“Tịch Bạch, bên ngoài rất lạnh, em không nên chạy loạn, sẽ bị cảm đấy.” Lệ Sâm đuổi theo cô ra bên ngoài đại sảnh, thuận tay cởi áo khoác của mình ra, muốn mặc vào cho cô.
Thang máy vừa mở, Tịch Bạch lập tức xông ra bên ngoài cửa chính.
Từng cơn gió lạnh buốt thấu xương thổi đến, cô kìm lòng không đặng mà run lên một chút, trong nháy mắt, toàn thân trở nên lạnh lẽo, ngay cả máu cũng muốn đông cứng lại.
Thật sự rất lạnh.
Nhưng Tạ Tùy cứ như vậy mà đứng ở đây, đứng hơn vài giờ liền.
Tịch Bạch đỏ bừng mắt, cô đi qua đường cái đối diện nhưng lại phát hiện chỗ này đã không còn một bóng người, chỉ còn lại dấu vết nhạt nhòa của lốp chiếc xe đạp dưới trời tuyết trắng xóa.
Tạ Tùy đã bỏ đi.
Lệ Sâm vội vàng chạy đến, dùng áo khoác của mình bao lấy thân thể mỏng manh của Tịch Bạch.
“Em điên rồi sao?” Giọng điệu của anh ta rất gấp gáp: “Trời lạnh như vậy, em muốn bị đông cứng thành khối băng hả?”
Tịch Bạch mắt điếc tai ngơ, lấy di động ra, run rẩy bấm số của Tạ Tùy: “Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh gào thét của tiếng gió.
Thật lâu sau, Tạ Tùy nhẹ nhàng lẩm bẩm bâng quơ: “Đi về.”
“Sao vậy, ai bảo cậu đứng ở bên dưới chờ chứ?” Giọng nói Tịch Bạch mang theo tiếng khóc nức nở, cô xoa xoa mũi, cắn chặt răng, không để cho nước mắt mình rơi xuống: “Cậu làm sao vậy. . .”
Tạ Tùy nghe cô gái nhỏ vẫn lập đi lập lại mấy chữ này, cậu ɭϊếʍ môi, lại không biết nên trả lời cô như thế nào.
“Lão tử không có đợi cậu, tôi chỉ chờ tập đoàn Tịch Thị bắn pháo hoa thôi, không được sao?”
“Kia. . . Cậu xem được không?”
“Được.”
Cậu chỉ là muốn được cùng cô trải qua khoảnh khắc chào năm mới, được ngồi cạnh nhau xem bắn pháo hoa.
“Mau trở về đi.” Cậu thúc giục: “Có lạnh không?”
“Lạnh! Mình trở về đây, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”
Tạ Tùy cúp điện thoại, từ góc tường âm u bên cạnh bước ra, dưới ánh đèn đường, đôi mắt cậu phá lệ thâm thúy.
Sau đó, cậu xoay người hoà mình vào cơn mưa tuyết trắng xóa.
Mười tám năm nay, sinh hoạt mặc dù rất chật vật, số mệnh lại bất công, tất cả đã mài dũa tâm hồn cậu càng thêm sắc bén, càng thêm chai sạn.
Tạ Tùy từ trước đến nay không bao giờ tự ti, cậu tin tưởng chỉ cần dựa vào quả đấm của mình, chỉ cần dùng thực lực này, cậu có thể làm được mọi chuyện mình muốn.
Tiền căn bản không phải là vấn đề, nữ nhân cũng chẳng phải là vấn đề.
Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên trong đời, Tạ Tùy cảm thấy mình rất tự ti.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp của mình đang chạy xuống lầu, Tạ Tùy đã biết bản thân mình, mẹ nó cái gì cũng không phải.
Cho nên cậu đã chạy mất, cậu không dám tiến lên nghênh đón dáng vẻ lộng lẫy này của cô.
