Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật

Chương 130: Em có niềm vui bất ngờ lớn cho anh




Chớp mắt đã đến giữa mùa hè, từng đợt nắng nóng không ngừng kéo đến thành phố A, đường bê tông phản chiếu ánh nắng chói chang khắp nơi, chỉ có hoa Tử Kinh màu tím nhạt ven đường là có chút sắc thái mát mẻ.

Hơi lạnh trong xe vô cùng thoải mái dễ chịu. Cố Sanh Sanh tựa vào ghế nệm, lim dim hai mắt. Hôm qua cô ở đoàn quay phim đến tận gần sáng, sau đó không nghỉ ngơi mà lập tức bay về thành phố A, cơ thể có chút chịu không nổi.

Thẩm Ngôn giũ chăn cẩn thận đắp cho cô, lông mi của Cố Sanh Sanh thoáng động đậy: “Đến bệnh viện rồi à?”

“Chưa đâu ạ.” Thẩm Ngôn nói, “Chị Sanh Sanh, chị mới quay phim xong, cũng mệt rồi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến thăm ông nội nhé?”

Cố Sanh Sanh ngáp một cái: “Không được. Ông nội nằm viện lâu vậy rồi, chị không về thăm đã là rất bất hiếu, kiểu gì cũng phải đến gặp ông trước mới được.”

Thẩm Ngôn cười nói: “Mấy ngày nay anh họ vẫn luôn chăm sóc ông, chị hay anh gì cũng như nhau mà, vợ chồng tuy hai mà một.”

Câu “vợ chồng tuy hai mà một” thành công chọc Cố Sanh Sanh vui lên, cô quên luôn cơn buồn ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Vọng.

“Mèo nhỏ nhìn lén.jpg”

“Em về thành phố A rồi này!”

Thẩm Vọng trả lời rất nhanh: “Đến công ty sao? Để anh bảo người mua bánh kem em thích ăn nhất.”

Hai mắt Cố Sanh Sanh lập tức phát sáng, cái đầu nhỏ cúi xuống sâu hơn: “Em hứa với ông nội đến bệnh viện thăm ông trước rồi.”

Thẩm Vọng: “Ngoan thế à, ông nội sẽ vui lắm. Hôm nay anh không đến bệnh viện với em được, có chút việc bận.”

Cố Sanh Sanh: “Mèo con tủi thân.jpg”

Thẩm Vọng liền gửi tin nhắn giọng nói đến.

Cố Sanh Sanh chăm chú nhìn trong chốc lát, đeo tai nghe vào rồi mới nhấn mở.

Tiếng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai, hai mang tai Cố Sanh Sanh đỏ lên, một dòng điện mang theo cảm giác tê dại dọc theo sống lưng dần dần khuếch tán rộng ra.

May là không mở loa ngoài, không thôi lại khóa truyện cho mà xem*.

*Truyện gì mà toàn sợ bị khóa :((((

Cố Sanh Sanh gửi nhãn dán mèo con, lại hỏi tiếp: “Khi nào thì anh tan làm?”

“Hôm nay anh có thể về nhà sớm một chút được không? Em có niềm vui bất ngờ nhỏ cho anh đó.”

Cố Sanh Sanh lật đật thu hồi, đổi thành câu khác: “Hôm nay anh có thể về nhà sớm không?”

Thẩm Vọng: “Có thể. Anh sẽ về đúng giờ.”

Cố Sanh Sanh thở phào nhẹ nhõm, may mà Thẩm Vọng chưa nhìn thấy.

Thẩm Vọng lại gửi tin nhắn đến: “Chim cánh cụt nhỏ xoay vòng vòng.jpg”

Cố Sanh Sanh: “… Anh thấy rồi hả?”

Thẩm Vọng khôi phục bình thường trong một giây: “Thấy gì cơ?”

Lòng Cố Sanh Sanh vô cùng hoang mang, nhưng cô sợ càng nói càng khiến Thẩm Vọng nghi ngờ hơn, nên vội vàng lấp liếm: “Đến bệnh viện rồi, em xuống xe đây, tối gặp lại!”

Xe dừng tại bãi đậu xe của bệnh viện, Cố Sanh Sanh đeo kính râm bước xuống xe.

Bên ngoài hành lang phòng bệnh VIP, một đám bà con thân thích của Thẩm gia chen chúc khắp đường, người ngồi kẻ đứng, cười cợt tán phét, trung tâm hiển nhiên là Liễu Bình.

