EDITOR: JIN XUAN
Buổi chiều, tiết toán số làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ, Tạ Tùy chống cùi chỏ lên ghế, ánh mắt lượn ra cây ngô đồng giống Pháp ngoài cửa sổ.
Không biết tên chim chóc nào gào to xẹt qua, bóng cây rung rinh.
Hắn dùng đầu ngón tay linh hoạt quay nhanh cây bút màu đen, đôi mắt tựa như không có tiêu điểm.
Bút rớt lên trên bàn, hắn thuận tay lấy di động ra, soạn một cái tin nhắn ——
"Tiểu Bạch, trước kia chúng ta thật sự không quen nhau?"
Soạn xong, hắn suy nghĩ một lát, lại xóa bỏ...
Không đầu không đuôi, giống người bị bệnh thần kinh.
Tạ Tùy xác định trong quá khứ mình không biết Tịch Bạch, cũng không biết vì sao... cô giống như còn hiểu rõ hắn hơn chính bản thân hắn.
Có lẽ, ở kiếp trước hai người có duyên phận, nói không chừng cô đúng là tiểu tình nhân của mình.
Bằng không tại sao lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, hắn liền không thể dứt ra được.
Mỗi đêm đều ở đây nghĩ, tùy thời tùy khắc đều ở đây nghĩ, nghĩ muốn cô... Nghĩ đến nhanh mất mạng.
Tạ Tùy lần nữa phấn chấn tinh thần, xóa mấy chữ này rồi tiếp tục gõ chữ ——
"Tiểu Bạch, tôi sẽ nghe lời của cậu."
Nhấn gửi đi.
Còn có chút khẩn trương nho nhỏ.
Vốn cho rằng tiểu tình nhân của hắn sẽ không nhắn lại, nhưng cái tin nhắn đó vừa mới gửi đi không quá nửa phút, di động lại rung lên.
Tạ Tùy cũng rung theo.
Trái tim hắn bang bang đập loạn, đầu ngón tay mở màn hình di động.
Tịch Bạch trả lời rất ngắn gọn: Nghiêm túc nghe giảng bài.
Tạ Tùy cong cong khóe miệng, nghe lời buông di động xuống, từ trong hộc bàn lấy ra một cuốn sổ mới tinh, đặt ngay ngắn chỉnh tề trên mặt bàn, sau đó nâng quai hàm bắt đầu nghe giảng bài.
Thầy giáo dạy toán ở trên bục giảng hàm số lượng giác, hắn nhìn những cái đường vòng cung, đồ thị kia, cảm giác như đang nghe Thiên Thư, ngáp một cái, lấy lại tinh thần, kiên nhẫn nghe tiếp...
Phía sau, Tương Trọng Ninh khều khều Tùng Dụ Chu, thấp giọng nói: "Này, cậu nói xem có phải là Tùy ca đang nghe giảng không?"
Tùng Dụ Chu nhìn Tạ Tùy, tầm mắt của hắn di chuyển theo thân hình của thầy giáo.
"Tớ cảm thấy, hắn có thể là đang lên kế hoạch... làm sao để đánh thầy một trận."
**
Tạ Tùy nghe lời Tịch Bạch nói, không hề đi gây sự với Tịch Phi Phi, cũng không có tìm trường học bàn cãi.
Tịch Bạch nói mình có biện pháp giải quyết chuyện này, hắn không cần nhúng tay.
Tạ Tùy tin tưởng Tịch Bạch có thể có biện pháp, nhưng hắn biết, tài cán duy nhất bây giờ của hắn chính là ngoan ngoãn nghe lời của cô, không cần lại gây họa cho cô.
Bảy giờ tối, màn đêm chậm rãi phủ xuống, trên bầu trời lất phất mưa rơi.
Sân thể dục, mấy nam sinh đánh bóng rổ xong, khoác áo khoác chuẩn bị rời khỏi trường.
Lúc đi ngang qua chỗ đậu xe, Tạ Tùy thoáng nhìn thấy chiếc xe đạp màu trắng quen thuộc kia, lẻ loi đứng tại dãy vị trí thứ hai.
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn bốn phía, không còn nhiều học sinh ở lại trong trường học, tòa nhà đèn đuốc sáng trưng bên đó, là kí túc xá cho học sinh ở lại trường buổi tối.
Cô còn không chưa rời đi sao?