Đúng lúc này, lại có một hồi pháo hoa rực rỡ nổ tung trêи bầu trời, chúng tựa như ngàn vạn chiếc kim nhỏ tràn ra khắp nơi, chiếu sáng cả khuôn mặt của cậu.
Màn hình di động lại sáng lên, Tịch Bạch đã nhắn tin đến: [Tạ Tùy, pháo hoa lại được bắn lên nữa kìa, cậu mau nhìn đi!]
Mau nhìn đi.
Khóe môi cậu cong lên, Tạ Tùy ngẩng đầu, phảng phất như thấy được một chút ánh sáng nhỏ, soi rọi tâm hồn đang lạc lối của mình.
**
Buổi tối hôm đó, Tịch Bạch đã mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô ở buổi tiệc hằng năm của Tịch Thị đã làm trò cười cho người khác, bị bọn họ khinh thường, Tịch Phi Phi đã nói với cô, đây là số mệnh của mày nên mày không thể nào trốn tránh được.
Cuối cùng. . . Tịch Bạch đã mơ thấy Tạ Tùy.
Chàng thiếu niên đứng ở sân bóng rổ vẫy tay với cô.
Dưới ánh mặt trời, gương mặt cậu tỏ sáng, tươi cười rực rỡ.
Vừa nhìn thấy nụ cười ấy, mọi ác mộng khi nãy đều sụp đổ.
Tịch Bạch tỉnh lại, khóe miệng mỉm cười nhợt nhạt, cô rời giường đến bên cửa sổ, mở ra.
Bên ngoài cửa kính là những mảng tuyết trắng xóa, phủ kín cả một vùng.
Năm mới đã đến, nhất định phải bình bình, an an.
Sáng sớm, cha mẹ cô bận rộn tân trang lại nhà cửa, Tịch Bạch nhận lấy chữ phúc từ tay mẹ, dán lên cửa phòng.
Thái độ của cha mẹ đối với Tịch Bạch rất tốt, hoàn toàn không vì sự tình ngày hôm qua mà tức giận với cô.
Bọn họ đương nhiên sẽ không sinh khí. Bởi vì sáng sớm, Tịch lão thái thái đã gọi điện thoại mời bọn họ đến ăn cơm trưa.
Tịch Minh Chí ở Tịch Thị vốn không được xem trọng, Tịch lão thái thái rất ít khi mời bọn họ về đại trạch ăn cơm nhưng hôm may, bà lại chủ động gọi bọn họ về, chuyện này đã làm cho hai vợ chồng thụ sủng nhược kinh.
Tịch Phi Phi thức dậy rất muộn, ngáp ngắn, ngáp dài đi xuống lầu. Đào Gia Chi bảo cô nhanh chóng rửa mặt và thay đồ mới để đi đến đại trạch ăn cơm.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Tịch Phi Phi có chút mất hứng, ngượng ngùng hỏi: “Vì sao bà nội đột nhiên gọi nhà chúng ta trở về?”
Đào Gia Chi nhẹ nhàng xoa đầu Tịch Bạch, ôn nhu nói: “Bạch Bạch ngày hôm qua ở buổi tiệc hằng năm của Tịch Thị biểu hiện tương đối tốt, bà nội của con rất hài lòng nên đã gọi chúng ta đến ăn cơm.”
Khi nghe được tất cả là công lao của Tịch Bạch, sắc mặt Tịch Phi Phi trầm xuống, xoay người bước vào toilet.
Đại trạch của Tịch gia tọa lạc ở trung tâm thành phố, nơi đây có cả một hoa viên rộng lớn, bên trong đình viện được bao bọc bởi những hòn núi giả, kế đó là âm thanh róc rách của dòng suối nhỏ chảy qua và một ao lớn nuôi đầy cá vàng. Tịch lão thái thái rất yêu thích hoa lá nên đã thuê rất nhiều chuyên gia về gieo trồng vô số những loài hoa có giá trị xa xỉ. Nhìn qua rất có phong cách.
