Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 69: Giúp tôi cởi ra!




Cố Hậu Bách đứng bật dậy làm chân ghế ma sát với mặt sàn tạo thành tiếng vang cực lớn, chờ xác nhận Cố Sanh Sanh không có việc gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Vọng trở tay nắm lấy tay Cố Sanh Sanh: "Có bị bỏng không?"

Cố Sanh Sanh lắc đầu, hoảng hồn không thôi. Thẩm Vọng lật xem tay cô một chút, bàn tay trắng trẻo mịn màng không có vết thương nào.

Lưu Nhã Đình vội đưa khăn ăn đến: "Tay cậu không sao chứ Thẩm Vọng? Mau lau đi, đừng để bị bỏng!"

Thẩm Vọng lúc này mới rũ mắt, nhìn lại tay mình, phần da bị bỏng đã bắt đầu truyền đến từng trận đau đớn.

"Thẩm Vọng, tay anh..." Cố Sanh Sanh như chực khóc, cầm khăn ăn cẩn thận lau tay Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng nói: "Không sao, tôi đi thay đồ đây."

Cố Sanh Sanh lập tức ném khăn ăn, đứng dậy đẩy xe lăn Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng lại nói: "Em ở lại ăn cơm với ba mẹ đi."

Cố Sanh Sanh khẩn trương nhìn chằm chằm tay Thẩm Vọng: "Không được, tay anh phải được thoa thuốc."

Lưu Nhã Đình cũng nói: "Đúng đó, mau đi bôi thuốc đi, nước canh nóng lắm."

Thẩm Vọng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Hậu Bách. Cố Hậu Bách nhìn trời nhìn mây, cánh tay bỗng nhiên bị đánh thật mạnh, Lưu Nhã Đình trừng mắt liếc ông một cái.

Cố Hậu Bách ăn đánh đành phải nhìn Thẩm Vọng, miễn cưỡng nói: "Mau đi lên thoa thuốc đi, đừng để Sanh Sanh lo lắng."

Thẩm Vọng hơi khom người, Cố Sanh Sanh vội vàng đẩy anh xoay xe lên lầu.

Cố Hậu Bách trơ mắt nhìn bóng con gái biến mất ở cửa phòng ăn: "Tại sao Sanh Sanh lại quan tâm Thẩm Vọng đến thế nhỉ?"

Lưu Nhã Đình chọc ngón tay vào trán ông: "Ông còn nhìn không ra? Buôn bán riết rồi ngốc luôn hả?"

Sao mà Cố Hậu Bách nhìn không ra được, ông giải thích: "Trước kia ai cũng nói Thẩm Vọng tàn nhẫn quyết đoán, Sanh Sanh bị chúng ta chiều hư, chẳng biết nể nang ai, không thích hợp với Thẩm Vọng."

Lưu Nhã Đình nghe xong liền nhíu mày: "Có không? Tôi thấy Thẩm Vọng đối với Sanh Sanh rất tốt, vừa rồi chén canh bị đổ, phản ứng của Thẩm Vọng không thể nào là giả được."

Cố Hậu Bách cau mày: "Thì vậy tôi mới lo lắng. Vừa rồi nói chuyện với Thẩm Vọng, ý tứ của nó rõ ràng là không muốn ly hôn với Sanh Sanh. Hiện tại nó mang trọng trách lớn nhất Thẩm thị, chúng ta không đắc tội được đâu. Tôi nghĩ chuyện này chỉ có thể đến nhờ Thẩm lão gia tử thôi."

Lưu Nhã Đình: "Đừng, tôi thấy Sanh Sanh với Thẩm Vọng tình cảm không tồi, ông đừng có mà ở đây đòi thò chân vào, lỡ phá hư chuyện, đến lúc đó tôi không tha cho ông đâu!"

Cố Hậu Bách không có cách nào nói lại vợ mình: "Vậy bà nói phải làm sao bây giờ?"

Lưu Nhã Đình lại đánh ông: "Lắm lời! Chờ lát nữa xem tình hình sao đã. Nếu Sanh Sanh nguyện ý ở lại thì cứ để cho chúng nó yên. Còn nếu con bé muốn cùng chúng ta về nhà, đến lúc đó tôi và ông liều cái mạng già này với Thẩm Vọng để đưa Sanh Sanh về!"