"Sao vậy?" Tùng Dụ Chu thấy Tạ Tùy dừng bước lại, không hiểu hỏi: "Quên đồ?"
Tạ Tùy thuận miệng: "Ừ, các cậu đi về trước đi, tôi còn có việc."
"Được, cậu cũng đừng về muộn quá."
Tạ Tùy xoay người chạy lên lầu ba, đi đến cửa phòng học ban 1.
Trong phòng học thưa thớt có mấy học sinh đang tự học buổi tối, nhưng không thấy bóng dáng của cô, bàn cô cũng trống rỗng.
Không ở phòng học?
Tạ Tùy tìm khá lâu, không gặp được người muốn gặp, đi bộ ra khỏi tòa nhà, vừa vặn nhìn cửa hội trường đối diện, cô gái cõng đàn violoncello cồng kềnh, chậm rãi đi vào.
Hắn cười nhẹ, tăng tốc độ đi nhanh qua.
Hội trường không một bóng người, trong hành lang từng hàng đèn được bật, hắn tới gần, dần dần sáng sủa.
Tạ Tùy nghe được bên trong truyền ra tiếng đàn violoncello trầm thấp nức nở.
Hắn chậm rãi đi qua, đứng bên cửa, nhìn vào hội trường trống trải ——
Cô nàng mặc áo lông trắng cao cổ, hai chân tách ra ngồi ở chính giữa sân khấu, đàn violoncello đặt vào giữa hai chân cô, cô cúi đầu, đắm chìm trong điệu nhạc của mình.
Giai điệu phảng phất tràn đầy những tia nắng ấm áp, cô dùng một loại tự thuật ngữ điệu, miêu tả về sinh và tử, về yêu tốt đẹp, về luân hồi và câu chuyện hy vọng.
Làn điệu bình tĩnh an yên, lại cất giấu ba phần than thở và gợn sóng.
Tạ Tùy ôm cánh tay dựa lên cánh cửa, ngắm nhìn cô. Gương mặt cô ửng hồng, nhắm chặt mắt, lông mi dài và dày, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Lúc này, cô thật là đẹp đến chấn động lòng hắn.
Mỗi một tế bào trong Tạ Tùy, giống như bị từng giai điệu ở đây của cô làm run rẩy.
Thẳng đến lúc chấm dứt, Tịch Bạch chậm rãi mở mắt ra, chạm vào mắt của Tạ Tùy vài giây.
Một đôi mắt sáng quắc và đào hoa ẩn giấu dưới làn mi ngắn ngủn kia của hắn lóe lên ánh sáng.
Ánh mắt chuyên chú như vậy, thiếu đi vài phần ngả ngớn, có nhiều thu liễm và cẩn thận hơn.
Tịch Bạch không biết tại sao Tạ Tùy lại xuất hiện ở nơi này, càng không biết hắn đã đứng bao lâu.
Cô cõng đàn violoncello, chuẩn bị rời đi.
Tạ Tùy che trước cửa, ngăn cô lại: "Cậu ở nơi này làm gì?"
Tịch Bạch nói: "Vậy cậu lại đang làm gì ở đây?"
Tạ Tùy nhìn bốn phía, thuận miệng nói: "Tôi đang xem cậu kéo đàn."
Vì thế Tịch Bạch cũng thuận theo nói: "Tôi đang kéo đàn."
"..."
Lúc cô ra cửa, Tạ Tùy giữ chặt khuỷu tay của cô, lớn tiếng nói: "Có ý gì sao."
Tịch Bạch cúi đầu, không nói một lời.
"Tiểu Bạch, cậu đang làm chuyện xấu?"
Giọng nói hắn nhàn nhạt, khàn khàn lại gợi cảm.
Tịch Bạch bối rối, ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt hắn giơ lên, dạt dào tò mò nhìn cô, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
"Tôi có thể làm chuyện gì xấu." Tịch Bạch nói: "Cậu không có chứng cớ, chớ nói lung tung."
Tạ Tùy huýt sáo nhẹ, hắn nhận ra được cô đang khẩn trương.
Cô bé này quả nhiên không đơn giản, trong ánh mắt vô hại kia đôi lúc lộ ra mũi nhọn, cô sẽ không dễ dàng nhận thua hay đầu hàng.
Tạ Tùy suy đoán nói: "Ngày mai sẽ là trực tiếp thăm hỏi Tịch Phi Phi, hôm nay cậu tới hội trường, rất kỳ quái."
