Làm Ơn Đừng Lại Gần Tôi

Chương 29: Tôi cũng có thể làm như thế với cậu mà!




Linh Lan ngập ngừng nói lại ngay:

-'' Thích gì mà thích, không may trượt chân thôi mà, có ảnh hưởng tới cái gì đâu”

Tuấn Khang cười nhếch mép nói tiếp:

-'' Sai rồi mà còn không biết hối cải”

-'' À thật lòng xin lỗi bạn Trương Tuấn Khang nha… Được chưa”

Chẳng muốn đôi co nữa, Tuấn Khang liền lặng im rồi lắc đầu vài cái.

Linh Lan đánh giá trong lòng, “thái độ này là gì chứ, người gì đâu mà khó ưa. Sao mình có thể viết ra được cái tên này hay vậy ta, hazz quay về được phải sửa lại mới được”

Tuấn Khang ngờ vực thắc mắc cái suy nghĩ vớ vẩn của Linh Lan, liền nắm lấy tay Linh Lan giật về phía mình hỏi một câu không đầu không đuôi

-'' Cậu quay về đâu…. Sửa cái gì? “

Linh Lan cũng bất ngờ không kém, sao tự nhiên hỏi kỳ vậy, chẳng lẽ cậu ta biết rồi sao. Sợ quá đi

Thấy cô mải suy nghĩ, Tuấn Khang cũng đành lấy cớ giải thích ngượng ngùng

-'' Tôi chỉ hỏi tí cậu về nhà hay là đi đâu thôi”

Cả hai mất rất nhiều thời gian vào việc này mà quên mất đi Chu Y Y vẫn còn đang đứng ở kia.

Linh Lan nắm lấy vạt áo của Tuấn Khang chỉ trỏ ra kia rồi nói “ Tuấn Khang nhìn kìa, Chu Y Y đang bị bắt nạt, cậu ra mà bảo vệ cho bạn đi. Nhanh lên”

Tuấn Khang ánh mắt ngờ vực hỏi lại

- Sao cứ năm lần bảy lượt gán ghép tôi với Chu Y Y vậy. Cậu ghét tôi à.



Chu Y Y nói luôn:

-'' Đâu có, thích còn không hết ấy chứ, nhưng vì tớ thấy khả năng cùng sức hút của mình không đủ thôi thì nhường cậu cho cậu ấy vậy. Hì hì” trời ơi dối lòng mình quá đi, buồn nôn quá đi

Tuấn Khang nghe vậy có chút hụt hẫng trong lòng, trước kia là bởi Linh Lan luôn ỷ lại nhà giàu mà hơn thua người khác nên cậu không thích. Giờ đây cảm nhận ra Linh Lan này hoàn toàn là một người khác, không giống với trước kia.

Không nói nhiều, Linh Lan lùi lại phía sau dùng lực hết sức mình mà đẩy cậu tiến lên về phía trước, chỉ sợ lần này sẽ bị Khải Minh cướp mất, phải nhanh tay hơn nữa.

Tuấn Khang mất thăng bằng mà tiến lên trước mặt các bạn, Linh Lan ở dưới cổ vũ hết mình “ cố lên”. Cậu hậm hực vài câu, '' đợi đấy''

Phía bên kia Khải Minh cùng lúc tiến tới cạnh Chu Y Y, cởi áo vest ra khoác lên người của Y Y rồi nói nhỏ vào tai “ không cần phải sợ đâu “

Tuấn Khang đứng đơ ở đấy, Linh Lan phía dưới liên hoàn chửi '' người gì đâu mà dốt thế, đến tay rồi mà vẫn còn để tụt mất. Thế này thì bao giờ nam chính mới về bên nữ chính đây. Khổ sở quá mà”

Chu Y Y ngại ngùng, dùng tay định bỏ ra nhưng tay của Khải Minh vẫn khư khư giữ lấy bả vai của cậu.

-'' Nè Khải Minh, sao cậu phải làm như thế, con nhỏ này có gì tốt đâu''

-'' Cậu thích nhỏ đó à”

-'' Cậu đừng bị nó lừa nữa''

-'' Đừng mù quáng nữa, nó không xứng với cậu đâu”

Đám con gái nhận ra đám con trai ai nấy đều muốn bảo vệ Chu Y Y này, ngay cả Khải Minh trước giờ không tham gia vào mấy việc này bây giờ công khai bảo vệ.

-'' Các cậu có ý kiến gì sao. Tôi thích Chu Y Y “

Khải Minh trả lời một cách thẳng thắn, khiến ai nấy đều sốc hết. Đặc biệt Linh Lan đang khóc ai oán trong lòng không ra hơi.” Cái tình huống gì thế này, sao lại diễn ra như thế này. Trời ơi”

Lại nói tiếp, Khải Minh đính chính thêm lần nữa:



- “ Từ nay nếu ai còn bắt nạt Chu Y Y thì cũng như việc động tới Khải Minh này”

Nói xong liền kéo Y Y ra khỏi nơi này

Vu Tử Ân đã đến bên Linh Lan từ lúc nào, đẩy vào vai cô một cái mà cười nói

-“ Sao thế. Ngưỡng mộ tình yêu này à”

Linh Lan đang đau khổ trong lòng, xem ra việc về lại thế giới cũ càng khó rồi đây. Không để ý tới Vu Tử Ân đang nói gì, khiến cậu tủi thân trong lòng.

-'' Không phải xúc động thế đâu. Tôi cũng có thể làm như thế với cậu mà”

Tử Ân nói thêm, lúc này Linh Lan mới lấy lại tinh thần.

- “ Nè nói gì thế, thích đùa không. Tôi đập cho cậu cái bây giờ “

Tử Ân cậu buồn quá, cậu nói thật mà sao Linh Lan lại luôn thờ ơ. Cô gái này khác với người khác, Linh Lan luôn tránh còn không kịp, nên cậu nhất định phải có được. Những người khác luôn lợi dụng cậu để thừa hưởng khối tài sản khếch xù mà thôi.

Sau việc này, không ai để ý đến Chu Y Y nữa, mọi người ai nấy vào cuộc chơi tiếp.

Tuấn Khang lại đứng bất động chứng kiến cuộc trò chuyện của hai người từ nãy tới giờ. Có chút hụt hẫng, lại thêm đau nhói trong lòng.

Linh Lan và Tử Ân đi lại tới chỗ ngồi, Tuấn Khang cũng đi theo sau ngồi bên cạnh Linh Lan.

Bỏ quên hết muộn phiền, Linh Lan nhập vào cuộc chơi đứng lên nhảy nhót tưng bừng, hai người đàn ông nhìn thấy chiếc váy quá ngắn, cộng thêm đi đôi giày cao gót khiến hai cậu nhíu chặt lại mày.

Không chịu được nữa, Tử Ân đi đến kéo cô lại chỗ ngồi, không cho đi đâu hết. Nào là lấy nước, hoa quả cho cô ăn.

Tuấn Khang không để yên, nhìn váy dần dần vén lên, cậu nhanh chóng lấy cái gối bên cạnh rồi ném sang đặt lên đùi Linh Lan.

Linh Lan quay sang nhìn Tuấn Khang rồi lườm cho cái song lại tiếp tục cuộc chơi tiếp.