Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 71-2




Cần thời gian bao lâu để quên người đàn ông mà bản thân từng yêu đến khắc cốt ghi tâm? Tịch Bạch không biết. Nhưng cô đã dùng nửa năm thời gian để thoát ra khỏi mớ cảm xúc u tịch trong lòng, bắt đầu tỉnh táo lại.

Cô đem toàn bộ tinh lực đặt vào học tập và làm việc, chỉ cần có thời gian, cô đều sẽ đến công ty, theo trợ lý Tần học hỏi.

Bởi vì sản nghiệp chính của tập đoàn Tịch Thị là kinh doanh bất động sản, cho nên Tịch Bạch có đôi khi sẽ tự mình đội nón bảo hộ đi theo nhân viên nghiệp vụ của công ty đến công trường xem xét tình huống, để tương lai có thể chuẩn bị và tiếp nhận công việc một cách toàn vẹn nhất.

Đầu tháng ba, trợ lý Tần báo cáo tình hình cho Tịch lão phu nhân, đối với biểu hiện của Tịch Bạch khen không dứt miệng.

Trước kia, trợ lý Tần cũng từng làm việc với Tịch Tĩnh, bất quá Tịch lão phu nhân cũng chưa bao giờ khen Tịch Tĩnh trước mặt trợ lý Tần bao giờ.

Tịch Tĩnh vốn đã được nuông chiều từ bé, tuy rằng cần cù và chăm chỉ học tập nhưng tóm lại vẫn có một chút tính tình tiểu thư. Tịch Bạch thì hoàn toàn khác biệt. Cô không chỉ có thể chịu được cực khổ, làm việc với cấp dưới cũng không quá chú trọng bề ngoài, điều kiện hữu hạn, công nhân ăn cái gì thì cô cũng sẽ ăn cái đó. Điều này đã làm cho không ít công nhân ở tầng dưới chót sinh ra cảm giác yêu thích và kính trọng với cô.

Tịch lão phu nhân đối với biểu hiện của Tịch Bạch phi thường hài lòng.

“Lại đợi thêm hai năm nữa, hai năm qua cậu mang theo con bé bình ổn căn cơ, ta có thể sắp phải lui ra, an hưởng tuổi già.”

Nhưng đồng thời, trợ lý Tần cũng không khỏi không nhắc nhở bà: “Chủ tịch, tôi luôn có cảm giác, Tịch Nhị tiểu thư giống như có điểm gì đó là lạ.”

Tịch lão phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm sao?”

“Tịch Nhị tiểu thư quá liều mạng, giống như đang muốn làm đến cạn kiệt sức lực của chính mình để dời đi sự chú ý đi.”

Tịch lão phu nhân trầm mặt, giơ tay lên, ý bảo trợ lý Tần đi ra ngoài.

Cuối tuần, trợ lý Tần nói với Tịch Bạch cứ tan tầm sớm, cùng bạn bè đi ăn cơm chiều, buổi tối nên ra ngoài đi dạo thả lỏng một chút.

Tịch Bạch trầm mặc thu dọn đồ đạc ra ngoài.

Nhưng khi trợ lý Tần tan tầm đi ra tòa cao ốc thì lại phát hiện ở đoạn cầu thang bên cạnh văn phòng, có một cô gái nhỏ đang ngồi xổm ở đó.

Cô nâng mắt, ngửa đầu nhìn lên trêи bầu trời đầy sao.

Tịch Bạch đeo tai nghe, dây tai nghe trắng tinh vòng qua chiếc cổ thon dài, kéo dài đến bên túi xách của cô.

Trợ lý Tần nhíu mi, khe khẽ thở dài một tiếng.

Gần như một phút sau, Tịch Bạch nhìn thấy trước mặt mình là một ly kem vị dâu tây.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy trợ lý Tần, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.

“Ngây ngốc ngồi nơi này nhìn cái gì?”

“Ngắm sao.”

“Thật sự là ngắm sao à?”

“Không thì là gì chứ?”

Trợ lý Tần ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu liền nhìn thấy màn hình led đối diện đang phát đi, phát lại đoạn quảng cáo về giải đua xe mới nhất.

