ba nhìn Thẩm phu nhân nói - Có phải tôi chiều hư con bé rồi không, càng ngày càng không ra thể thống gì??

Lãng Thiên Hành ở bên cạnh không nói gì, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Thẩm Mộng Chi có vẻ tiếc nuối, đau đớn.

...***************...

Thẩm Mộng Chi tức giận, đi ra sau vườn tới nơi có hoa ải hương mà ngồi xuống. William đuổi theo rất mệt mới nhìn thấy cô đang nằm trên vườn hoa sau biệt thự.

William tới gần hỏi - Chị ơi, sao vậy?? Bộ có chuyện không vui sao, nói em nghe đi có khi lại giải quyết được!!

Thẩm Mộng Chi bật cười - Em giải quyết á? Thôi, nói ra càng thêm phiền lòng thôi.

William ngồi xuống nói - Vậy em nói chuyện của em trước nha~~!!

Em dạo này luôn mơ thấy một giấc mơ kì quái, nó khiến em rất là...uhm, nói làm sao nhỉ??

Thẩm Mộng Chi nói - Phản cảm, khó chịu và không thoải mái!!

William vỗ đùi một cái bốp rồi hô lên - Chính xác, chính là nó. Hi hi !!

Thẩm Mộng Chi nói - Nó như thế nào??

William đáp - Nó như một đoạn hồi kí không có thời điểm hay thời gian gì cả?? Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện lại như chưa từng xuất hiện, nó lập đi lập lại khoảng không gian nào...??

Thẩm Mộng Chi - Kể đi xem nào??

William vừa kể vừa khua tay múa chân - Em nhìn thấy một thiếu niên đứng phía trước, quay lưng về phía em cứ đi xa dần xa dần. Cho đến khi đứng trước một căn phòng màu đen kì lạ, thiếu niên đó mở cửa bước vào.

Chị đoán xem em nhìn thấy gì?

Thẩm Mộng Chi đột nhiên bị William hỏi cũng giật mình đáp - Một cái xác treo lơ lửng trên tường!!

William vui vẻ búng tay một cái nói - Bingo ~!!! Chị thật giỏi!!

Thẩm Mộng Chi ngã người bật ngửa, không hiểu gì một lúc mới bình tĩnh hỏi - Vậy người đó nhìn như thế nào??

William đáp luôn - Máu me be bét, quần áo tả tơi, ánh mắt tràn đầy sát khí, trông vô cùng đáng sợ!!

Thẩm Mộng Chi nói - Đáng sợ tới như vậy sao??

William gật đầu nói - Vâng!! Em nhìn cảnh đó thì hoảng sợ tỉnh dậy mà!! Giấc mơ này luôn xuất hiện khi em ngủ trong phòng mình, thẩm chí sẽ xuất hiện khi em ngủ gật trên sofa ngay phòng khách.

Thẩm Mộng Chi bối rối không biết nên nói gì, Lãng Thiên Hành đã đứng trước mặt gọi hai người vào ăn cơm, William vui vẻ chạy vào nhà trước.

Lãng Thiên Hành cũng xoay người định đi theo, Thẩm Mộng Chi kéo áo của hắn nói - Anh hai, em có chuyện cần sự giúp đỡ của anh??

...****************...

Đúng 12h đêm, tất cả mọi người đều chìm sâu vào trong giấc ngủ. Âm thanh của con quạ trên cây liễu ngoài hiên nhà, nhìn vào trong biệt thự kêu quặc quặc quặc, nghe thật não nề.

Dự đoán trước, hôm nay trong biệt thự sẽ xảy ra chuyện gì đó!!

Tại căn phòng ngay sát cửa sau khu biệt thự, có bóng dáng hai người. Một nam một nữ đứng trước cánh cửa kia nhìn nhau rồi gật đầu một cái, nam nhân mở cửa ra rồi cả hai bước vào đóng cửa lại, thời gian như ngừng lại.

Nữ nhân nhìn vật trước mặt khẽ run rẩy, tức giận dậm chân giơ súng về phía nam nhân đang bị treo giữa không trung nói - Ngươi đã làm gì em ấy??

