Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 75: Thẩm Vọng chống lưng




Cố Sanh Sanh hướng về phía cửa kêu lớn: "Thẩm Vọng!"

Nghe thấy cái tên này, Liễu Bình và Thẩm Đình Sâm đồng loạt rùng mình một cái.

Toàn bộ khí thế của Liễu Bình đều hóa hư không, nhưng vẫn kiên cường chống trả: "Cô hù ai vậy? Làm sao Thẩm Vọng đến chỗ này được?"

Đáp lại bà là tiếng động rù rù của bánh xe lăn trên mặt đất. Cánh cửa được vệ sĩ mở toang, khí lạnh lại tràn đến, kèm theo đó là sự xuất hiện của người thanh niên lạnh lẽo hơn cả gió tuyết.

Thẩm Vọng mặc áo khoác đen ngồi ngay ngắn trên xe lăn, thoạt nhìn anh rất cao quý mà lạnh lùng, dù có xuất hiện trên trang bìa tạp chí, hay là tin tức về hội nghị thượng đỉnh tài chính quốc tế cũng không có gì là không phù hợp.

Cặp mắt phượng lãnh đạm quét một vòng, nhất thời không khí trong phòng yên tĩnh lại, đến tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Không một kẻ nào dám nhìn trực diện anh.

Ngoài Cố Vân Yên. Cô nhìn Thẩm Vọng mà giật mình, đây là Thẩm Vọng ư? Cố Sanh Sanh gả cho người này?

Tựa như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, Cố Sanh Sanh chạy đến bên cạnh Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng."

Thẩm Vọng lập tức nhìn cô, đáy mắt dường như hiện lên một tia ghen tuông và không cam lòng. Mà trong lòng Cố Vân Yên lại trào dâng cảm giác chua xót mãnh liệt.

Thì ra đây là người Cố Sanh Sanh gả cho. Cô còn cho rằng Cố Sanh Sanh đã cưới phải một tên bệnh tật sống dở chết dở, vừa mù vừa què, tính tình thô bạo như kẻ điên. Cố Sanh Sanh cưới hắn rồi tất nhiên sẽ ôm hận trong lòng mà nhớ thương Thẩm Đình Sâm không quên.

Nhưng giờ phút này, Cố Sanh Sanh tựa vào tay vịn xe lăn, đặt tay mình trong bàn tay to lớn của Thẩm Vọng. Hai mắt cô tỏa sáng lấp lánh, gò má ửng đỏ vượt sắc hoa hồng. Giọng cô mềm mại, lại còn pha chút nũng nịu, hệt như con mèo nhỏ ra đường bị người ta bắt nạt chạy về nhà tố cáo với chủ nhân.

Thẩm Vọng nắm tay cô, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên, cùng với sự cưng chiều không giấu giếm: "Ai bắt nạt em? Tôi thay em trút giận."

"Bà ấy." Cố Sanh Sanh chỉ thẳng hướng Liễu Bình, "Bà ấy đánh mẹ tôi, anh bắt bà ấy xin lỗi đi."

Thẩm Vọng theo ngón tay nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh nhìn lại.

Liễu Bình gần như đứng không vững, yếu ớt bao biện: "Cô... cô nói bậy, rõ ràng là mẹ cô đánh tôi! Bà ấy vô duyên vô cớ chạy đến thẩm mỹ viện động tay với tôi, khách ở đó có thể làm chứng!"

Lưu Nhã Đình trong nháy mắt hiểu được hiểu tình hình, tinh thần cũng phấn chấn hơn, bà nói với Thẩm Vọng: "Lúc nãy bà ấy đánh tôi trước! Còn tên cẩu Thẩm Đình Sâm này nữa, nó đẩy tôi!"

Thẩm Vọng liếc nhìn Lưu Nhã Đình, quan tâm hỏi han: "Mẹ không sao chứ ạ?"

Lưu Nhã Đình lập tức nói: "Chân đau, mặt cũng đau. Tiền của tôi đều đắp hết trên mặt, bị bà ta cào hỏng rồi, phải bồi thường cho tôi!"

Khuôn mặt chính là thứ Cố Sanh Sanh quan tâm nhất, mặt của Lưu Nhã Đình lại giống hệt mặt mẫu thân cô, nghĩ đến đó Cố Sanh Sanh liền tức giận: "Thật quá quắt! Cào mặt mẹ tôi thành ra như vậy! Thẩm Vọng, anh nhìn đi!"

Thẩm Vọng thấy Lưu Nhã Đình một bụng tức giận, vết thương trên mặt so với Liễu Bình nhẹ hơn nhiều, trong lòng cũng dần sáng tỏ mọi chuyện. Song anh vẫn dỗ Cố Sanh Sanh: "Yên tâm đi, bà ấy sẽ xin lỗi."