Đoạn quảng cáo hơn 3 phút 4 giây, đó là hình ảnh của Tạ Tuỳ đang ngồi trêи xe việt dã, liên tục rẽ quanh trêи đường đua hình chữ S, đoạn video đã được cắt ghép chỉnh chu, nó là đoạn video dùng để tuyên truyền cho các mùa giải lớn, có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Cô gái nhỏ ɭϊếʍ kem, ngơ ngác nhìn màn hình led đối diện, trêи khuôn mặt mềm mại phản chiếu lại ánh sáng xanh của màn hình led.

Cô một mình ngồi ở chỗ này chăm chú nhìn nó đã hơn hai giờ.

Cánh tay trợ lý Tần rơi xuống trêи vai cô, nhẹ nhàng mà vỗ về: “Tiểu Bạch. . .”

Tịch Bạch thu liễm ánh mắt, ăn xong một ly kem, đứng lên vỗ ống quần của mình: “Tôi đi trước, chú Tần.”

“Tôi đưa người về.”

“Không cần, tự tôi muốn đi dạo rồi mới trở về.”

Trợ lý Tần nhìn sắc mặt bình tĩnh của cô, hồi tưởng lại mấy tháng trước, cô tựa hồ vẫn duy trì vẻ mặt nhàn nhạt như thế, giống như không hề có chuyện bi thương, khổ sở nhưng lại chưa từng nở nụ cười lấy một lần.

Ngày thứ hai cuối tuần, ở trường học không có lớp. Sáng sớm, Tịch Bạch tới công ty, so với nhân viên còn sớm hơn. Cô ngồi ở bàn làm việc của mình bắt đầu xử lý số liệu của báo cáo cuối năm.

Trợ lý Tần đi qua, không nói lời gì mà khép lại laptop của cô: “Tiểu Bạch, hôm nay không làm việc, trở về phòng ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Cuối năm, mấy công ty không phải đều rất bận rộn sao?” Tịch Bạch mặt không thay đổi nói: “Tôi có thể làm bao nhiêu liền làm bấy nhiêu đi.”

“Người cần nghỉ ngơi.”

“Không cần, tối qua tôi ngủ rất ngon.”

“Tôi nói nghỉ ngơi, ý là người cần phải thả lỏng, làm mấy chuyện khác như xem phim hoặc là đi dạo phố chẳng hạn. Người bây giờ còn nhỏ, không cần thiết phải liều mạng làm việc như vậy, người nên có cuộc sống của bản thân.”

Tịch Bạch lắc đầu, cố chấp đoạt lấy laptop trong tay trợ lý Tần: “Chú quan tâm tôi như vậy làm cái gì?”

Cô hít thở dồn dập, thanh âm mang theo tia giận dữ: “Lúc trước, thời điểm bà nội đến đội xe đưa tiền đầu tư, chú cũng không khuyên bà một câu, hiện tại lại ở đây giả bộ làm người tốt?”

Trợ lý Tần im lặng, thì ra cái gì cô cũng đều biết!

Bất quá ngẫm lại, việc chủ tịch đầu tư vào đoàn xe lại đúng lúc vào đoạn thời gian cô cùng với Tạ Tùy chia tay. Tịch Bạch thông minh như vậy, tự nhiên có thể nhìn ra được.

Trợ lý Tần lần nữa trở lại văn phòng chủ tịch.

Tịch lão phu nhân đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn qua bàn làm việc đối diện, buồn bã nói: “Con bé đang muốn phân cao thấp với ta, nó đang trách ta.”

“Chủ tịch, Tiểu Bạch là người hiểu chuyện, sẽ không…”

Tịch lão phu nhân khoát tay, bảo hắn không cần an ủi.



Trợ lý Tần vẫn muốn nghĩ biện pháp để Tịch Bạch ra ngoài. Hắn bảo cô đi đến khu trung tâm vừa mới khai phá ở ngoại ô một chút, trở về viết một bài báo cáo.

Khu trung tâm ở vùng ngoại thành, lúc đi cô đã ngồi taxi, khi trở về lại phát hiện khắp nơi trống trơn, không thể gọi được taxi nữa.