Nam nhân kia nhìn nữ nhân, nở nụ cười thật tươi nhận ra cô gái hôm qua nói - Cô gái, đừng chơi đồ này, nó rất nguy hiểm đó!!

Hai người kia chính là Thẩm Mộng Chi và Lãng Thiên Hành, tối muộn vậy họ tới đây làm gì?? Còn cầm theo súng, chắc không phải đồ chơi đâu ha??

Thẩm Mộng Chi không kiêng nể gì, bắn một phát vào ngay tay trái rồi chĩa súng vào đầu nam nhân nói - Trả lời câu hỏi của tôi trước đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì em trai ta??

Lãng Thiên Hành nghe tiếng súng cũng mặc kệ, đi xung quanh căn phòng một lượt mới đứng cạnh Thẩm Mộng Chi nói - Nói nhiều làm gì, bắn một phát vào đầu liền chết thôi!! Khẩu súng này được đặc biệt tạo ra để khử đám ác linh như ngươi mà!!

Lãng Thiên Hành cúi xuống to nhỏ gì đó với nam nhân kia, nam nhân kia có vẻ sợ hãi không dám nhúc nhích. Y biết hai người không nói sai, viên đạn vừa bắn vào tay trái y, đột nhiên cảm thấy như muốn dứt lìa ra vậy, còn đang bốc cháy không ngừng.

Nam nhân kia trả lời - Ta vốn dĩ không biết tại sao?? Chỉ là một thời gian trước, ta vô tình gặp được nhóc con. Cậu ấy cho ta ăn, cho ta uống. Vì muốn cảm ơn, ta đã cho cậu ấy một viên ngọc lục bảo, nó có thể bảo vệ cậu ấy tránh bị tà ma quấy phá.

Sau đó, ta không còn thấy cậu ấy quay trở lại nữa. Ta dùng thần thức của mình ở bên trong viên ngọc đó, kiểm tra xem cậu ấy đang ở đâu? Ta không cách nào tìm được cậu ấy, đến bây giờ cũng chỉ có thể vào mộng gọi.

Ta căn bản không muốn làm hại cậu ấy!! - Nam nhân kia nhìn hai người, vẻ mặt thật lòng không dám nói sai nửa lời.

Thẩm Mộng Chi nhìn y, nói - Vậy sao, hôm qua không nói với chúng tôi. Còn báo mộng khiến em ấy sợ hãi chứ??

Nam nhân kia ngạc nhiên đáp - Ta .... hôm qua không có báo mộng mà???

Đến lúc này, Thẩm Mộng Chi và Lãng Thiên Hành giật mình nhìn nhau, liền biết có chuyện không ổn vội chạy trở về phòng mình.

Hai người vừa về phòng liền nhìn thấy William đang ngồi trước cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài có vẻ đang rất sợ hãi, miệng không ngừng run rẩy la lên - Ahhhhh~~!!! Có quỷ!!!

Thẩm Mộng Chi không nghĩ ngợi gì, chạy tới ôm chặt William vào trong lòng, trừng mắt nhìn cái thứ lơ lửng trên không trung kia mà mắng - Cút ~~!!

Một luồng khí màu tím bay ra khỏi cơ thể của Thẩm Mộng Chi, lao tới tấn công cái thứ lơ lửng kia mà bao quanh nó.

Lãng Thiên Hành lập tức nhảy qua cửa sổ, hắn ta thế mà không rơi xuống lơ lửng trên không trung. Cũng bởi vì đang ở tầng ba, trời lại tối lên nhìn thứ gì cũng mờ mờ ảo ảo, thật khó nắm bắt.

Trời bị mây mù che mất, khoang cảnh trước mắt trở lên tối mịt. Giữa đêm 12h, không trăng không sao, quả thật rất khó nhìn rõ cái thứ trước mặt kia.

Lãng Thiên Hành rút một lá bùa màu vàng từ trong túi áo ra, cắn đầu lưỡi nhổ vào lá bùa đó rồi lẩm nhẩm đọc gì đó. Lá bùa đột nhiên phát ra tia kim sắc soi sáng cả khoảng không nơi hắn đang đứng.