Lúc này Cố Sanh Sanh mới hài lòng, cô lấy khăn tay ra cẩn thận lau miệng vết thương cho Lưu Nhã Đình. Lưu Nhã Đình bên này vừa hít hà, vừa liếc mắt nhìn Liễu Bình với vẻ mặt đắc ý huênh hoang.

Trước kia Cố Sanh Sanh một lòng một dạ với Thẩm Đình Sâm, Lưu Nhã Đình vì con gái mà phải luồn cúi để lấy lòng Liễu Bình. Liễu Bình này ở mọi nơi mọi lúc đều ra vẻ thượng đẳng, hôm nay có vẻ tình cảnh của hai người đã đảo ngược lại.

Liễu Bình tức giận ôm ngực, cố gom hết dũng khí nói chuyện với Thẩm Vọng: "Mẹ biết từ trước đến giờ con chẳng để tình mẫu tử giữa chúng ta vào mắt, nhưng con cũng không thể trắng trợn bênh vực người ta như thế được. Suy cho cùng, mẹ là chỉ mẹ trên danh nghĩa, nhưng Đình Sâm là em trai ruột của con đó!"

Không đợi Thẩm Vọng mở miệng, Cố Sanh Sanh đã giành nói trước: "Dám nhận mình là mẹ Thẩm Vọng, lúc Thẩm Vọng bị bệnh bà có nhìn đến anh ấy lần nào không? Đúng là tự dát vàng lên mặt, bà nhiều lắm cũng chỉ là vợ kế của Thẩm gia thôi!"

Liễu Bình suýt chút nữa ngất tại chỗ, ngón tay chỉ vào Cố Sanh Sanh run rẩy liên hồi. Thẩm Đình Sâm thấy vậy liền tức giận nói: "Sanh Sanh, sao em có thể nói chuyện với mẹ anh như thế?!"

Liễu Bình cũng nguôi dần cơn giận: "Cô... cô đúng là vô giáo dục, giống hệt mẹ cô!"

Thẩm Vọng nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: "Bà đang nói ai đấy?"

Sắc mặt Liễu Bình chợt tái mét, cổ họng khó chịu như bị ai bóp chặt, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.

Thẩm Đình Sâm đỡ mẹ mình, quyết định không nhịn nhục thêm nữa: "Thẩm Vọng, anh hoàn toàn không biết gì về chân tướng sự việc, chuyện này không phải do mẹ em sai!"

Từ lúc Thẩm Vọng vào phòng đến nay, đây là lần đầu tiên anh phóng ánh mắt về phía Thẩm Đình Sâm: "Cậu đây là đang nói phải trái với tôi ư?"

Bị bẽ mặt trước Cố Sanh Sanh và Cố Vân Yên, da mặt Thẩm Đình Sâm nóng đến đỏ bừng, tuy rất tức giận nhưng lại không dám nói gì thêm. Liễu Bình cũng gắt gao lôi kéo con trai mình, sợ anh xảy ra xung đột với Thẩm Vọng. Thẩm Vọng là ai? Là sát tinh, là kẻ điên đó!

Thẩm Vọng vẫn không bỏ qua, con ngươi lạnh ngắt khóa chặt Thẩm Đình Sâm: "Thẩm Đình Sâm, từ lúc bước vào cửa đến giờ cậu đã chào hỏi qua chị dâu chưa?"

Thẩm Đình Sâm nắm chặt nắm tay: "Sanh Sanh từng là vợ sắp cưới của em đó!"

Khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Đình Sâm khiến Cố Sanh Sanh có cảm giác như anh sẽ tự phát nổ bất cứ lúc nào. Cô nhẹ nhàng móc ngón tay Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, tôi không cần tiếng chị dâu này của hắn đâu."

Nhưng Thẩm Vọng chỉ liếc nhìn cô một cái, toàn thân anh tỏa ra uy thế khiến không khí càng thêm ngột ngạt: "Đừng để tôi nói mấy lời như thế lần thứ hai."

Hai ánh mắt va vào nhau giữa không trung. Trước mặt Thẩm Vọng, mọi kinh nghiệm chiến đấu mà Thẩm Đình Sâm tích lũy trong bao nhiêu năm qua đều bị đánh bại thảm hại, huống hồ bây giờ Thẩm Vọng đang nắm quyền lực rất lớn, trót lỡ chọc hắn không vừa lòng, chỉ sợ con đường kiếm sống sau này cũng không cánh mà bay.

Dưới áp lực trùng trùng điệp điệp, Thẩm Đình Sâm nghe thấy tiếng nói đầy nhục nhã của mình: "... chị dâu."

