Làm Ơn Đừng Lại Gần Tôi

Chương 26: Cậu cầm hộ tôi




Thoáng cái đã đến thứ 7 của tuần, ai nấy đều nhộn nhịp ríu rít thảo luận cho buổi tối này. Bởi Vu Tử Ân đã hứa mời cả lớp đến quán của mình nhảy tưng bừng xả khói sau một tuần học mệt mỏi.

Mọi người ai cũng bận chỉ Linh Lan vẫn đang ngờ nghệch nghĩ về chuyện của mình không có tâm trạng để thảo luận cùng hội bạn.

Huyền Du và Hương Kỳ liền hỏi một câu đối một câu mãi vẫn chưa chốt được bộ trang phục của mình.

- Huyền Du:” nè hai cậu ơi. Tớ không có gì để mặc cả”

- Hương Kỳ:” để chị đây vào tận nhà em lôi bốn tủ quần áo ra cho em nha”

- Hương Kỳ “ lúc nào cũng than không có quần áo mặc. Chán ghê”

- Huyền Du:” tất cả đều mặc qua rồi. Cũ quá, hay hôm nay đi học về sớm rồi mình đi shopping đi “

- Hương Kỳ “ ok luôn”

Mải tán chuyện nên không để ý tới Linh Lan, hai người liền đẩy tay thúc vào vai cô. Linh Lan giật mình quay về câu chuyện của hai người.

- Huyền Du:'' Nè có biết hai đứa mình vừa nói gì không thế ''

- Linh Lan '' Ờ…. Thì …. À tối nay đi chơi đúng không ta''

Cả hai người cười bò ra bàn không biết do chuyện gì mà làm cho nàng này suy nghĩ đến nỗi trời chăng cũng không để ý tới.

-'' Sai bét rồi. Chiều nay đi shopping nha. Xong việc này bà chết với tui''.

Tiết học nhanh chóng kết thúc . Ai nấy vội sách cặp về nhà rồi chuẩn bị đi chơi.

Vu Tử Ân thấy Linh Lan chuẩn bị về liền tiến lại nắm lấy cổ tay rồi nói:

-'' Linh Lan ơi. Tối nay cậu nhớ đến nha. Tớ … à không mọi người chờ cậu tới vui cùng''

Linh Lan đứng lại nở nụ cười tươi hé lộ hai má lúm đồng tiền. Bởi vậy mới nói tâm sinh tướng là có thật khiến ai nấy nhìn cũng phải thất thần tới mấy giây.



-'' Ừm. Tôi sẽ đến mà, miễn phí ngu gì mà không đi à nhầm phải tới để thưởng thức chứ”

Chợt nhận ra tay của cậu vẫn còn nắm lấy cổ tay của cô, Tử Ân liền nhanh chóng bỏ ra rồi ríu rít nói xin lỗi nhưng thật ra trong lòng lại vui sướng mở cờ.

Tuấn Khang đứng đằng xa chứng kiến toàn bộ sự việc, cảm nhận không nhìn được nữa liền ngang nhiên tiến tới đi xen giữa hai người như chưa có việc gì xảy ra.

Linh Lan mắng mỏ chửi thầm trong đầu” cái thằng chết dẫm dựa đẹp trai mà muốn làm gì thì làm “

Kèm theo đó Tử Ân cũng tức không kém, dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Đợi đấy!

Mắng chửi xong hai người chào tạm biệt nhau rồi ra về. Cùng lúc đó cũng chạm mặt Hương Kỳ và Huyền Du nên về chung luôn.

Mọi người đều được xe đưa đón về nên cũng chỉ tán phét được tới cổng thôi. Cả ba hẹn 2h đi ở trung tâm X.

______________

2h chiều

Hương Kỳ và Huyền Du đến trước ngồi ở bàn uống nước kèm theo bốn vệ sĩ đi cùng vừa bảo vệ lại vừa sách đồ cho hai người.