"Thần phù?? Thật sự là thần phù, làm sao một phàm nhân như ngươi có thể kích hoạt thần bùa chứ??"

Cái thứ kia phát ra giọng nói y như trẻ con nhưng lại vang vang khắp nơi, như gần như xa vô cùng kì quái.

Lãng Thiên Hành được thần phù soi sáng, mở mắt nhìn cái thứ trước mắt có chút giật mình, buộc miệng nói - Tam nhãn quỷ đồng!!!

Thẩm Mộng Chi vừa nghe thấy thế cũng giật mình, chạy tới bên cửa sổ nhìn nơi Lãng Thiên Hành đang lơ lửng trên không trung, phía đối diện là một cậu bé tầm hai ba tuổi cười kì quái.

Điểm đặc biệt, là trên trán nó có một con mắt chưa mở, hai mắt bên dưới nhìn trừng trừng cả hai người nói - Anh chị ơi, hai người làm em sợ quá đi!! Tiểu Điệp chỉ muốn tìm đồ thôi, không hại bất cứ ai đâu??

Thẩm Mộng Chi thầm kinh ngạc, hỏi - Tiểu Điệp??

Nó cũng có tên sao??

Không phải nó là một quỷ đồng chưa mở con mắt thứ ba, không thể có linh trí sao?? Bây giờ, không chỉ biết đùa giỡn với bọn họ mà còn có cả tên nữa sao?

Tiểu Điệp bay là là trước mặt Thẩm Mộng Chi gật đầu, nói - Là chủ nhân đặt tên cho em đó!! Hay không??

Lãng Thiên Hành định lao tới nhưng bị Thẩm Mộng Chi giơ tay ngăn cản, vội đứng im tại chỗ khoanh tay nhìn.

Thẩm Mộng Chi nhanh chóng giơ tay ôm lấy Tiểu Điệp vào trong lòng, nhíu mày than - Ây da ~~!!! Sao lạnh vậy??

Tiểu Điệp bị cô ôm bất ngờ không kịp phòng bị, im lặng chui vào trong lòng Thẩm Mộng Chi cảm nhận hơi ấm nói - Tiểu Điệp chết rồi, bị chính phụ quân giết.

Sau đó, thì bị một gã pháp sư đem linh hồn nuôi dưỡng làm quỷ đồng giết người, thân xác thì bị giày vò rồi đem hoả thiêu, làm nhân của một bức tượng đứa bé.

Trải qua mấy trăm năm, gã pháp sư kia cũng chết, Tiểu Điệp trở thành quỷ đồng một mình lủi thủi không ai bầu bạn, nếu ngày đó không gặp chủ nhân có lẽ bây giờ đã trở thành lệ quỷ giết người không gớm tay rồi!!

Thẩm Mộng Chi trước đây từng đọc một cuốn sách, trong đó có ghi vài cách tạo ra quỷ phục vụ cho bản thân làm điều xấu.



"Tam nhãn quỷ đồng là một trong những cách đó. Đầu tiên là mua một lúc 10 cô gái trẻ vẫn còn trinh, mang về nhà làm lễ tế thần rồi abcxyz.

Mười cô gái đó phải đồng loạt có thai trong một ngày, trong một giờ nhất định mới thành công bước đầu. Bước hai là dùng ......"

Thẩm Mộng Chi nghĩ tới đây, bỗng chốc run rẩy không nghĩ nữa. Tiểu Điệp hình như cảm nhận được sự sợ hãi của cô, vuốt vuốt ngực tỏ vẻ an ủi, nó sẽ không hai người đâu.

William ở bên cạnh mặc dù hơi sợ hãi, nghe thấy thế liền đứng dậy mắng - Đồ độc ác!! Quân ác độc!! Không bằng loài cầm thú, tán tận lương tâm.

Vì tiếng Anh không có khái niệm chửi người lên, hoàn toàn William không biết chửi thế nào, cứ mắng vậy thôi rồi ôm hai người.

Lãng Thiên Hành nhìn ba người ôm nhau có chút giở khóc giở cười, hắng giọng nói - Tiểu Điệp phải không?? Ngươi tới đây tìm gì???