Ở một nơi tấc đất, tấc vàng mà có được một trạch viện to lớn như thế này, đủ để nhận ra, Tịch gia có bao nhiêu của cải. Nếu như đem so sánh với căn hộ của cha mẹ Tịch Bạch mà nói thì hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Tịch gia có rất nhiều anh chị em với địa vị hoàn toàn khác biệt. Tốt nhất, tỷ như gia đình của người chị họ Tịch Tĩnh. Người bác hai này của cô ở tổng công ty rất có tiếng nói. Còn không được khá mấy phải kể đến gia đình Tịch Minh Chí, ông chỉ có một công ty nhỏ, kinh doanh thì luôn lỗ vốn, thường xuyên phải nhờ đến tổng công ty tương trợ mới có thể miễn cưỡng duy trì.
Tịch Minh Chí không được lão thái thái coi trọng là có nguyên nhân.
Ở Tịch gia, con gái luôn chiếm phần lớn, nhưng hôm nay, Tịch lão thái thái chỉ mời đến hai nhà đó là: gia đình của bác hai và gia đình của Tịch Bạch.
Bác hai cô chỉ có một người con gái độc nhất, đó chính là Tịch Tĩnh.
Người chị họ này của cô vô cùng thông minh, làm việc nhanh nhẹn, đối nhân xử thế luôn thoả đáng và cẩn thận, hơn nữa còn đa tài, đa nghệ. Từ nhỏ Tịch Tĩnh đã theo cha đi đến các nước châu Âu du học. Tuy tuổi còn trẻ nhưng có kinh nghiệm rất phong phú.
Năm nay Tịch Tĩnh mới chỉ mười chín tuổi, lại là hòn ngọc quý trêи tay lão thái thái, bà thường xuyên mời chị ta tới nhà làm khách, cùng nhau trò chuyện, Tịch Tĩnh thỉnh thoảng lại chơi đàn dương cầm cho Tịch lão thái thái nghe.
Rất nhiều người suy đoán, Tịch lão thái sẽ đem cơ nghiệp to lớn của Tịch gia giao phó lại cho Tịch Tĩnh.
Đương nhiên, những thứ này đều là những lời nói không có căn cứ. Đêm qua, nhìn thấy thái độ lão thái thái đối với Tịch Bạch, trong lòng bọn họ lại có một ý tưởng khác. Tóm lại, ai cũng đoán không ra tâm tư của lão thái thái.
Trong quá trình ăn cơm, Tịch Minh Chí luôn tán dương Tịch Tĩnh, ông ta chúc Tịch Tĩnh thi đậu đại học và cho Tịch Tĩnh một bao lì xì.
Bất quá, người nhà bác hai cũng chẳng để ý gì mấy đến gia đình Tịch Minh Chí, Tịch Tĩnh lễ phép nhận bao lì xì, biểu tình nhàn nhạt nói tiếng cám ơn, không có một lời thừa nào khác.
Tịch Tĩnh là một cô gái kiêu ngạo, chị ta luôn biểu hiện ưu tú hơn những người bạn cùng trang lứa. Vì vậy, mặc dù đứng trước mặt chị ta là trưởng bối trong nhà nhưng Tịch Tĩnh chỉ bảo trì lễ phép, không quá thân cận. Bởi lẽ, gia đình bọn họ rất khinh thường một nhà Tịch Minh Chí.
Nhưng trêи bàn cơm, người Tịch Tĩnh phá lệ chịu nói nhiều vài câu lại là Tịch Bạch.
Ngày hôm qua, Tịch Bạch diễn tấu đàn violoncello thật sự đã khiến cho chị ta kinh diễm. Tịch Tĩnh và Tịch Bạch nói rất nhiều chuyện, lâu lâu lại quan tâm hỏi cô chuẩn bị thi trường đại học nào.