Trên tường có dòng chữ “Phòng bệnh nặng, vui lòng giữ yên lặng” trắng toát, đám người này hồn nhiên bày ra vẻ mặt hớn hở, thật trớ trêu làm sao.

Cố Sanh Sanh nheo mắt, sải rộng bước chân đi tới.

Giày cao gót nện xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch, tiếng vang bén nhọn thức tỉnh đám đông.

Đám người mới vây quanh Liễu Bình lúc nãy, giờ phút này lại đang xum xoe Cố Sanh Sanh, người nào cũng ân cần cung kính.

“Minh tinh lớn của chúng ta đến rồi! Sanh Sanh càng ngày càng đẹp lên nha.”

“Quay phim vất vả lắm đúng không? Mới xuống máy bay liền đến thăm ông cụ, đúng là quá hiếu thảo.”

“Chưa đến thời gian vào thăm đâu, cô đến sớm rồi!”

Mi tâm Cố Sanh Sanh khẽ nhíu lại. Thẩm Ngôn lập tức giang tay chặn đám người, cười nhạt: “Chị dâu đi đường rất mệt, mọi người tản ra chút đi.”

Thẩm Ngôn chẳng qua chỉ là một đứa cháu họ hàng xa, trước kia bòn tiền bên Thẩm gia, nay lại đi theo Cố Sanh Sanh, khí thế lập tức khác biệt hẳn, khiến đám người nhà họ Thẩm càng sinh lòng muốn nịnh bợ Cố Sanh Sanh hơn.

Đám người vội nói: “Đúng đó đúng đó, mau ngồi đây nghỉ ngơi, chờ một chút đi!”

Trước phòng bệnh có hai dãy ghế chờ dài, vài người phụ nữ đứng lên nhường lại chỗ trống. Cố Sanh Sanh đảo mắt, lười biếng liếc nhìn người đang ngồi đầu bên kia của dãy ghế.

Xung quanh đồng loạt yên tĩnh.

Đó là chỗ của Liễu Bình và Thẩm Giai Huyên. Từ lúc Cố Sanh Sanh xuất hiện, đám người vây quanh cô, Liễu Bình vẫn làm như không có chuyện gì, trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Cho đến khi một đôi giày cao gót màu đỏ đến trước mắt bà.

Thẩm Giai Huyên lén kéo Liễu Bình: “Mẹ, cô ta…”

Liễu Bình duy trì dáng vẻ bình thản, cười cười đứng dậy: “Sanh Sanh, con mới bay về cũng mệt rồi, ngồi đây nghỉ ngơi chút nhé?”

Cố Sanh Sanh tháo kính râm xuống, cặp mắt to tròn trong veo hiện ra. Tiếng nói ngọt mềm của cô vang lên có hơi non nớt, nhưng vẻ kiêu ngạo lại không hề khác Thẩm Vọng là bao: “Bà còn mặt mũi đến đây ư?”

Nụ cười của Liễu Bình cứng đờ trên mặt.

Thẩm Giai Huyên nổi giận: “Mày nói chuyện với mẹ tao kiểu gì thế? Đừng tưởng mình gả cho Thẩm Vọng thì trở thành người của Thẩm gia, nói cho cùng mày cũng chỉ là người ngoài với cái nhà này, ông nội là ông nội của tao!”

“Thẩm Vọng vẫn là chồng tôi đấy.” Khóe môi Cố Sanh Sanh vẽ ra một nụ cười lạnh, “Anh trai cô gây họa sao lại bắt Thẩm Vọng giúp đỡ? Còn hại ông nội nhập viện nữa?”

Thẩm Giai Huyên nghẹn lời: “Mày!”

Liễu Bình giữ con gái lại, nhìn Cố Sanh Sanh ôn tồn nói: “Con không có chứng cứ, không nói lung tung được đâu. Chuyện này tự Thẩm Vọng muốn đứng ra, thật sự nó muốn gánh vác cùng Đình Sâm của chúng ta, vì sao nó phải làm thế chứ? Trước giờ nó có đối xử với Đình Sâm như em trai đâu.”

“Vì sao à? Thẩm Vọng vì cái gì phải nuôi một đám quỷ hút máu các người, không phải trong lòng các người rõ ràng nhất sao?” Cố Sanh Sanh giận quá hóa cười, nhìn chằm chằm bà hệt như nhìn đống rác: “Sức khỏe ông cụ không chịu được kích thích, các người còn ép đến tận cửa, hại chết ông nội đối với các người có lợi chỗ nào?”