Tịch Bạch lớn tiếng nói: "Tạ Tùy, cậu không cần quản chuyện của tôi."
"Tôi không cần quản chuyện của cậu." Tạ Tùy nghiến răng nói lại những lời này, sắc mặt cũng đen xuống, khiêu khích: "Tôi càng muốn quản."
Tịch Bạch nói: "Cậu không quản được."
Tạ Tùy kéo cổ tay cô, nặng nề đặt cô trên tường, đàn violoncello phát ra một tiếng vang thấp, như là đang trách cứ hắn thô lỗ.
"Cậu đụng trúng đàn của tôi!" Tịch Bạch giùng giằng, lại vô lực tránh hắn: "Cậu buông ra."
Tạ Tùy biết cô xem đàn violoncello như bảo bối, cười lạnh nói: "Đụng trúng đàn của cậu, tôi nói xin lỗi với nó được không?"
"Cậu đừng có không phân rõ phải trái như vậy."
"Bây giờ, cậu mới biết sao, lão tử không phân rõ phải trái."
Tạ Tùy kéo cây đàn của cô xuống, vững vàng đặt trên vai mình, sau đó nhéo nhéo mũi cô: "Mặc kệ cậu có âm mưu rúng động trời đất gì, đều phải nói cho lão tử một cái."
Tịch Bạch thật sự bị hắn làm cho tức giận đến muốn cười, giải thích: "Nào có âm mưu trời đất gì, tôi chỉ là lại đây kéo đàn mà thôi."
"Có quỷ mới tin cậu." Tạ Tùy chịu đựng nói: "Đừng nói nhảm nữa, nói mau, không thì đợi một hồi bảo vệ tới, hai ta đều không đi được."
Tịch Bạch thấy không thoát khỏi được, đành phải nói: "Cậu trả đàn cho tôi trước, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
"Tôi không có cướp đàn của cậu, gấp cái gì."
Tịch Bạch không lay chuyển được hắn, biết người này hôm nay quấn lấy cô, thế nào cũng phải moi ra chút gì đó từ trong miệng cô, bằng không sẽ không để yên.
Sống lại một lần, nếu Tịch Bạch có cái gì tiến bộ thì đó chính là cô trở nên lý trí hơn.
Có một số việc, cô có thể làm, nhưng Tạ Tùy không thể, làm cho hắn dính đến việc này, hậu quả cô không chịu được.
Tạ Tùy cùng cô đi đến chỗ đậu xe, Tịch Bạch đẩy xe đạp ra, vẫn là câu nói kia: "Đưa đàn cho tôi đi."
"Cậu còn chưa nói, cậu chuẩn bị làm gì?"
"Vậy thì cậu ghé sát lại đây, tôi nhỏ giọng nói cho cậu biết."
Tạ Tùy ngoan ngoãn cúi xuống, để sát đầu vào Tịch Bạch: "Hửm?"
"Tôi chuẩn bị..."
Cô thừa dịp hắn không chú ý, vỗ lên trán của hắn, một tay đẩy hắn ra: "Tôi chuẩn bị chạy!"
Tịch Bạch ngồi lên xe đạp, đạp mạnh xuống bàn đạp, chạy như bay mà đi.
Tạ Tùy xoa xoa trán của bản thân, trán còn lưu lại xúc cảm ấm áp của thiếu nữ.
Hắn nhìn bộ dáng cô chạy trối chết, khóe miệng có hơi cong lên, cất giọng nói: "Này, từ bỏ đàn?"
"Từ bỏ."
"Không cần thì lão tử ném vậy."
Tịch Bạch quay đầu hô to: "Không được!"
Tạ Tùy lấy hộp đàn violoncello sau lưng xuống, vỗ vỗ: "Đại gia, tôi đùa giỡn thôi."
Thật ra chính hắn cũng không có phát hiện, khóe miệng mình dần dần nhuộm đầy ý cười.
**
Phòng quyền anh, Tùng Dụ Chu nhìn thấy Tạ Tùy đi vào phòng thay quần áo, trên vai đeo một hộp đàn cồng kềnh, cảm thấy hứng thú: "Trên lưng cậu là cái gì thế?"
Tương Trọng Ninh nói: "Lớn như vậy, nhất định là dao."
"Dao em gái cậu, nhà cậu dùng dao lớn như vậy sao, rõ ràng là hộp kho báu!"