Cố Sanh Sanh bỗng nhiên được thăng cấp vai vế, bất giác ưỡn ngực lên: "Tốt."

Thẩm Đình Sâm chỉ hận không thể bỏ chạy quách cho xong.

Chu Vị đi đến, lễ phép thưa với Thẩm Vọng: "Thẩm tiên sinh, đã viết xong đơn hòa giải rồi ạ. Ngài xem còn có chỗ nào cần sửa không?"

Có thể thấy chức vụ của Thẩm Vọng hữu dụng hơn cái danh xưng cậu hai nhà họ Thẩm của Thẩm Đình Sâm rất nhiều, sự việc được giải quyết trong tích tắc: Liễu Bình phải xin lỗi Lưu Nhã Đình, đồng thời bồi thường thêm 3000 tệ phí tổn thất tinh thần.

Thẩm Vọng nói: "Hỏi phu nhân đi."

Chu Vị lập tức quay sang cẩn thận hỏi ý kiến của Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh vênh cái đuôi nhỏ, mạnh miệng ra oai: "Cứ như vậy đi."

Trước mặt một đám người, Liễu Bình bắt buộc phải cúi mình, nói với Lưu Nhã Đình: "Xin lỗi."

Lưu Nhã Đình mừng thầm trong bụng, nhưng vẫn cố giả vờ nhân từ: "Được rồi. Mặc dù bà gài bẫy con gái tôi, nhưng đánh bậy đánh bạ vô tình lại trúng con rể tốt, thôi coi như làm việc thiện tích đức đi. Nếu không hôm nay tôi có liều cái mạng già này cũng không bỏ qua cho bà đâu."

Liễu Bình làm phu nhân Thẩm gia nhiều năm, hôm nay lại phải gánh nỗi nhục lớn này, còn bị Lưu Nhã Đình mà mình luôn xem thường cưỡi trên đầu trên cổ, tức đến nỗi suýt ngất ngay tại chỗ.

Mặt khác, Thẩm Đình Sâm đứng một bên hai mắt đã đỏ ngầu, cảm giác ô nhục dữ dội dồn hết lên đỉnh đầu anh. Căn phòng nhất thời yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc đầy phẫn nộ rất nhỏ của Thẩm Đình Sâm, anh tiến đến dìu Liễu Bình chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một giọng nói mềm yếu vang lên: "Chị Sanh Sanh, nói thế nào anh Đình Sâm cũng từng có hôn ước với chị, bác gái Thẩm là bậc bề trên, chị không nên khiến bọn họ xấu hổ như thế."

Tầm mắt của mọi người đồng loạt dịch chuyển về hướng người vừa lên tiếng, chính là Cố Vân Yên vẫn luôn giả chết từ nãy đến giờ. Thẩm Vọng lần đầu tiên quét ánh mắt trên cô, dù chỉ là trong một giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho trái tim Cố Vân Yên đập bịch bịch loạn lên.

Cố Sanh Sanh cảm thấy không thể nào tưởng tượng được: "Tôi khiến bọn họ xấu hổ? Đánh người xin lỗi là sai sao?"

Cố Vân Yên vốn chẳng thèm để lời của Cố Sanh Sanh vào tai mà tiếp tục bày tỏ sự đau lòng: "Chị Sanh Sanh, chuyện chị gả cho Thẩm... Thẩm tiên sinh lúc trước, thật sự cả em và anh Đình Sâm đều không hay biết gì. Sau này anh Đình Sâm biết chuyện vẫn luôn không ngừng suy nghĩ biện pháp để giúp chị..."

Cố Vân Yên giúp Thẩm Đình Sâm biện hộ, thuận tay tô màu thêm hình ảnh thánh mẫu của mình.



Cố Sanh Sanh tức giận không có chỗ phát tiết, mỉa mai nói: "Hình như cô rất hiểu Thẩm Đình Sâm nhỉ?"

Cố Vân Yên nhất thời luống cuống, ra sức lắc đầu: "Chị Sanh Sanh đừng nói như vậy, em với anh Đình Sâm thật sự không có gì hết. Em biết chị thích anh ấy, nên nào dám tranh với chị!"

Cố Sanh Sanh phì cười: "Ha, ai thèm tranh với cô..."

"Vâng vâng vâng, là em không xứng, chị Sanh Sanh muốn mắng em thế nào cũng được, nhưng mà xin chị đừng hiểu lầm anh Đình Sâm... Trước kia hai người tốt như vậy..." Cố Vân Yên chặn miệng Cố Sanh Sanh, nói một tràng xin lỗi, nước mắt rơi xuống liên tục.