Liễu Bình dứt khoát vứt mặt nạ: “Con không được nói bậy như thế. Những người đứng ở đây có ai không có lòng hiếu kính ông cụ chứ? Ai muốn ông cụ xảy ra chuyện?”

“Tốt nhất nên vậy. Nếu tôi là các người, chắc chắn tôi sẽ thắp hương bái Phật mỗi ngày, cầu cho ông nội sống lâu trăm tuổi.” Cố Sanh Sanh khoanh tay cười mỉa, đảo mắt qua từng người một: “Nếu ông nội cưỡi hạc về trời thật, đám các người sẽ —”

Cố Sanh Sanh cố ý kéo dài chữ cuối, cái ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống kia cực kỳ giống Thẩm Vọng. Cô nói không hết, nhưng vẫn có tác dụng như một lời cảnh tỉnh.

Thẩm Vọng chán ghét bọn họ đến mức độ nào, trong lòng bọn họ hiểu rõ nhất. Bọn họ cũng biết người duy nhất có thể khống chế vị sát thần này chính là ông cụ Thẩm.

Cho nên bọn họ mới nghĩ đến chuyện tranh thủ kiếm nhiều hơn chút đỉnh, sợ ông cụ Thẩm đi thật, không biết kết cục của bọn họ sẽ như thế nào.

Nhưng sức khỏe của ông cụ Thẩm rất khỏe mạnh, đám người luôn cho rằng ông cụ có thể sống đến trăm tuổi, song song với đó là bọn họ sẽ được nâng đỡ thêm mấy chục năm.

Nhưng hôm nay ông cụ Thẩm đã bị đưa vào ICU. Lỡ như cửa này không qua nổi, sau này người quản lý hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà không phải là Cố Sanh Sanh ư?

Liễu Bình biết đám người trước mặt đang bắt đầu động tâm nhưng chỉ có thể cắn răng, cười nói: “Gần đây sức khỏe ông cụ không tốt, dì đã bàn với Đình Sâm rồi, phải nhanh chóng định chuyện hôn sự với tiểu thư Hoàng Phủ, có chuyện hỷ, chắc chắn ông cụ sẽ khỏe lên thôi.”

Ý của bà ta là hôn sự giữa Thẩm Đình Sâm và tiểu thư nhà Hoàng Phủ đã có hy vọng, tâm tư của đám người lại bị lay động một lần nữa.

Có người nhỏ giọng nói: “Là nhà Hoàng Phủ đó! Cả nhà có duy nhất một cô con gái, cưới cô ta chẳng khác nào được kế thừa toàn bộ sản nghiệp của gia tộc Hoàng Phủ.”

“Nếu Đình Sâm cưới cô ấy, chẳng phải tương lai sẽ…”

Người kia không dám nói tiếp nữa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được: Thẩm Đình Sâm cưới đại tiểu thư Hoàng Phủ, đồng nghĩa với việc nắm chắc trong tay khối tài sản kếch xù, thế lực vững mạnh, thậm chí có thể chống lại cả Thẩm Vọng.

Cố Sanh Sanh nghe được liền bật cười, cô chế giễu: “Thẩm Đình Sâm thật hiếu thảo, sao không đến quỳ trước phòng bệnh bày tỏ lòng ăn năn hối cải luôn đi? Còn chạy đi tơ tưởng quyến rũ con gái nhà người ta làm gì.”

Một lời đập chết tâm. Đám người lén trao đổi ánh mắt, ông cụ Thẩm vì chuyện mấy ngày qua của Thẩm Đình Sâm mà đổ bệnh nằm liệt giường, lại không thấy hắn đến thăm hỏi được mấy lần, chẳng bằng đám bà con xa như bọn họ nữa.

Sắc mặt Liễu Bình vừa thay đổi, Thẩm Giai Huyên đã giành nói trước: “Anh tao kết hôn sao không được gọi là hiếu thảo? Trước kia Thẩm Vọng với mày xung hỉ, không phải ông đã khỏe lên sao?”

Chưa nói xong đã bị một bàn tay tát lên mặt cái “bép”, lỗ tai đầy tiếng ong ong.

Cố Sanh Sanh trừng mắt thật lớn: “Cô còn dám lôi chuyện này ra! Chuyện mấy người làm với Thẩm Vọng, quên hết rồi à?”

Thẩm Giai Huyên ôm mặt lầm bầm: “Mày… mày dám đánh tao? Mày, tao liều mạng với mày!”