Tiểu Điệp bị hỏi liền đứng dậy, ngồi vất vưởng trên cửa sổ ban công nói - Huyết Linh Châu và Linh Châu Tử!!

Lãng Thiên Hành nghe tới Huyết Linh Châu thì có chút giật mình, hỏi - Ngươi tìm thứ đó làm gì?? Mà còn còn Linh Châu Tử nữa??

Tiểu Điệp không do dự mà đáp - Hồi sinh một người!!

Thẩm Mộng Chi ở phía sau hỏi - Hồi sinh ai??

Tiểu Điệp đáp - Không biết!!

Thẩm Mộng Chi và Lãng Thiên Hành dường như bị cấm ngôn, nhìn nhau không hiểu.

Tiểu Điệp nói tiếp - Chủ nhân, không nói là muốn hồi sinh ai!! Chỉ ra lệnh cho Tiểu Điệp tới đây lấy đồ.

Cả ba người trợn mắt, nhìn nhau đồng thanh - Hả??

...****************...

Lãng Thiên Hành không biết từ lúc nào đã ở căn phòng vừa nãy, cầm lấy một thanh kiếm chặt đứt sợi xích màu đen giam cầm nam nhân kia.

Mỗi lần giơ lên chém xuống, Lãng Thiên Hành cầm lấy một sợi xích màu vàng bao lấy mình không cho chém. Khó khăn lắm, Lãng Thiên Hành mới chém hết tất cả các sợi xích màu đen kia, mệt mỏi ngồi xuống vuốt mồ hôi.

Nam nhân kia sau khi được thoát khỏi phong ấn, vui vẻ bay nhảy xung quanh rồi đến gần Lãng Thiên Hành nói - Cảm ơn!!

Lãng Thiên Hành ngơ ngác hỏi - Có gì cần cảm ơn chứ??

Nam nhân kia nhìn Lãng Thiên Hành, ôm chặt lấy hắn. Lãng Thiên Hành còn đang không hiểu chuyện gì, thấy nam nhân kia dường như đang tan biến hoà vào cơ thể hắn hoảng sợ hỏi - Ngươi muốn làm gì??

- Trả ơn!! - Hư ảnh nam nhân dần tan biến, Lãng Thiên Hành đứng dậy nhìn trong phòng chỉ có mình không có ai.

Lãng Thiên Hành vô tình chạm vào cổ liền thấy sợi dây chuyền Huyết Linh Châu, mặc dù hắn không quan tâm nó lắm nhưng đây là vật của người ta, cũng không thể cứ thế mà đưa cho một đứa nhóc chưa tròn năm tuổi được.

Sau khi trở về phòng, Thầm Mộng Chi đang ngồi trên giường nói chuyện với Tiểu Điệp, William cũng ngồi ở đó lắng nghe.

Khung cảnh nói chuyện này đáng ra rất hài hòa, vậy mà lại xuất hiện một con quỷ linh nhi cùng bọn họ nói chuyện thì quá thật có chút hơi kì lạ ah!!

Lãng Thiên Hành hỏi - Tiểu Điệp?? Nếu thật sự muốn có Huyết Linh Châu này, bảo chủ nhân ngươi, ngày mai tới đây trao đổi đi!!

Tiểu Điệp đáp - Được!!

Rồi nhìn hai người kia nói - Bye Bye!! Ngày mai em lại tới!!

Nói xong, nó liền biến mất trước con mắt kinh ngạc của bà người. Thẩm Mộng Chi và William trừng mắt nhìn Lãng Thiên Hành như nhìn vật xấu xa vậy, hắn ta lại ngoảnh mặt coi như là không nhìn thấy.

Ai về phòng nấy ngủ. Ba người không hề biết, trên sân thượng biệt thự có bóng dáng của hai người.

Một người nam nhân mặc áo bào, cổ có trùm một nhúm lông cừu trông vô cùng đẹp. Ngũ quan tinh xảo, mày nhọn trán cao, tròng mắt đen húp sâu vào trong hốc mắt, lông mi dài kế động, đôi môi chúm chím màu đỏ thắm. Làn da trắng sáng nhìn bị bệnh bạch tạng vậy, nhìn không khác gì một cỗ thi thể, trông vô cùng đáng sợ.