Thẩm Đình Sâm đau lòng nhìn cô, so với Cố Sanh Sanh, sự bảo vệ mà Cố Vân Yên dành cho anh đúng là khiến người khác cực kỳ cảm động. Mà Cố Vân Yên cách hàng nước mắt mù mịt đang lơ đãng hướng ánh mắt về phía Thẩm Vọng. Cô biết rõ dáng vẻ yếu đuối của mình có sức hấp dẫn như thế nào đối với đàn ông, điều này càng thể hiện rõ nét hơn nhờ khuôn mặt vừa đáng ghét, vừa kiêu căng ngang ngược của Cố Sanh Sanh.

Tiếc là mấy ngày nay Cố Vân Yên liên tục gặp khó khăn, sắc mặt có chút khó coi, cái dáng điệu khóc đến nước mắt giàn giụa so với Cố Sanh Sanh còn thê thảm hơn gấp mấy lần.

Thẩm Vọng nhìn Cố Vân Yên, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, rốt cuộc ban đầu người bị mù là anh hay là Thẩm Đình Sâm vậy?

Cố Sanh Sanh nhạy bén phát hiện ra giây phút chạm mắt ngắn ngủi giữa hai người họ, cô nhào đến ngăn trở tầm nhìn của Thẩm Vọng, lại nhìn về phía Cố Vân Yên, cặp mắt hạnh phát ra sát khí mãnh liệt.

"Cô đúng là không xứng! Cho nên mau ngậm miệng lại đi!"

Tiếng khóc ỉ ôi của Cố Vân Yên ngừng bặt, hoa dung thất sắc* ôm ngực lảo đảo.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Trò vui trước mắt sắp tàn, bỗng Cố Hậu Bách đẩy cửa sải bước tiến vào, khuôn mặt vốn trầm ổn xưa nay không giấu nổi lo lắng: "Anh cảnh sát, vợ tôi... Sao mọi người đều ở đây hết vậy?"

Lưu Nhã Đình lập tức nhào vào lòng Cố Hậu Bách: "Lão Cố ơi!"

Cố Hậu Bách vội cởϊ áσ khoác choàng qua người Lưu Nhã Đình, đau lòng ôm vợ: "Sao lại thành như thế này?"

Lưu Nhã Đình gạt bỏ hết sự hung hãn, úp mặt trước ngực chồng khóc nứt nở, Cố Sanh Sanh nhanh chóng kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần, còn đặc biệt nhấn mạnh lời nói của Cố Vân Yên.

Nghe Cố Sanh Sanh cố ý tố cáo mình, Cố Vân Yên liều mạng lắc đầu, nước mắt chảy càng dữ dội hơn: "Không phải, không phải như vậy... ba tin con đi..."

Cố Hậu Bách nhìn cô nói: "Vân Yên, mấy ngày nay ba mẹ liên tục gọi điện cho con, nhưng con không bắt mắt. Sao đêm nay lại đến chung với Thẩm Đình Sâm vậy?"

Cố Vân Yên sụt sùi trả lời: "Con... mấy ngày trước con phải tắt máy để quay phim, tối nay là do anh Đình Sâm gọi chị Sanh Sanh không được, cho nên mới gọi cho con, sau đó chúng con cùng nhau đến..."

Lưu Nhã Đình tức khắc ngẩng đầu lên: "Không phải lúc nãy con bảo vừa quay phim xong, vô tình gặp Thẩm Đình Sâm trên đường sao?"

Cố Vân Yên phản ứng lại rất nhanh: "Đúng, đúng lúc vừa quay phim xong thì anh Đình Sâm gọi đến, trùng hợp anh ấy đang ở gần đó, nên mới tiện đường mang con theo. Lúc nãy gấp quá, con không kịp nói hết."

Cố Sanh Sanh không chút nể nang lên tiếng vạch trần cô: " đóng máy được mấy ngày rồi, cô quay phim ở chỗ nào vậy?"

"Em... em..." Cố Vân Yên hết đường giảo biện, lại tiếp tục tung đòn sát thủ: khóc.

Trong quá khứ khi Cố Vân Yên và Cố Sanh Sanh phát sinh tranh chấp, chỉ cần cô khóc một tiếng, ba mẹ Cố tự nhiên sẽ cảm thấy Cố Sanh Sanh đang ức hiếp cô.

Nhưng giờ phút này, ba Cố mẹ Cố liếc nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ toàn là sự thất vọng sâu sắc. Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, bọn họ chắc chắn sẽ không thể tin nổi đứa con gái yếu đuối đơn thuần này của mình lại có thể nói dối hết lần này đến lần khác mà không thèm chớp mắt lấy một lần.

Cố Hậu Bách thở dài não nề: "Đừng khóc nữa, có gì về nhà rồi nói tiếp. Vân Yên, sau khi về nước ba có nghe được không ít chuyện về con và Thẩm Đình Sâm, hi vọng đến lúc đó con có thể cho ba một câu trả lời rõ ràng."