Thẩm Ngôn cuống cuồng ngăn lại: “Đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói! Sao chị có thể động tay động chân với chị dâu chứ?”

Tay Thẩm Giai Huyên bị Thẩm Ngôn nắm lại, trên mặt tiếp tục ăn thêm một cái tát từ Cố Sanh Sanh.

Hai bạt tai khiến đám người Thẩm gia kinh sợ, bọn họ lật đật lui ra, tránh cho bão lớn quét đến.

Vệ sĩ đi theo Cố Sanh Sanh tiến đến vây quanh cô, người nào người nấy cao to như cột điện, ánh mắt hết sức đáng sợ.

Cố Sanh Sanh biết Liễu Bình đang nhìn mình liền chỉ gà mắng chó: “Một cái tát để dạy cô biết kính trọng người lớn. Mẹ cô không dạy thì tôi dạy.”

Liễu Bình nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cố Sanh Sanh, bà đã từng được lĩnh giáo qua bàn tay của Lưu Nhã Đình, giờ phút này Cố Sanh Sanh so với mẹ cô còn có phần ác độc hơn.

Liễu Bình thấy da đầu mình tê rần, mảng da nhỏ trên đầu bà kia đến tận hôm nay tóc vẫn chưa mọc hết, phải dùng tóc giả che lại, bèn vội vàng giữ chặt Thẩm Giai Huyên.

Thẩm Giai Huyên cũng bị đám vệ sĩ dọa sợ, nhân cơ hội liền nấp ra sau lưng mẹ: “Mẹ, nó đánh con! Mẹ thấy chưa, trước cửa phòng bệnh của ông nội mà nó dám đánh con, con phải mách ông!”

Cố Sanh Sanh hất cằm lên: “Tôi đánh cô đó!”

Trong mắt đám người Thẩm gia, Thẩm Vọng là một sát thần, nhưng trong mắt Cố Sanh Sanh, anh chỉ là kẻ đáng thương mù mắt liệt chân sau một vụ tai nạn, cũng không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu chuyện xấu xa của những người này.

Nghĩ đến đây, Cố Sanh Sanh siết chặt nắm tay, cô đánh giá khuôn mặt của Thẩm Giai Huyên, muốn cho cô ta một cái bạt tai nữa.

Liễu Bình bất đắc dĩ phải giữ chặt Thẩm Giai Huyên, không cho Cố Sanh Sanh cơ hội ra tay.

Giữa lúc hai bên đang giằng co, nhân viên hộ lý mở cửa phòng bệnh ra: “Đã đến giờ thăm người bệnh.”

Mọi người đồng loạt ào đến, tranh thủ bày tỏ lòng hiếu thuận với ông cụ Thẩm.

Vệ sĩ trước cửa liền chặn lại, nghiêm túc nhắc nhở: “Thẩm tiên sinh đã dặn không cho phép người ngoài vào thăm.”

Sau đó lập tức kính cẩn nghiêng người mở cửa: “Phu nhân, mời vào.”

Thẩm Giai Huyên không can tâm nhìn bóng lưng Cố Sanh Sanh biến mất sau cửa ra vào, cô tức giận hét lên: “Tôi muốn vào thăm ông nội! Dựa vào đâu Cố Sanh Sanh vào được mà không cho tôi vào! Thẩm Vọng dựa vào cái gì cấm tôi gặp ông nội! Ông ơi!”

Ý tá nói: “Không được mất trật tự trước phòng bệnh! Bệnh nhân cần được yên tĩnh!”

Thẩm Giai Huyên vô duyên vô cớ bị ăn đòn, vội vã muốn tố cáo với ông cụ Thẩm nên phải gân cổ hét vào phòng bệnh. Đám người còn lại cô một câu tôi một câu, náo loạn cả hành lang.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cản hết mọi náo động.

Cố Sanh Sanh nghe thấy tiếng thở dài nản lòng của ông cụ Thẩm.

Ông cụ tóc hoa râm nằm trên giường bệnh, dáng người có chút khô khốc gầy yếu, so với ông cụ Thẩm khỏe khoắn lúc ăn tết hoàn toàn khác xa.

Cố Sanh Sanh đến gần giường bệnh, vui vẻ nói: “Ông nội, xem cháu mang gì đến cho ông…”

Tiếng của Cố Sanh Sanh dần tắt hẳn.

Một giọt nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt nhăn nheo của ông cụ, thấm vào mái tóc hoa râm.