Tịch Bạch nhìn bốn phía, cách đó không xa có một trạm xe bus, cô đi qua, ngồi xuống bắt đầu đợi xe.

Gần một phút sau, một chiếc Audi màu đen bỗng nhiên ngừng lại trước mặt cô.

Ngay từ đầu, Tịch Bạch không có để ý, chiếc xe kia dừng lại trước mặt cô ước chừng khoảng hai phút, từ trong xe bước ra hai người đàn ông, trực tiếp hướng cô đi tới.

Bọn họ đeo kính đen, dáng vẻ không được tử tế cho lắm.

Tịch Bạch nhìn chung quanh, bốn bề vắng lặng, trong lòng dự cảm không ổn, vội vàng đứng dậy lui về phía sau.

Hai gã đàn ông tựa hồ thật sự muốn đi đến chỗ cô, cũng bắt đầu tăng nhanh tiến độ.

Tịch Bạch xoay người bỏ chạy thục mạng, một bên chạy một bên lấy di động ra muốn báo cảnh sát. Một gã đàn ông cất bước chạy tới, chặn ngang đem cô bế lên, lôi kéo về chiếc Audi của mình.

“Các người đang làm cái gì?”

“Tôi cho các người tiền, các người buông buông tôi ra!”

Tịch Bạch hét lên, lớn tiếng kêu cứu, gã đàn ông nhanh chóng che miệng Tịch Bạch nhưng lại bị cô hung hăng cắn một cái.

Gã bị đau, cánh tay buông lỏng, Tịch Bạch lảo đảo, bò lết chạy ra đường cái.

Cô không chạy qua đường mà chỉ hướng xe hơi đang chạy như bay phất tay, lớn tiếng kêu cứu mạng nhưng không có một chiếc xe nào dừng lại, ai cũng không muốn chọc đến phiền toái.

“Nhìn cái gì, đuổi theo! Nếu người chạy mất, lấy cái gì để ăn nói với ông chủ!”

Hai nam nhân chạy tới, đem Tịch Bạch kéo đến chiếc Audi bên cạnh, Tịch Bạch cố gắng giãy dụa, kết quả là bị gã kia mạnh mẽ tát một bạt tay.

Mà đúng lúc này, có một đội đua xe từ ven đường gào thét lao đến, chỉ nghe một thanh âm rít rào phanh lại, trong số đó có một chiếc xe bỗng nhiên mở cửa ra.

Nửa người Tịch Bạch đã bị kéo lên xe, cô tuyệt vọng gào thét, không phát nổi thành lời. Bỗng nhiên, tay chân đang bị nắm chặt của cô được buông lỏng, ngay sau đó liền nghe một tiếng kêu thảm thiết nặng nề.

Tịch Bạch bất chấp tất cả, vội vàng từ trong xe bò ra, vắt chân chạy trốn. Khi quay đầu nhìn lại thì bắt gặp khuôn mặt như đông cứng, thâm trầm của Tạ Tùy. Trong thoáng chốc, cô còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

Mặt Tạ Tùy vô cùng khủng bố, cậu đem kẻ vừa mới tát Tịch Bạch ấn té xuống mặt đất, lạnh lẽo giơ quả đấm lên, từng quyền, từng quyền rơi xuống. Gã đàn ông cơ hồ bị đánh đến sắp trút hơi tàn, ngay cả tiếng kêu rêи thảm thiết cũng đều không còn nghe thấy nữa.

Trong ánh mắt của cậu bắn ra những tia hung lệ, đánh đến mặt gã ta đều huyết nhục mơ hồ.

Chung quanh, bạn bè Tạ Tùy đều đã dừng xe lại, bọn họ đều sợ đến ngây người. Có lẽ, bọn họ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tạ Tùy nổi giận như thế này bao giờ.

Mắt thấy đồng bọn sắp chết ở chỗ này, một gã khác trực tiếp khởi động xe hơi, hướng Tạ Tùy đụng tới.

Tùng Dụ Chu vội vàng chạy qua, kéo Tạ Tùy ra: “Tránh ra!”