Cố Vân Yên nghe ba Cố nói như thế liền bị dọa sợ, không dám khóc lóc làm càn, càng không dám về nhà với vợ chồng Cố gia: "Con... Ba, con còn vài việc..."

Cố Hậu Bách cứng rắn nói: "Có chuyện gì quan trọng hơn người nhà!"

Cố Vân Yên lại tiếp tục rơi nước mắt, Thẩm Đình Sâm thấy vậy bước đến đỡ cô, nói với ba Cố: "Bác trai Cố, đừng ép bức Vân Yên nữa!"

Cố Hậu Bách phẫn nộ quát: "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, mau thả con gái tôi ra!"

Liễu Bình nghe vậy cũng nổi giận theo, Thẩm Vọng đúng là không dám chọc vào thật, nhưng Cố Hậu Bách chẳng là cái quái gì cả: "Ông đã thấy rõ chính là con gái ông đu bám con trai tôi rồi đó. Cầu xin ông dạy dỗ con cái nhà mình tốt hơn một chút có được không!"

Liễu Bình thẳng thừng vạch trần bộ mặt thật của Cố Vân Yên, Cố Hậu Bách nghe xong tức giận đến xanh mặt. Lưu Nhã Đình đã ngừng khóc, đứng một bên liên tục vỗ ngực thông khí cho chồng: "Lão Cố, chuyện này từ từ tôi sẽ nói cho ông nghe, đừng nóng..."

Cố Vân Yên không dám nhìn thẳng mắt Cố Hậu Bách, cô vừa khóc vừa nói: "Ba, tất cả đều là lỗi của con, không liên quan gì đến anh Đình Sâm hết, là con tự thích anh ấy... Con biết bản thân thua kém chị Sanh Sanh rất nhiều, cho nên không dám tranh giành với chị ấy, chỉ có thể âm thầm thích anh Đình Sâm thôi..."

Nghe Cố Vân Yên nói vậy, nhiệt huyết trong lòng Thẩm Đình Sâm lại dâng lên, anh nói: "Tôi và Vân Yên đang ở bên nhau đấy! Vân Yên, đừng sợ, chúng ta đi thôi!"

Dứt lời, Thẩm Đình Sâm một tay ôm Cố Vân Yên, một tay kéo mẹ mình, toan rời đi.

Cố Hậu Bách không có hành động gì, còn Lưu Nhã Đình thì mất kiên nhẫn kêu lên: "Vân Yên! Con thật sự muốn đi với nó sao?"

"Con..." Cố Vân Yên bất lực nhìn Lưu Nhã Đình, rồi lại nhìn Thẩm Đình Sâm, cuối cùng "yếu ớt" bị Thẩm Đình Sâm lôi kéo đi ra ngoài cổng.

Lưu Nhã Đình còn định nói gì đó, nhưng đã bị Cố Hậu Bách giữ chặt: "Để nó đi đi! Hôm nay nó bước ra khỏi cánh cửa này thì không còn là con gái tôi nữa!"

Cố Vân Yên nghe xong, toàn thân khẽ chấn động, như không tin vào chính tai mình: "Ba, ba thật sự không cần con nữa sao?"

Cố Hậu Bách nhíu mày, vừa rồi ông chỉ nói lẫy thôi, không lẽ Cố Vân Yên không hiểu!

Nhìn thấy ba mình bị đả kích đến nỗi sắp đánh mất lý trí, Cố Sanh Sanh nhanh trí chữa cháy: "Nào có chuyện ba không cần cô, không phải tự cô muốn đi với Thẩm Đình Sâm hay sao?"

Cố Hậu Bách cũng kịp phản ứng lại, nói: "Vân Yên, chỉ cần con chấm dứt với Thẩm Đình Sâm, về nhà nói chuyện rõ ràng với ba mẹ, nhận ra lỗi lầm, sau này con vẫn là con gái của nhà ta."

Lưu Nhã Đình cũng đang hướng mắt về Cố Vân Yên. Suy cho cùng cũng là con gái nuôi hơn chục năm trời, trong thâm tâm bà vẫn còn ôm một tia hi vọng cuối cùng.

Cố Vân Yên nén nước mắt, dường như có chút chần chừ.

Thật ra Cố Sanh Sanh cũng có hơi mong đợi, không biết cô sẽ lựa chọn như thế nào.

Bàn tay đang nắm tay Cố Vân Yên của Thẩm Đình Sâm dần buông lỏng, vừa rồi là anh nhất thời xúc động nên mới xác nhận quan hệ với Cố Vân Yên, giờ phút này trong lòng lại xuất hiện cảm giác nhẹ nhõm.