Linh Lan cũng đến ngay đó. Phải nói gu ăn mặc của cô rất phong phú muốn sexy có sexy, muốn hiện đại liền có hiện đại, dễ thương cũng có. Hôm nay Tiểu Lan mặc quần ống rộng cải cách màu Hồng cùng áo croptop tay bồng màu về toát lên vòng eo nhỏ nhắn của mình cũng tiện bề đi lại dễ dàng.

- “ đi thôi”

Cả ba sánh bước cùng đi, khí chất toát lên sang chảnh khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Đi đến đâu ưng ý chiếc nào liền chọn ngay, các nhân viên trong quán mừng rỡ vô cùng, các anh vệ sĩ cũng đến hết cả tay.

Nghĩ lại cuộc sống trước kia của mình, Linh Lan liền khóc thầm trong lòng, giờ đây phải tận hưởng chút ít ỏi này mới được.

Mải mê sắm đồ bỗng Linh Lan nhìn thấy bóng dáng của Tuấn Khang đang ngờ nghệch chọn đồ lại thêm thập thò khiến cô không thể nghi ngờ.



-Linh Lan:” Hai cậu cứ mua tiếp đi nha. Tớ ra đây mua cái này tí”

Hương Kỳ không để ý mấy cũng chỉ nói “ đi nhanh rồi về nha”.

Thế rồi Linh Lan thập thò lén lút theo sau Tuấn Khang, cậu đang đứng trong cửa hàng trang sức. Vì đứng đằng xa nên không thể nghe thấy cậu nói cái gì.

Linh Lan nghĩ “ mua đồ trang sức thế này thì chỉ có mua cho bạn gái nào đó thôi, hay là mua cho Chu Y Y” hết nghĩ cái này lại nghĩ đến cái kia mà quên mất đây là tác phẩm do mình viết, giờ này đang mua quà sinh nhật cho mẹ . Đập vô đầu mình mấy cái quay ra đằng trước liền không thấy hắn đâu nữa.

Ngờ đâu hắn xuất hiện ngay đằng sau của mình, ngay vừa nãy đã thấy nghi nghi như có người theo dõi mình. Bất ngờ khi thấy Linh Lan thập thò ở kia nên giờ Tuấn Khang mới đứng đằng sau Linh Lan thế này.

Cậu vỗ vào vai của cô, Linh Lan giật mình quay lại thì làm sao lại chân vấp với chân bị té ra đằng sau nhưng may được Tuấn Khang đỡ lấy.

Lần đầu tiên tiếp xúc gần nhau lại còn chạm nữa nên mặt của cậu đỏ ửng lên. Cánh tay vẫn giữ khư khư lấy eo của cô, nhỏ nhắn bé xíu.

Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp mắt, giữ nguyên khoảng chừng mấy phút. Thấy nhiều ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào họ lúc này Tuấn Khang mới đỡ lấy Linh Lan đứng hẳn hoi lại.

Hai người ngại ngùng tay chân loạng choạng lung tung trước không trung không biết làm cái gì. Để cho đỡ ngại, Linh Lan chỉnh lại áo của mình.

Tuấn Khang liền nói nhỏ trong miệng: người gì đâu ăn mặc hở hang.

Linh Lan nghe thấy gì đó hỏi lại” cậu nói gì cơ?”

Tuấn Khang nhanh chóng đáp trả lại “ có nói gì đâu.”

Linh Lan mắng chửi trong lòng “ người gì đâu suốt ngày chỉ được cái đẹp trai còn đâu cái gì cũng kém, ăn nói cũng kém”

Tuấn Khang nghe được vế đằng trước cười ra mặt đến vế sau lại mặt đen như đít nồi. Mặt cau lại.

Nhìn từ nãy đến giờ, không đợi được nữa Tuấn Khang liền cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài ra đem khoác lên cho Linh Lan, đóng cúc hẳn hoi rồi ném cho một câu:

-'' Tôi nóng. Cậu cầm hộ tôi”

Linh Lan không hiểu gì, rõ hôm nay phối đồ đẹp giờ lại đem theo cái của nợ này về, định bỏ ra thì lại bị tay Tuấn Khang chặn lại với ánh mắt như là cảnh cáo.