Xe hơi chạy đến trước mặt gã đàn ông mặt mũi bầm dập, cửa xe mở ra, gã tru lên, lảo đảo bò lết lên xe, ngay cả cửa cũng không kịp đóng thì xe hơi đã gào thét một tiếng, nhanh chóng chạy đi mất.

Tạ Tùy xoay người kiểm tra thân thể của cô, kϊƈɦ động hỏi: “Có bị thương không?”

Tịch Bạch bị sự thay đổi đột ngột này doạ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cô gắt gao cắn môi dưới, nhịn xuống nước mắt, chỉ biết dùng sức lắc đầu.

Tạ Tùy kéo cô đến xe của mình, đẩy vào trong, sau đó quay sang nói với Tùng Dụ Chu: “Cậu lái xe, đến bệnh viện gần nhất.”

Tùng Dụ Chu cũng không trì hoãn, lập tức ngồi vào chỗ tài xế.

Tạ Tùy đẩy mạnh Tịch Bạch vào chỗ ngồi phía sau, chính mình cũng đi vào, sau đó đóng cửa xe lại: “Lái nhanh một chút.”

“Được.”

Tịch Bạch ôm đầu gối, núp trong góc, thân thể lạnh run, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ đã bị dọa sợ không nhẹ.

Tạ Tùy cảm thấy trái tim mình đều đã bị vò nát, cậu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, dùng ống tay áo lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trêи mặt của cô, ôn nhu nói: “Tiểu Bạch, không sao rồi.”

Tịch Bạch nâng mắt sớm đã ướt sũng nhìn Tạ Tùy. Một giây sau, cô dùng lực ôm chặt lấy hông cậu, nức nở nói: “… Làm em sợ muốn chết!”

“Không sao, là tại anh.”

Tạ Tùy vỗ lưng Tịch Bạch, nhẹ nhàn trấn an cô, thanh âm đè nặng ở cổ họng: “Cho anh xem trêи người em có bị thương không nhé.”

Tịch Bạch không biết mình có bị thương hay không, cô tùy ý để Tạ Tùy cởi bỏ áo khoác của mình, bên trong chỉ mặc một chiếc áo dây đơn giản, nhẹ nhàng phát thảo đường nét cơ thể thướt tha, tinh tế.

“Có nơi nào đau không?”

“Em. . . Em không biết.”

Đầu óc Tịch Bạch trống rỗng.

Tạ Tùy lại sốt ruột, lại khó chịu, cậu dường như quên mất giữa bọn họ sớm đã chia tay hơn nửa năm. Cậu thô lỗ vuốt ve vùng cổ và mỗi một tất thịt trêи cánh tay của cô, xem có miệng vết thương nào hay không.

Tay cậu rơi xuống góc áo của Tịch Bạch, tựa hồ muốn trực tiếp xốc lên, Tịch Bạch vội vàng đẩy cậu ra, đè nặng cổ họng nói: “Đừng. . .”

“Tiểu Bạch, cho anh nhìn một chút.” Sắc mặt Tạ Tùy vô cùng nghiêm túc.

Cậu nhớ tới lần đó, Tịch Tĩnh sắp bị người khác tiêm kim tiêm vào người. Hiện tại, cậu vô cùng hoảng sợ, tay chân đều phát run.

Nỗi nhớ khắc sâu cộng với việc mới vừa sống sót sau tai nạn, càng nghĩ mà càng phát sợ. Tịch Bạch phát hiện ra, bản thân mình đối với người con trai này có bao nhiêu ỷ lại.

Nhưng cô vẫn còn chút tức giận, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Lúc muốn cho anh xem thì anh lại đòi chia tay, bây giờ còn muốn nhìn, không có cửa đâu!”

“Phốc.”

Phía trước ghế tài xế, Tùng Dụ Chu nhịn không được cười lớn.

Ánh mắt sắc bén như đao của Tạ Tùy lạnh lùng quét về phía cậu ta. Tùng Dụ Chu lập tức ngưng cười, đồng thời tự giác đem kính chiếu hậu hướng sang chỗ khác, tránh đi hai người ở hàng ghế sau.

“Xem như tôi không tồn tại là được.”