Trong nháy mắt trước khi anh kịp thu tay, Cố Vân Yên nắm ngược lại tay anh, quả quyết tuyên bố với ba Cố mẹ Cố bằng vẻ mặt đầy thương tâm: "Xin lỗi ba mẹ, con rất yêu anh Đình Sâm. Hai người cứ coi như... không có đứa con nuôi này đi."

Cố Hậu Bách gắt gao nắm chặt tay Lưu Nhã Đình, lặng lẽ đáp lại cô: "Tốt lắm, con đi đi."

Trái tim Cố Vân Yên đột nhiên nảy lên một cái, như có cái gì đó mà cô rất trân quý vừa mới sụp đổ, tuy nhiên cảm giác kia chỉ thoáng qua rồi biến mất, cô được Thẩm Đình Sâm ôm vào lòng rời đi.

Cố Vân Yên đi theo Thẩm Đình Sâm, không hề quay đầu ngoảnh lại. Nhìn bóng lưng của cô, Lưu Nhã Đình kiềm không được nước mắt, không biết là đau lòng vì mất đi một đứa con gái, hay là thương xót chính mình vì đã nuôi phải sói mắt trắng trong nhiều năm nữa.

Sắc mặt Cố Hậu Bách nhàn nhạt, ôm vợ thấp giọng an ủi.

Cố Sanh Sanh hỏi Thẩm Vọng: "Ai gọi điện báo ba tôi vậy?"

Thẩm Vọng mặt không biến sắc: "Tôi."

Cố Sanh Sanh xem trọn một màn kịch, trong lòng như đang có suy nghĩ gì đó. Cố Vân Yên lựa chọn giống trong truyện gốc, đối mặt sự với chất vấn của ba Cố mẹ Cố, Cố Vân Yên khóc lóc như mưa, sau cùng vẫn là chọn Thẩm Đình Sâm.

Chỉ có điều trong truyện gốc lúc này Cố Sanh Sanh đã thất vọng tột cùng, hơn nữa Cố Vân Yên không chỉ lấy được thân xác, mà còn có cả tình cảm vững chắc của Thẩm Đình Sâm, có thể nói trong sự nghiệp và tình yêu đều gặt hái bội thu. Tuyên chiến với ba Cố mẹ Cố, đối với Cố Vân Yên mà nói chẳng có chút thương tổn nào, trái lại còn tạo điều kiện cho cô và Thẩm Đình Sâm sống cùng nhau. Sau này Thẩm Đình Sâm vì để thay cô trút giận mà thẳng tay chèn ép Cố thị đến phá sản.



Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh lại hỏi Thẩm Vọng: "Thẩm Vọng Thẩm Vọng, có khi nào Thẩm Đình Sâm sẽ quay sang trả thù ba mẹ tôi không?"

Thẩm Vọng khó hiểu nhìn Cố Sanh Sanh, nhưng thấy cô một mặt lo lắng, bèn rút lại ý châm chọc: "Có tôi đây, chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu."

Lời nói của anh thật sự có sức mạnh khiến cho người khác không thể nào nghi ngờ nổi. Cố Sanh Sanh đã từng tận mắt chứng kiến anh sát phạt đứa con cưng của trời trong truyện gốc Thẩm Đình Sâm đến không còn đường lui, trong lòng rốt cuộc cũng yên ổn lại.

Cô ôm Thẩm Vọng, ngọt ngào hỏi: "Vậy rồi là ai gọi điện thoại báo cho ba tôi vậy?"

Thẩm Vọng bắt lấy bàn tay của Cố Sanh Sanh đưa đến trước miệng hôn một cách rất tự nhiên: "Là tôi."

Cố Sanh Sanh vốn định nói "Mẹ không muốn gọi cho ba nên mới tìm tôi", nhưng thấy Cố Hậu Bách câu trước câu sau liền dụ được Lưu Nhã Đình vui vẻ lên, Cố Sanh Sanh lại cảm thấy Thẩm Vọng đã làm một chuyện rất đúng đắn.

Cố Sanh Sanh bước lên phía trước, nhỏ giọng an ủi: "Ba, mẹ, hai người đừng tức giận nhé."

Cố Hậu Bách quay đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của con gái, trong lòng ông giờ đang có rất nhiều cảm xúc đan xen, chỉ biết đưa tay kéo Cố Sanh Sanh vào ngực: "Sanh Sanh, là ba có lỗi với con, lúc trước không biết, để con phải chịu nhiều oan ức như vậy."

Thẩm Vọng lập tức nói: "Ba, thời gian không còn sớm, để con cho xe đưa hai người về nhà."