Tịch Phi Phi rất muốn cùng Tịch Tĩnh làm chị em tốt nhưng Tịch Tĩnh chẳng thèm để ý đến cô ta, về sau, Tịch Phi Phi tất nhiên cũng không thích Tịch Tĩnh nữa.
Một cô gái ưu tú như vậy, nếu không phải bạn bè, vậy thì chắc chắn là địch nhân.
Tuy rằng Tịch Phi Phi đã liệt Tịch Tĩnh vào sổ đen nhưng Tịch Tĩnh lại không đem cô ta để vào mắt.
Có thể làm cho Tịch Tĩnh chú ý đến, tất yếu người đó phải có thế lực ngang bằng với chị ta.
Sau bữa cơm, Tịch lão phu nhân bảo mấy cô gái nhỏ đến thư phòng, bà mới có được mấy khối ngọc tinh xảo, muốn tặng nó cho con cháu.
Mấy cô gái hưng phấn vây quanh lão thái thái, nhìn ba khối ngọc trêи bàn.
Đầu tiên, là một khối ngọc được điêu khắc vô cùng tinh tế, một bên là màu trắng, bên còn lại là màu xanh lục bích. Mặt ngoài còn khắc thêm một chú khỉ nhỏ vô cùng khả ái.
Thứ hai, là một khối bạch ngọc Tỳ Hưu, Tỳ Hưu này có thể trừ tà, còn có thể dùng để trấn trạch.
Còn lại là mặt dây chuyền Bạch Ngọc Quan Âm, màu sắc trong suốt. Quan Âm đại diện cho phật, từ bi, phổ độ chúng sinh.
Tịch lão thái thái bảo ba chị em hãy tự chọn cho mình, coi trọng cái nào thì chọn cái đó.
Tịch Phi Phi và Tịch Tĩnh đều nhìn trúng khối ngọc đầu tiên, khối ngọc có khắc hình chú khỉ nhỏ khả ái. Bởi vì, hai người họ đều tuổi khỉ, cho nên khối ngọc này với bọn họ mà nói là tình hữu độc chung.
Tịch Phi Phi thật sự rất muốn khối ngọc này nhưng Tịch Tĩnh hình như cũng không để cho cô ta đạt được ý nguyện.
“Hãy là chơi đoán số đi?” Tịch Tĩnh đề nghị: “Như vậy rất công bằng.”
Tịch Phi Phi không muốn cùng chị ta chơi đoán số, chơi cái này hơn phân nửa phần thua đều thuộc về cô ta rồi.
“Em ghét nhất chính là đánh bạc.” Tịch Phi Phi hợp lý, hợp tình nói: “Em cảm thấy. . . Ai nhìn trúng nó trước thì là của người đó, là em đã nói thích khối ngọc này trước.”
Tịch Tĩnh hào phóng cười: “Em họ Phi Phi, sao có thể nói như vậy, thích hay không đều phải có thứ tự trước sau à? Chị cảm thấy, nếu là bà nội tặng ngọc cho chúng ta thì nên để bà nội quyết định ngọc này sẽ thuộc về ai!”
Tịch Phi Phi thầm nghĩ không ổn, nếu như để bà nội quyết định, khẳng định bà sẽ bênh vực Tịch Tĩnh.
Tịch lão thái thái cũng không định can thiệp vào quá trình tranh đoạt của hai người họ, bà chẳng thèm để tâm, chỉ từ ái mỉm cười: “Ta cũng mặc kệ, chị em các con tự mình thương lượng với nhau đi.”
Tịch Phi Phi nhìn Đào Gia Chi, hi vọng mẹ cô ta có thể đứng ra giúp đỡ.
“Tịch Tĩnh à, nghe lời, hãy nhường khối ngọc này cho em họ Phi Phi của con đi.” Đào Gia Chi dùng giọng điệu đối đãi Tịch Bạch từ nhỏ ra nói với Tịch Tĩnh: “Phi Phi thân thể không tốt, con là chị thì nên nhường em gái con mới phải.”