Tùng Dụ Chu tò mò, bước lại sờ, bị Tạ Tùy đẩy tay ra: "Đừng chạm, đụng hỏng bây giờ."
"Coi như bảo bối, rốt cuộc là cái gì?"
"Đàn violoncello."
Tạ Tùy cẩn thận từng li từng tí đặt đàn xuống, ôm vào trong lòng, nhìn giống như người mẹ đang âu yếm bồng con mình.
Tùng Dụ Chu lập tức hiểu rõ, trên mặt mang ý vị thâm trường cười: "Tùy ca, được nha, đàn violoncello mà người ta cũng giao cho cậu, ha ha, đưa tín vật đính ước?"
Tương Trọng Ninh nói: "Được lắm, Tịch Tiểu Bạch vô cùng trân trọng đàn này, Tùy ca lại có thể đem về, nhất định là Tùy ca hung ác cướp đi! Chờ xem, đợi một hồi ra ngoài nhất định có thể thấy Tịch Tiểu Bạch khóc sướt mướt đến đây đòi đàn."
Tạ Tùy sung sướng nói: "Cậu ấy cho tôi, không phải cướp."
"Không phải đâu, đàn này là bảo bối của Tịch Tiểu Bạch đó, cậu ấy sao có thể tùy tiện cho cậu?"
Lời này nhắc nhở Tạ Tùy, Tịch Bạch thật sự rất yêu quý đàn violoncello này, cô có thể yên tâm đưa cho hắn bảo quản, đây không phải là chứng minh rằng... cô tín nhiệm hắn?
Nhớ tới đây, tâm tình Tạ Tùy lại sung sướng.
Tương Trọng Ninh nhìn trên mặt Tạ Tùy hiện lên nụ cười hạnh phúc, khóe miệng co rút một chút, cảm thấy trạng thái hiện tại này của hắn mà lên đài, đoán chừng ai nhìn thấy đều sẽ... muốn đánh hắn.
**
Tịch Bạch đi vào sân, nhìn thấy Tịch Phi Phi đang trên ban công tầng hai im lặng nhớ lời kịch bản của mình.
Vào cuộc thăm hỏi trực tiếp ngày mai, người dẫn chương trình sẽ hỏi vài vấn đề, câu trả lời tiêu chuẩn, chị ta cũng đã chuẩn bị xong.
Mục đích lần này, thứ nhất là tuyên truyền Tịch Phi Phi tự mình cố gắng thắng được giải thưởng cộng điểm thi đại học, thứ hai là tiến hành làm sáng tỏ tin đồn không thật trên mạng internet trong khoảng thời gian trước.
Trên ban công, ảnh hậu đạt giải Oscar đang lau nước mắt, khóc không thành tiếng, khóc sụt sùi, nói là khoảng thời gian trước bởi vì thân thể lâm bệnh, trạng thái không tốt, không khống chế được cảm xúc, mới có thể làm ra chuyện sai trái như vậy, còn muốn giải thích với em gái mình, hi vọng em gái không trách cứ.
Đây là lần đầu tiên Tịch Phi Phi giải thích với Tịch Bạch, nhưng mà trên thực tế, cùng lắm chỉ là một bộ mặt diễn kịch của chị ta mà thôi.
Tịch Phi Phi cũng nhìn thấy Tịch Bạch, hai người xa xa nhìn nhau, Tịch Phi Phi nâng cằm, khiêu khích mỉm cười.
Tịch Bạch dừng xe đạp, im lặng vào phòng.
Cô sẽ không lại cho Tịch Phi Phi bất cứ cơ hội nào, là chị ta bất nghĩa trước, không nên trách cô hủy diệt hết thảy mọi thứ mà chị ta có được.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tịch Bạch có vẻ thật im lặng, ăn rồi liền trở về phòng. Cha mẹ theo thường lệ quan tâm Tịch Phi Phi ngày mai chuẩn bị như thế nào, Tịch Phi Phi nói bản thảo đều đã học thuộc lòng.
Việc này đối với cô ta mà nói, là hạ bút thành văn thoải mái, dù cho không có kịch bản thì bàn về bản lĩnh ra vẻ nghiêm trang nói hưu nói vượn, Tịch Phi Phi nhận số hai không ai dám nhận số một.
Mười giờ đêm, Tịch Bạch đang làm bài tập, nhớ tới đàn violoncello của mình, không biết tên Tạ Tùy kia sẽ thô bạo đối đãi với cây đàn ra sao.