Lúc này Cố Hậu Bách mới nhận ra Thẩm Vọng vẫn còn đang ở đây. Ông điều chỉnh lại cảm xúc, gật đầu đáp: "Đêm nay làm phiền cậu rồi."

"Người một nhà, không cần khách khí." Thẩm Vọng đánh ánh mắt sang Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh không chú ý đến Thẩm Vọng, cô đi theo ba mẹ ra ngoài, lúc đi ngang qua Thẩm Vọng thì bị anh kéo tay lại: "Xe này nhường ba mẹ về trước, chúng ta chờ xe sau."

"À." Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Hậu Bách lại nói: "Một xe đủ rồi. Đưa chúng ta về trước rồi các con về nhà, dù sao cũng tiện đường mà."

Lưu Nhã Đình hùa theo: "Trời lạnh như vậy, cơ thể Sanh Sanh yếu ớt, chân Thẩm Vọng cũng không tốt, đừng để bị đông chết. Sanh Sanh, vào ngồi chung với mẹ đi."

Cố Sanh Sanh lập tức nhào đến: "Được."

Thẩm Vọng nhìn chằm chằm bàn tay trống không, trầm mặc không nói tiếng nào.

Ở hàng ghế phía sau xe Lincoln, Thẩm Vọng và Cố Hậu Bách ngồi cạnh nhau, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng.

Xe vượt qua ngã tư thứ nhất thì gặp một chiếc limousine đang đỗ ven đường, còn có bóng dáng của Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên giống như vừa bị Liễu Bình đuổi xuống khỏi xe. Cô mặc quần áo đơn giản, đứng run rẩy trong gió rét, vừa khóc vừa nói gì đó với người trong xe.

Người trong xe tựa như giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn lựa chọn lái xe đi. Cố Vân Yên lẻ loi trơ trọi đứng tại chỗ, khóc lóc càng thảm thương hơn.

Lúc xe của Cố Sanh Sanh đi ngang qua Cố Vân Yên, tốc độ có hơi chậm lại. Tất cả mọi người đều thấy rất rõ bộ dạng chật vật khổ sở của Cố Vân Yên, mà Cố Vân Yên thấy bọn họ cũng không tránh né, còn bước vài bước chạy theo xe với ánh mắt chờ mong.

Hô hấp của Lưu Nhã Đình dừng lại một nhịp.

Cố Sanh Sanh nói: "Hình như cô ấy đang gọi mẹ."

Lưu Nhã Đình trầm mặc, bỗng nhiên một cánh tay đưa đến nâng kính xe lên, là tay của Cố Hậu Bách: "Đây chính là con đường mà nó chọn."

Lưu Nhã Đình ôm Cố Sanh Sanh, trong lòng tràn ngập chua xót cùng áy náy: "Sanh Sanh, ba mẹ để con phải chịu oan rồi. Từ nay về sau ba mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi."

Năm đó ba mẹ Cố Vân Yên vì gánh số nợ khổng lồ mà phải nhảy lầu bỏ mạng, khi đó Cố Vân Yên chỉ mới 6 tuổi, không có tài sản thừa kế, lại nhạy cảm khó nuôi, nguyên cả gia tộc không một người nào tình nguyện đứng ra đảm nhận món vướng víu này.

Từ nhỏ Cố Sanh Sanh đã được tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, nay ba mẹ chưa nói gì đã dẫn theo một đứa nhỏ khác về nhà, còn bắt cô phải chia sẻ tình yêu thương của ba mẹ, làm sao mà cô chấp nhận được, lần nào náo loạn cũng muốn ba Cố mẹ Cố đuổi Cố Vân Yên đi.

Vợ chồng Cố gia có cô con gái hay làm lớn chuyện, Cố Vân Yên thì luôn khóc lóc rất đáng thương, sợ cô ở nhà mình không được hưởng điều kiện chăm sóc tốt nhất, cho nên đã lập tức tìm một gia đình người tốt muốn nhận con nuôi.

Gia đình đó có gia cảnh tầm trung bình thường, tính cách hai vợ chồng rất ôn hòa, đối xử với Cố Vân Yên cực kỳ thương yêu. Nhưng khi đó Cố Vân Yên chuyển đi được mấy ngày liền đổ bệnh, trong mơ đều rơi nước mắt đòi về nhà. Hai vợ chồng kia không đành lòng nhìn con bé khó chịu, nên mới báo cho ba Cố mẹ Cố.

Mà ba Cố mẹ Cố vốn dĩ rất dễ mềm lòng, hai người họ lập tức rước Cố Vân Yên trở về, còn hứa sẽ không gửi cô cho người khác nữa. Cố Sanh Sanh biết chuyện tức khắc bùng nổ, ba Cố mẹ Cố tuy cảm thấy hổ thẹn trong lòng nhưng vẫn kiên quyết dạy dỗ Cố Sanh Sanh rất nghiêm khắc. Và thế là một vòng luẩn quẩn được hình thành, tính cách Cố Sanh Sanh càng lúc càng tệ, mối quan hệ với ba Cố mẹ Cố càng ngày càng xa cách.