Nữ nhân bên cạnh mặc hồng y, bộ đầm bó sát với vóc dáng thon thả kia khiến cô trông thật kiều diễm động lòng người. Ngũ quan cũng khỏi phải chê, thuộc dạng mỹ nhân hiếm có khó tìm.

Nữ nhân ngồi vất vưởng trên sân thượng nhìn Tam nhãn quỷ đồng rời đi có chút tiếc nuối - Mới vậy đã đi rồi, không ở lại kì kèo chút nào sao??

Nam nhân kia không biết lấy từ đâu ra một chiếc Khổng Phiến, phe phẩy một lúc mới nói - Chủ nhân của tôi ơi, nàng bảo nó đi lấy đồ chứ không bảo nó ở lại kì kèo mặc cả?? Nó tất nhiên là muốn lấy đồ nhanh thì trực tiếp nghe lời tên kia trở về bẩm báo thôi, chẳng có gì lạ cả!! Dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, không được nuôi dạy đàng hoàng.

Nữ nhân kia trừng mắt nhìn y, nói - Nói thêm một câu nữa ta nghe thử nào, Mặc Bắc Quân~~!!

Nam nhân đột nhiên bị gọi tên cũng nghiêm chỉnh, nói - Tiểu nhân không dám ah!! Cầu xin chủ nhân tha cho, lần sau không dám nữa ah!!

Nữ sinh nói - Còn có lần sau sao??

Nam nhân im lặng không nói gì, nữ nhân kia thấy mệt liền đứng dậy nói - Sau này tốt nhất quản tốt cái miệng của mình đi, cẩn thận có ngày bị ta đánh cho không còn răng để húp cháo!!

Có những chuyện nên nói, những chuyện không nên nói, chắc không phải cần ta dạy ah??

Nữ nhân kia nói xong cũng biến mất, nam nhân kia sau đó cũng biến mất. Để lại không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, ngay cả con quạ cũng bị chết nằm trước cửa sau lúc nào không hay.

...****************...

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, Thẩm ba và Lãng Thiên Hành lại vào bếp làm đồ cúng. Thẩm phu nhân ngồi sofa xem TV cùng với Thẩm Mộng Chi và William, Hàn Thanh Ngọc từ trưa hôm qua đã mất tăm mất tích, cũng chẳng có ai quan tâm, không ai hỏi thăm.

Thẩm phu nhân nhìn con gái mình không còn vui vẻ như hôm qua, buồn thủi ngồi một chỗ thẫn thờ thì hỏi - Mộng Chi, con sao vậy?? Trong người cảm thấy không khỏe ah??

Thẩm Mộng Chi không nhanh không chậm trả lời - Mẹ, còn không sao!!

Thẩm phu nhân nghe vậy cũng bớt lo lắng, tiếp tục xem TV. Thẩm Mộng Chi không có chút sức sống, bỏ lên phòng nghỉ ngơi. William cũng đi theo, hai người ở trên đó không biết làm gì mà không ăn trưa.

Thẩm phu nhân có lên gõ cửa gọi cũng không trả lời, buồn bã đi xuống. Cả bữa ăn tết cũng không còn chút vui vẻ nào, yên ắng một cách lạ thường.

Tối đến, Lãng Thiên Hành gõ cửa nhưng cũng không ai trả lời, liền móc từ trong túi áo ra một chùm chìa khóa.

Lấy một chìa khóa tra vào ổ, vặn nhẹ một vòng chốt cửa lập tức mở ra. Lãng Thiên Hành mở cửa bước vào, nhìn xung quanh cũng không thấy ai liền xoa đầu bất lực - Lại chạy đi đâu rồi!!

Lãng Thiên Hành dường như nhớ ra gì đó, lập tức chạy lên sân thượng. Quả nhiên, hai người cũng đang ở trên đó ngắm trăng, tụ tập nói chuyện với hai người khác.

Thẩm Mộng Chi ngồi ôm Tiểu Điệp nói - Tiểu Điệp, muốn ăn gì nào??