Cố Hậu Bách trầm ngâm một lát: "Chỉ có thể như thế thôi. Nhưng mà hai đứa đi lâu như vậy, Thẩm Vọng chắc sẽ không ức hiếp Sanh Sanh đâu nhỉ?"

Cố Hậu Bách càng nghĩ càng rối, dứt khoát đứng dậy: "Tôi đi xem thử."

"Xem cái gì mà xem! Vợ chồng son người ta làm gì cần ông quản hả!" Lưu Nhã Đình kéo Cố Hậu Bách lại, "Chúng ta mới về nước, cũng nên báo cho Vân Yên một tiếng. Hỏi con bé quay xong có về nhà ăn tết không, tôi có đem về cho nó với Sanh Sanh hai cái túi xách."

Cố Hậu Bách nghĩ ngợi: "Vậy đi, tôi thấy đứa nhỏ Vân Yên này gần đây tâm trạng không tốt lắm, cũng không biết gặp phải chuyện gì."

Cố Hậu Bách gọi điện thoại cho Cố Vân Yên nhưng không có ai bắt máy. Lưu Nhã Đình nói: "Chắc vẫn đang bận quay, chờ tối gọi lại."

.....

Thẩm Vọng rửa tay dưới vòi nước lạnh đã được một lúc, mu bàn tay bị bỏng nhanh chóng xuất hiện những vết phồng rộp trong suốt, Cố Sanh Sanh nhìn mà run sợ trong lòng. Cô cẩn thận gỡ nút nơi cổ tay áo anh, phần cổ tay cứng rắn cũng có vết bỏng, trên da thịt trắng bạch chói mắt cực kỳ.

Thẩm Vọng không thoải mái nhíu mày: "Giúp tôi thay đồ."

Cổ tay áo bị ướt dán chặt vào người, còn có mùi thịt, Thẩm Vọng không thể chịu đựng thêm dù chỉ là một giây.

Cố Sanh Sanh nhìn cổ áo anh, không hiểu sao lại tự nhiên xấu hổ: "Chờ người làm lên giúp anh thay."

Thẩm Vọng nhìn cô một cái, vẻ mặt vô cảm dùng một tay gỡ nút áo, định cởi đồ ra.

"Á, anh đừng đụng tới miệng vết thương!" Cố Sanh Sanh hít sâu, chụp lấy tay Thẩm Vọng, ngồi xổm xuống giúp anh gỡ tiếp nút áo.

Nút áo sơ mi được cài rất kín, bó chặt cần cổ thon dài, bao gồm cả yết hầu nhấp nhô rõ ràng kia. Cố Sanh Sanh chớp mắt, vươn đầu ngón tay ra chạm thử.

Cố Sanh Sanh ngạc nhiên reo lên: "Chỗ này có thể cử động nè."

"Đừng lộn xộn!" Thẩm Vọng giữ tay Cố Sanh Sanh lại, giọng nói khàn khàn, "Sờ loạn đâu đấy?"

Tay của Thẩm Vọng nóng đến dọa người. Cố Sanh Sanh bị dọa, giận dỗi rút tay về: "Keo kiệt."

Thẩm Vọng đáp lại một cách mỉa mai: "Em cho tôi sờ thoải mái sao?"

"Tôi không có mà." Cố Sanh Sanh ngẩng đầu lên, để lộ ra cái cổ mảnh khảnh mềm mại.

Tàm mắt Thẩm Vọng dừng trên cổ cô, ý tứ khó hiểu mà cong khóe môi: "Em có thứ khác."

Cố Sanh Sanh cảm thấy Thẩm Vọng cười không phải vì buồn cười, liền trợn mắt nhìn anh. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi Thẩm Vọng giúp mình đỡ canh nóng, ánh mắt cũng không còn dữ dằn nữa, con ngươi hơi lấp lánh, dường như có chút mùi vị ái muội.

Ánh mắt Thẩm Vọng thoáng chốc mềm đi, ngón tay khều cằm Cố Sanh Sanh: "Giúp tôi thay đồ mau, khó chịu quá."