Cái này quả thật là do tính cách của nguyên chủ có vấn đề, nhưng nếu không có Cố Vân Yên châm ngòi trong bóng tối, thì tình cảm giữa nguyên chủ với ba mẹ cũng sẽ không tệ đến mức như vậy.

Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh không khỏi cảm thấy ba Cố mẹ Cố đã dẫn một con sói vào nhà. Nhưng thấy Lưu Nhã Đình khóc thành ra thế kia, cô vẫn không thể nào trách móc bà được. Ai bảo Cố Vân Yên có hào quang nữ chính hùng mạnh cơ chứ?

Cố Sanh Sanh được nghe cô nói tiếng xin lỗi, những oán niệm tàn lưu trong lòng của nguyên chủ dần dần tan ra. Rốt cuộc nguyên chủ đã biết ba mẹ cảm thấy áy náy với mình, cũng như hiểu rõ hai người không phải là không yêu thương cô.

Cố Sanh Sanh nép vào lòng Lưu Nhã Đình, nói: "Mẹ đừng buồn nữa, sau này con sẽ hiếu thuận với hai người."

Lưu Nhã Đình lau nước mắt, mỉm cười nói với cô: "Được, được. Bảo bối Sanh của chúng ta gả cho người khác đã hiểu chuyện hơn rồi. Về sau con ở chung với Thẩm Vọng, mẹ cũng yên tâm phần nào."

Thẩm Vọng nghe vậy liền nhìn Cố Sanh Sanh, Cố Sanh Sanh quay ngoắt lại, hậm hực: "Liên quan gì đến anh ấy, con vốn hiểu chuyện sẵn chứ bộ."

"Coi con nói kìa!" Lưu Nhã Đình vỗ đầu Cố Sanh Sanh, rồi quay sang nói với Thẩm Vọng, "Hôm nay nếu không có Thẩm Vọng, chắc Thẩm Đình Sâm và Liễu Bình kia không chịu xin lỗi dễ như thế đâu! Pha này mẹ thua là cái chắc!"

Cố Hậu Bách cũng hướng đến Thẩm Vọng nói: "Sanh Sanh làm nũng đó thôi. Chuyện hôm nay may mà có cậu."

Thẩm Vọng khiêm tốn đáp: "Đều là người một nhà, không cần phải khách khí."

Cố Hậu Bách không nói gì nữa. Đúng lúc xe dừng trước tiểu khu của Cố gia, tài xế bước xuống mở cửa: "Tiên sinh, đến rồi ạ."

Cố Hậu Bách xuống xe, lại đưa tay ra dìu Lưu Nhã Đình. Lưu Nhã Đình không nỡ xa con gái, liền lôi kéo Cố Sanh Sanh nói: "Tới nhà rồi, hay là đêm nay Sanh Sanh về ở với ba mẹ nhé?"

Thẩm Vọng nghe vậy, hai bên vai thoáng cứng đờ, anh kéo nhẹ tay Cố Sanh Sanh từ phía sau.

Cố Sanh Sanh dường như có hơi động lòng: "Hửm, về nhà ạ?"

Cố Hậu Bách cũng nói: "Hôm nay trễ quá rồi, tôi thấy nên để Sanh Sanh ở lại một đêm đi. Thẩm Vọng, cậu thấy sao?"

Thẩm Vọng mím chặt môi, thản nhiên nói: "Sanh Sanh lạ giường, sợ là đột nhiên thay đổi chỗ ngủ sẽ không ngủ được."

Cố Sanh Sanh mở to hai mắt, cô quay đầu nhìn khuôn mặt đường hoàng trịnh trọng của Thẩm Vọng, trong lòng không khỏi tự hỏi: mình bị lạ giường từ khi nào ấy nhỉ?

Thẩm Vọng thấp giọng nói: "Đồ ăn khuya hôm nay là bánh hạnh nhân, cho em ăn nhiều thêm hai miếng."

Cố Sanh Sanh híp mắt: "Ba miếng."

Thẩm Vọng: "Chốt."

Cố Sanh Sanh lập tức thò đầu ra ngoài cửa sổ: "Hẹn gặp lại ba mẹ!"

Cửa xe vừa đóng, tài xế liền giẫm mạnh chân ga tăng tốc rời đi. Cố Sanh Sanh nhào vào lòng Thẩm Vọng, giọng cô như hòa tan vào trong cơn gió: "Tôi muốn ăn thêm một miếng bánh kem nữa!"