Có chút lo lắng, cô nhắn tin cho Tạ Tùy: "Đàn tôi đâu?"
Tạ Tùy gửi cho cô một tấm ảnh chụp, đàn violoncello đoan đoan chính chính đặt trên góc trái giường hắn.
Tịch Bạch:...
"Cậu thả nó trên giường làm gì."
"Để nó ngủ cùng với tôi."
Tịch Bạch không nói gì, nhanh chóng nhắn tiếp ——
"Giường nhỏ như vậy, cậu ngủ như thế nào, lật người một cái liền đè ép nó, đừng đặt trên giường, dựa vào tường là được rồi."
Tạ Tùy nhìn chung quanh, căn phòng nhỏ hắn thuê được xây bằng xi măng, cũng không tính là quá sạch sẽ, trên bàn ngã trái ngã phải bày chai bia và tàn thuốc...
Giường là nói duy nhất sạch sẽ.
Hắn trả lời: "Không có việc gì, tôi sẽ không đè nặng nó."
**
Tịch Bạch và Tạ Tùy hàn huyên vài câu, liền nói muốn ngủ, vội vàng nói ngủ ngon, chấm dứt chuyện phiếm.
Không phải vì cái gì khác mà là cô không muốn bị Tạ Tùy truy vấn nguyên nhân hôm nay đi hội trường.
Tịch Bạch có kế hoạch của riêng mình, nhưng cô không muốn làm bất kì ai dính vào, nhất là Tạ Tùy.
Tịch Bạch hi vọng hắn có thể an ổn trôi chảy vượt qua cả đời này.
Nên đến đều sẽ đến, nhưng đều sẽ qua đi, quan trọng nhất là lựa chọn bây giờ của cô.
Tắt đèn, bóng đêm tựa như mãnh thú tràn vào phòng, dần dần, ánh sáng đèn đường ảm đạm ngoài cửa sổ xuyên thấu qua song cửa sổ, yếu ớt hắt vào vách tường.
Tạ Tùy gối cánh tay, nằm thẳng trên giường đơn, đầu ngón tay chạm vào thân đàn violoncello, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Chiếc hộp phát ra âm thanh nặng nề, trong ban đêm yên tĩnh lại càng đặc biệt rõ ràng, đuổi đi con dã thú cô độc ở ẩn trong lòng hắn.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, tâm tình bình thản.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Tùy tới trường học, hắn biết có chút chuyện Tịch Bạch sẽ không tự nói với mình, hắn sẽ không miễn cưỡng cô nói, nhưng hắn có thể tự mình đi điều tra.
Sáng ngày đông, bầu trời còn như bức tranh đêm, lấm tấm những vì sao nhỏ.
Hội trường đã được lao công mở ra, bởi vì hôm nay có phỏng vấn trực tiếp, cho nên nhóm lao công sẽ tiến hành vệ sinh toàn diện.
Lúc Tạ Tùy đi vào, bên trong cũng không có người.
Hắn tùy ý chạy vài vòng quanh cầu thang, không phát hiện bất kì dị thường nào, lại đi đến trên sân khấu, bốn phía kiểm tra qua, như trước không có thu hoạch.
Tạ Tùy ngáp một cái, cảm giác mình rất ngốc, sáng sớm không ngủ lại chạy đến nơi đây bắt chước làm "Conan".
Có lẽ cô không nói dối, là hắn suy nghĩ nhiều quá.
Trong lúc hắn chuẩn bị rời đi, cửa sau hội trường vô thanh vô tức mở ra.
Tạ Tùy vội vàng nghiêng người trốn ở chỗ âm u.
Chỉ thấy Tịch Bạch mặc quần áo lông nhung, chạy vào.
Tạ Tùy từ một nơi bí mật gần đó quan sát cô, cô rất cẩn thận phòng bị, còn mang khẩu trang màu đen, che quá nửa khuôn mặt.
Nếu không phải Tạ Tùy quen thuộc với thân hình Tịch Bạch thì người ngoài cũng khó lòng nhận ra cô.
Ăn mặc thành như vậy, quả nhiên là muốn làm chuyện gì đó.
Tịch Bạch quét mắt nhìn hội trường trống trải, sau đó lập tức bước lên cầu thang tới góc bên trái tầng hai, vì là góc chết, Tạ Tùy không biết cô đang làm gì.