Cố Sanh Sanh nghiêng đầu né tránh, dùng tốc độ nhanh nhất để gỡ nút áo sơ mi của Thẩm Vọng. Thẩm Vọng luyện tập thể hình mấy ngày nay đúng là không uổng phí, vòm ngực sắc nét tráng kiện trần trụi, dưới ánh đèn phòng tắm, đường cong cơ bụng thoáng ẩn thoáng hiện, nửa kín nửa hở, hết sức... dụ người.



Tiếng nói trầm thấp của Thẩm Vọng rơi xuống trên đỉnh đầu: "Giúp tôi cởi ra."

"..." Tây trang sang trọng thẳng thớm bị nắm đến nhàu nát, Cố Sanh Sanh như gặp phải một vấn đề nan giải to lớn, cả người đều đờ đẫn.

Thẩm Vọng kiên nhẫn chờ đợi, tầm mắt dán chặt trên khuôn mặt cô, cái trán trơn nhẵn, lông mi đen nhánh, sống mũi thanh tú, đôi môi phiếm hồng.

Cuối cùng, Cố Sanh Sanh hít sâu một hơi, nắm lấy cổ áo sơ mi của Thẩm Vọng, kéo mạnh ra hai bên.

Soạt, đường cong cơ bụng dũng mãnh cùng với hormone nam tính tập kính trước mặt.

Thẩm Vọng giơ tay, ung dung kéo chiếc cà vạt méo mó ra, từng cái đồ bẩn rơi xuống đất, cuối cùng chỉ còn lại quần tây màu đen. Thắt lưng bạc bị nới lỏng vắt vẻo trên eo, đường cong nhân ngư ẩn hiện kéo dài vào tận trong lưng quần.

Trong lúc hành động, cánh tay săn chắc của anh vô tình chạm phải Cố Sanh Sanh, nhiệt độ nóng hổi khiến cô chợt rùng mình, sau đó mềm nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Cố Sanh Sanh che hai mắt lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh biểu tượng cảm xúc: [Ngươi thèm khát cơ thể hắn, ngươi đê tiện!]

Thẩm Vọng trầm ngâm nhìn Cố Sanh Sanh, hai bên tai và sau cổ cô đều nổi hồng, lại còn có xu hướng càng lúc càng đậm màu hơn. Ngay trước khi cô tự bốc cháy, rốt cuộc anh cũng rũ lòng tốt mở miệng: "Ngồi trên sàn không lạnh à?"

Cố Sanh Sanh nhỏ giọng hỏi: "Đau lắm đúng không?"

Bấy nhiêu đau đớn đó, đối với Thẩm Vọng mà nói căn bản chả là gì.

Thẩm Vọng mặt không cảm xúc: "Đau."

Cố Sanh Sanh lại càng căng thẳng hơn, cô nâng tay anh lên, dè dặt thổi thật nhẹ. Hơi thở của Cố Sanh Sanh quét qua, miệng vết thương càng lúc càng ngứa ngáy, như có con bướm đang vỗ cánh trên đó.

Thẩm Vọng nhìn thật sâu vào đôi mắt cô.

Lúc còn nhỏ, anh đã từng thấy Thẩm Đình Sâm bị thương, Liễu Bình cũng bao bọc tay hắn như vậy, thổi nhẹ nhàng lên đó, Thẩm Đình Sâm trái lại khóc dữ dằn hơn. Khi đó anh thật không hiểu nổi, chỉ cảm thấy loại hành động này quá sức buồn cười.

Cố Sanh Sanh thổi trong chốc lát rồi giương mắt nhìn Thẩm Vọng: "Còn đau không?"

Thẩm Vọng trở tay: "Cổ tay nữa."

Cố Sanh Sanh liền cúi đầu thổi lên cổ tay anh: "Thổi một chút là hết đau ngay, đúng chứ?"

Chị Lý mang cao trị bỏng và băng gạc tiến vào, vô tình nghe được câu này. Phu nhân nửa quỳ phía trước xe lăn, từ sau nhìn đến chẳng khác nào đang chôn mặt vào đùi tiên sinh.

Tiên sinh đang cởi trần.