Tiểu Điệp trả lời - Thịt bò!!

Thẩm Mộng Chi lấy ra một túi thịt bò sấy khô, ra trước mặt Tiểu Điệp. Mặc dù, Tiểu Điệp không ăn được, nhưng thứ này để lâu cũng không sao, cứ ăn từ từ...!!

William ở bên cạnh nhìn hai người vui vẻ, bóc bim bim ăn. Chốc chốc lại đút cho Thẩm Mộng Chi vài miếng lát khoai tây, cô ăn rất ngon giơ ngón cái ra .

Nữ nhân bên cạnh thì từ nãy giờ im lặng không nói gì, vất vưởng ngồi ở mép sân thượng nhìn ánh trăng to sáng treo lơ lửng trên không trung.

Chán quá nàng ta cất tiếng hát, chim chóc nghe cũng cảm thấy ghê rợn liền đạp cánh bay đi.

"一梳梳到发尾;

二梳白发齐眉;

三梳儿孙满地;

四梳永谐连理;

五梳和顺翁娌;

六梳福临家地;

七梳吉逢祸避;

八梳一本万利;

九梳乐膳百味;

十梳百无禁忌!"

(Nhất sơ sơ đáo phát vĩ;

Nhị sơ bạch phát tề mi;

Tam sơ nhi tôn mãn địa;

Tứ sơ vĩnh hài liên lý;

Ngũ sơ hòa thuận ông lí;

Lục sơ phúc lâm gia địa;

Thất sơ cát phùng họa tị;

Bát sơ nhất bổn vạn lợi;

Cửu sơ nhạc thiện bách vị;

Thập sơ bách vô cấm kị!)

Dịch nghĩa:

Một chải chải đến đuôi tóc;

Hai chải tóc bạc còn (cử án) tề mi;

Ba chải con cháu đầy đàn;

Bốn chải mãi mãi gắn bó như cây liên lý;

Năm chải hoà thuận với cha mẹ chồng và chị em dâu;

Sáu chải phúc đến trong nhà;

Bảy chải gặp lành hóa dữ;



Tám chải làm ăn một vốn bốn lời;

Chín chải vui sướng ăn được tất cả món ngon;

Mười chải khỏe mạnh không có gì phải kiêng kỵ!

Thập Sơ ở trong người Lãng Thiên Hành cảm ứng được bài hát quen thuộc, cũng hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Thập Sơ có chút kì lạ, nước mắt nàng chảy dài trên má. Thập Sơ đột nhiên lên tiếng - Hàm Hương, nàng lại hát sai rồi ah!! Không phải hát như vậy??

"一梳梳到尾;

二梳我 哋 姑娘白发齐眉;

三梳姑娘儿孙满地;

四梳老爷行好运, 出路相逢遇贵人;

五梳五子登科来接契, 五条银笋百样齐;

六梳亲朋来助庆;

七梳七姐下凡配董永, 鹊桥高架互轻平;

八梳八仙来贺寿, 宝鸭穿莲道外游;

九梳九子连环样样有;

十梳夫妻两老就到白头."

(Nhất sơ sơ đáo vĩ;

Nhị sơ ngã địa cô nương bạch phát tề mi;

Tam sơ cô nương nhi tôn mãn địa;

Tứ sơ lão gia hành hảo vận, xuất lộ tương phùng ngộ quý nhân;

Ngũ sơ ngũ tử đăng khoa lai tiếp khế, ngũ điều ngân duẩn bách dạng tề;

Lục sơ thân bằng lai trợ khánh;

Thất sơ Thất tỷ hạ phàm phối Đổng Vĩnh, thước kiều cao giá hỗ khinh bình;

Bát sơ bát tiên lai hạ thọ, bảo áp xuyên liên đạo ngoại du;

Cửu sơ cửu tử liên hoàn dạng dạng hữu;

Thập sơ phu thê lưỡng lão tựu đáo bạch đầu.)

Dịch nghĩa:

Một chải chải đến đuôi

Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi

Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân

Năm chải con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào

Sáu chải thân bằng tới chúc phúc

Bảy chải Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắt cầu Hỉ thước đến gặp nhau

Tám chải Bát tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang

Chín chải cửu tử liên hoàn loại nào cũng có (1)

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu.