Nhưng không nghĩ đến, Tịch Tĩnh một chút mặt mũi cũng không cho, chị ta nói thẳng: “Em ấy có bệnh thì con nên nhường sao? Ai nói vậy?”
“Này. . .” Đào Gia Chi mỉm cười có chút khó coi: “Đây không phải là chuyện đương nhiên hay sao? Con là chị gái thì nên nhường nhịn cho em gái một thân bệnh tật của mình. Chị em phải biết khiêm nhượng cho nhau. Chẳng lẽ, cha mẹ con không có dạy con à?”
Lúc này, mẹ của Tịch Tĩnh nghe không vào nữa: “Gia Chi! Nhà chị không có chỉ dạy Tịch Tĩnh cái gì gọi khiêm nhượng, nó là con gái độc nhất của chị. Nhà chị có cái gì tốt nhất đều dành hết cho nó. Chị chỉ dạy cho Tịch Tĩnh cái gì mình muốn thì phải tự mình cố gắng tranh thủ, không đến phút cuối cùng, tuyệt không thể buông tay.”
Tịch Bạch biết, gia đình bác hai của cô đều dùng hình thức như lang, như hổ giáo ɖu͙ƈ Tịch Tĩnh. Vì vậy nên kiếp trước, toàn bộ gia sản Tịch gia đều thuộc về nhà bọn họ, Tịch Tĩnh trở thành người thừa kế lớn nhất của tập đoàn.
“Truyền thống tốt đẹp gì đó, chúng tôi cũng không cần, xã hội thương nghiệp ngày nay, thật sự là vật đổi sao dời rồi.”
Đào Gia Chi sắc mặt ngượng ngùng, không nói thêm gì nữa.
Tịch Tĩnh và Tịch Phi Phi cuối cùng cũng cùng nhau chơi đoán số để quyết định khối ngọc này nên thuộc về ai, kết quả Tịch Tĩnh thắng, chị ta mỹ mãn thu ngọc về.
Còn dư lại mặt dây chuyền Bạch Ngọc Quan Âm và khối Tỳ Hưu. Tịch Phi Phi không cam lòng chọn Bạch Ngọc Quan Âm.
Nhưng Tịch Bạch vừa vặn cũng nhìn trúng cái này.
Chỉ là Tịch Phi Phi đã lấy mặt dây chuyền Quan Âm ra trước, tự coi là đồ của mình.
Tịch lão thái thái nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tịch Bạch, bỗng nhiên mở miệng nói: “Bạch Ngọc Quan Âm tương đối khá, bất quá nó có chút tì vết.”
Vừa nghe ngọc có tì vết, Tịch Phi Phi lập tức nhìn kỹ, quả nhiên, Bạch Ngọc Quan Âm trước mắt có một chút đỏ sẫm, giống như huyết lệ.
Lão thái thái nói tiếp: “Nếu không phải có chút tì vết này, giá cả mặt dây chuyền có thể gấp hai lần hiện tại, Quan Âm rơi lệ, tóm lại không phải điềm tốt.”
Tịch Phi Phi lập tức bỏ mặt dây chuyền Quan Âm xuống, nhìn Tịch Bạch: “Em gái, em thích Quan Âm này không? Nếu thích, chị nhường nó cho em?”
Cái này rất hợp ý Tịch Bạch, cô đưa khối Tỳ Hưu cho Tịch Phi Phi, cẩn thận nhặt mặt dây chuyền Quan Âm lên, đồng thời cảm kϊƈɦ nhìn bà nội.
Bà chỉ cười cười, không nói thêm gì.
Tịch Bạch cẩn thận đánh giá mặt dây chuyền huyết lệ Quan Âm, Quan Âm mặt mũi hiền lành, vô tâm vô tướng nhìn xuống nhân gian cực khổ.
Nó khiến cho cô đau lòng, nhớ đến cậu thiếu niên kia.