Cô ở đó ước chừng mười phút rồi rời khỏi.
Xác định cô gái đã đi xa, Tạ Tùy đi lên cầu thang mà cô vừa mới xuống, đi tới tầng hai, tầng hai có đại khái ba bốn cái ghế dài, Tạ Tùy không chớp mắt nhìn góc hẻo lánh, phát hiện ra một cái thiết bị máy chiếu mini.
Máy chiếu nhỏ hơn bàn tay chút, nguồn điện đã cắm, có thể điều khiển qua bluetooth.
Tạ Tùy hạ thấp người, tò mò nhấn nút chiếu, trên vách tường đối diện xuất hiện hình ảnh, chính là video cắt nối biên tập màn trình diễn ngày ấy.
Kèm theo tiếng cao vút phấn chấn của đàn violoncello, Tịch Phi Phi đứng ở giữa sân khấu, chật vật mà xấu hổ.
Mặc dù là đoạn video ngắn, cũng có thể cảm nhận được tiếng đàn lúc đó vô cùng mãnh liệt, làm lòng người sục sôi.
Tất cả vỗ tay cùng la hét, đều là thuộc về một mình Tịch Bạch, vinh quang cũng là thuộc về cô.
Tạ Tùy nghiêm túc nhìn, hắn hiểu cô muốn làm gì.
Cô muốn dùng đoạn video này, giành lại thứ nên thuộc về mình, cho dù không giành lại được, cô cũng muốn cho mọi người biết rõ chân tướng.
Nha đầu kia, vì cái này, cô nghĩ Đức Tân Cao Trung ngốc sao.
Hơn nữa, chỉ là một cái video thi đấu như vậy, căn bản không chứng minh được điều gì.
Người xem cần chứng cứ trực quan hơn.
Tạ Tùy trầm ngâm một lát, nghĩ đến một ý kiến hay.
Hắn muốn giúp cô một tay, triệt để nghiền chết Tịch Phi Phi.
Ha, một lần chơi lớn xem Tịch Phi Phi có trầm trồ.
**
Tịch Bạch là lần đầu tiên làm chuyện thế này, trong lòng vô cùng thấp thỏm, lên lớp cũng không có cách nào tập trung chú ý, trong đầu ảo tưởng đủ loại tình trạng phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu như cái thiết bị chiếu giấu ở chỗ tối kia bị người khác phát hiện lấy đi, hay hoặc là xuất hiện trục trặc...
Tịch Bạch không phải là người chuyên dùng tâm cơ trả thù người khác, trùng sinh trở về, cô đối với chuyện cần làm thật ra không có kế hoạch, chỉ là đi một bước xem một bước mà thôi.
Sự kiện cộng điểm lần này là Tịch Phi Phi xé bỏ hứa hẹn trước đây, Tịch Bạch cũng không có ý định nuốt xuống cơn tức này, cô nghĩ đến biện pháp trực tiếp có khả năng nhất, chính là để mọi người ở đây, bao gồm lãnh đạo Bộ giáo dục và bạn trên mạng tỉ mỉ xem minh bạch, tài năng và vinh quang đến tột cùng là thuộc về ai.
Cô biết kế hoạch của mình cũng không quá thông minh, nhưng cô muốn đánh trả một chút.
- ---
Buổi chiều, chương trình bắt đầu, Tịch Bạch và các học sinh cùng đi vào hội trường.
Cô cố ý ngồi ở dưới tầng hai lấy vị trí, phương tiện di động tiến hành điều khiển bluetooth.
Không nghĩ đến cô vừa đặt chân xuống, liền có người chống lên ghế dựa, từ hàng sau phóng lên, trực tiếp ngồi bên cạnh cô.
Tịch Bạch kinh ngạc nghiêng đầu, trông thấy gò má xinh đẹp của Tạ Tùy.
Vài sợi tóc rũ trên trán, mang theo vài phần ủ rũ. Hắn bắt chéo hai chân, cánh tay mệt mỏi đặt ở rìa ghế Tịch Bạch.
Tư thế này, rất giống như đang ôm bờ vai cô.
"Sao cậu lại tới đây?" Cô kinh ngạc.
Tạ Tùy giọng điệu châm chọc nói: "Sang đây xem thăm hỏi, gột rửa linh hồn."