Thẩm Mộng Chi như bắt được vàng liền nói - Bài đồng dao này, chỗ tụi em cũng có nghe qua. Nó được cải tạo thành một bài đồng dao trong nghị thức bái thiên địa.

<<女儿十梳 》

"一梳朝天角, 咿呀语成行;

二梳羊角丫, 负笈入学堂;

三梳麻花辫, 嬉闹无常样;

四梳马尾髻, 低眉嗔爷娘;

五梳发如水, 落笔出华章;

六梳风月结, 心事绕丝长;

七梳积云鬓, 逐鹿试科场;

八梳鸳鸯绞, 娘缝女鸾妆;

九梳同心扣, 儿行母断肠;

十梳长相思, 揽镜想亲娘."

《 Nữ Nhi Thập Sơ 》

(Nhất sơ triều thiên giác, y nha ngữ thành hành;

Nhị sơ dương giác nha, phụ cấp nhập học đường;

Tam sơ ma hoa biện, hi nháo vô thường dạng;

Tứ sơ mã vĩ kế, đê mi sân gia nương;

Ngũ sơ phát như thủy, lạc bút xuất hoa chương;

Lục sơ phong nguyệt kết, tâm sự nhiễu ti trường;

Thất sơ tích vân tấn, trục lộc thí khoa tràng;

Bát sơ uyên ương giảo, nương phùng nữ loan trang;

Cửu sơ đồng tâm khấu, nhi hành mẫu đoạn tràng;

Thập sơ trường tương tư, lãm kính tưởng thân nương.)

Dịch nghĩa:

《 Mười Câu Chải Tóc Cho Con 》

Một chải tóc một sừng (2), ê a học nói chuyện

Hai chải tóc sừng dê (3), đeo cặp vào học đường

Ba chải tóc thắt bím, chạy giỡn không ngồi yên

Bốn chải tóc đuôi ngựa, rũ mi dỗi mẹ cha

Năm chải tóc như nước, đặt bút ra văn hoa

Sáu chải thắt phong nguyệt, tâm sự quấn tơ lòng

Bảy chải tích vân tấn, trục lộc chốn khoa trường (4)

Tám chải xoắn uyên ương, mẹ may áo cưới cho

Chín chải móc đồng tâm, con đi mẹ đứt ruột

Mười chải trường tương tư, ôm kính nhớ mẹ thương

...****************...

Khác với các bài trên là những câu ca dao may mắn chúc phúc cô dâu về nhà chồng có cuộc sống hạnh phúc, bài này nói về mười kiểu tóc của con gái, là quá trình trưởng thành của đứa con trong ánh mắt cha mẹ. Từ thuở tóc để chỏm cho tới khi đi học, những ngày nghịch ngợm cho đến lúc cập kê, tài hoa nở rộ, sau đó biết yêu và đến tuổi lấy chồng, kết hôn, xa nhà, tình cảm người mẹ gửi gắm trong từng lời ca. Cho đến cuối cùng mới là tâm trạng của con gái khi làm dâu, bắt đầu biết khổ và nhớ những ngày sống sung sướng bên cha mẹ

(1) Cửu tử liên hoàn là chỉ:

Cửu liên hoàn: Một loại trò chơi trí óc truyền thống của Trung Quốc, thường dành cho trẻ em.

Hoặc:

Cửu liên bảo đăng: Một loại mạt chược và bài. dành cho các phu nhân nhà giàu.

Ý trong câu là nói cuộc sống giàu có, con cháu thông minh lanh lợi.

(2) Triều thiên giác: kiểu tóc một chùm cột trên đỉnh đầu của trẻ nhỏ.

(3) Dương giác nha: kiểu tóc như sừng dê của bé gái cỡ 5-6 tuổi.

(4) Trục lộc: tranh giành (trong “Sử Ký, Hoài Âm Hầu liệt truyện” có ghi: vua Tần mất con hươu, thiên hạ cùng săn đuổi. Sau này dùng để chỉ việc tranh giành thiên hạ). Ở đây ý là thi cử.