Tịch Bạch lo lắng nhìn lên tầng hai, thản nhiên nói: "Xế chiều hôm nay không lên lớp, cậu có thể ra khỏi trường, xem cái gì thăm hỏi."
Tạ Tùy giọng vẫn khinh bỉ như trước nói: "Cậu còn biết xế chiều hôm nay tôi không lên lớp?"
Tịch Bạch không muốn Tạ Tùy tham dự trong chuyện này, cô cúi đầu nhìn giày thể thao của mình, không chút để ý nói: "Thật rất nhàm chán."
"Tôi liền thích làm chuyện nhàm chán."
"..."
Tịch Bạch nghĩ nghĩ, còn nói: "Vậy cậu ngồi vào phía trước đi."
"Tại sao?"
"Đợi một hồi sẽ có rất nhiều người."
"Ngồi cùng lão tử, làm cậu mất mặt?"
Hàm răng trắng nõn của Tịch Bạch cắn cắn môi dưới: "Ừ."
Làm tôi mất mặt nên cậu đi nhanh đi!
Biểu tình Tạ Tùy dần dần chìm xuống, đáy mắt tối đen ẩn ẩn khó chịu.
"Được, lão tử đi." Hắn đứng lên đi ra, nhưng không có rời đi, mà là lập tức lên lầu hai.
Tịch Bạch thật sự hoảng hốt, không biết Tạ Tùy này muốn làm gì, chẳng lẽ hắn biết?
Không, hắn không có khả năng biết...
Chắc là trùng hợp mà thôi.
Nhưng nếu như bị hắn phát hiện thì nên làm cái gì bây giờ!
Bộ dáng Tịch Bạch chân tay luống cuống bị Tạ Tùy thu hết vào đáy mắt, khuỷu tay hắn chống lên lan can, đứng ở trên lầu hai, cùng cô xa xa nhìn nhau.
Khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh.
Tịch Bạch chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, trái tim không ngừng đập loạn, nếu Tạ Tùy tham dự vào, nên làm gì đây, sẽ phát sinh chuyện gì...
Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, không thể bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, ngọn đèn xung quanh đều tối đi, MC đã đi lên đài, tuyên bố tiết mục bắt đầu.
Rất nhanh, Tịch Phi Phi cũng được mời lên sân khấu, ngồi trên sô pha, thân thiết hàn huyên trao đổi với MC.
Hiện tại, Tịch Bạch nghe không vào thứ gì, cô thường thường ngẩng đầu, Tạ Tùy như trước đứng ở trên lầu hai, nhìn thẳng ngay sân khấu phía trước.
Ánh sáng studio chiếu trên gương mặt hắn, càng phát ra vẻ sắc bén, đôi mắt âm u.
Hắn đứng ở vị trí thật mẫn cảm, nếu Tịch Bạch thật sự mở máy chiếu, Tạ Tùy tất nhiên sẽ bị liên lụy, đến lúc đó trường học nhất định gây sự với hắn.
Bây giờ đang tiến hành truyền hình trực tiếp, danh dự của Tịch Phi Phi và danh dự của trường học là buộc cùng một chỗ...
Tịch Bạch hạ quyết tâm làm chuyện này, mọi hậu quả đều không sợ, nhưng nếu Tạ Tùy tham dự chuyện này, cô liền không thể không thận trọng suy tính.
Vì vặn ngã Tịch Phi Phi, đoạt lại điểm cộng thi đại học, cô sẽ phải liên lụy Tạ Tùy...
Tịch Bạch lặng lẽ giấu điện thoại di động vào trong balo.
Bỏ.
Chỉ có thể vứt bỏ.
Cô tuyệt đối sẽ không làm nửa điểm không tốt tới Tạ Tùy, cho dù hắn cái gì cũng không biết.
Trên đài, MC mỉm cười hỏi Tịch Phi Phi: "Phi Phi, nghe nói em thi đấu biểu diễn lấy được hạng nhất, thi đại học được cộng thêm ước chừng mười điểm, có chuyện này sao?"
Tịch Phi Phi nói: "Đúng là có chuyện như vậy, vũ đạo lúc ấy của em được giám khảo nhất trí tán thành, ở đây, em muốn đặc biệt cảm ơn giám khảo, cảm ơn thầy Lạc Thanh cho em cơ hội, còn có người nhà, là bọn họ vẫn luôn ở sau lưng lặng lẽ ủng hộ em, để em đi đến hôm nay, không có bọn họ, khả năng em đã sớm bỏ cuộc..."
Cô lại vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt, kỹ xảo biểu diễn, Tịch Phi Phi tuyệt đối là Oscar ảnh hậu.
Nghe cô than thở khóc lóc kể, hiện trường cũng có không nữ sinh mù quáng theo.
MC chuyển tới đề tài khác: "Tôi còn nghe bạn học nói, lần tranh tài này có xảy ra một chút việc nhỏ ngoài ý muốn, giống như trước lúc thi đấu, đàn violoncello của em gái bị mất, Phi Phi vô cùng lo lắng, giúp em mình nơi nơi tìm kiếm, Phi Phi có thể nói cụ thể cho chúng tôi nghe một chút không?"
"Ách, có chuyện như vậy." Tịch Phi Phi mỉm cười nói: "Cũng không có gì quá lớn, đàn violoncello hẳn là bị đối thủ cạnh tranh không có ý tốt trộm đi, nhưng mà sau này lại tìm được, em cũng không muốn nhắc tới chuyện này, chung quy mọi người đều là bạn học với nhau, ai cũng sẽ phạm sai lầm, em không muốn truy cứu."
"Phi Phi thật đúng là rộng lượng."
...
Thời gian một giây một phút trôi qua, Tịch Bạch đặt di động chặt chẽ trong túi, không có lấy ra.
Chương trình đã đi được hai phần ba.
Tạ Tùy kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, làm động tác tay với cô, tựa hồ là đang thúc giục gấp rút gì đó.
Hắn quả nhiên là biết, khó trách hắn lại trực tiếp chạy đến tầng hai xem, người này...
Tịch Bạch giả vờ không thấy các loại ám chỉ của Tạ Tùy, Tạ Tùy không thể chần chừ, lấy di động gửi tin nhắn cho cô——
"Cậu còn chờ cái gì."
Tịch Bạch trả lời hắn: "Tôi không có chờ gì cả."
"Làm, không phải đều đã chuẩn bị xong rồi sao, thả đi."
"Tạ Tùy, chuyện này dừng ở đây."
"Vì sao?"
Tạ Tùy cúi đầu nhìn Tịch Bạch, trong mắt cô một mảnh bình thản, nhưng cái đó không phải là mềm lòng, mà là một loại khó có thể cân nhắc... nhẫn nại.
"Tại sao?" Tạ Tùy không buông tha: "Đều đã chuẩn bị xong, vì sao buông tay?"
Tịch Bạch bị hắn làm cho có chút phiền lòng, nếu không phải lòng hiếu kỳ của hắn nặng như vậy, tất cả đều hẳn là dựa theo kế hoạch tiến hành, hắn còn không biết xấu hổ ở trong này chất vấn cô.
"Tạ Tùy, bây giờ cậu rời khỏi chỗ đó, tôi lập tức thả video."
Cô thở phì phì gửi tin nhắn này đi, không quá mấy giây lại bị cô thu hồi về.
Tịch Bạch biết mình nói lỡ miệng, cho nên tranh thủ thu hồi, ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy.
Ánh mắt Tạ Tùy từ màn hình di động dời lên, tốt tăm nhìn cô.
Tịch Bạch trong đầu lộp bộp một chút.
Xong.
Hắn thấy được.
Tạ Tùy sở dĩ đứng ở nơi đó là vì muốn đem mọi chuyện ôm vào người mình, để cô an toàn.
Nhưng Tạ Tùy hoàn toàn không hề nghĩ đến, Tịch Bạch sẽ bởi vì hắn mà buông tay toàn bộ kế hoạch.
Trong lòng vừa ngọt lại vừa khổ.
Hắn bất chấp, xoay người nhặt máy chiếu mini góc bên cạnh lên, trực tiếp tiến hành thao tác, nhấn nút truyền phát.
Tịch Bạch vội vã đứng lên, chen lấn vượt qua một loạt thân hình, chạy tới tầng hai.
Có thầy giáo duy trì kỉ luật ngăn cô lại, bắt cô trở lại vị trí của mình, không được ảnh hưởng tới tiết mục trực tiếp.
Đúng lúc này, trên vách tường đen, đột nhiên phóng ra một màn hình tựa như chiếu phim điện ảnh.
Hiện trường xao động lên, không ít học sinh bị hình ảnh trên tường hấp dẫn chú ý, nghị luận ầm ĩ.
Trong studio, Tịch Phi Phi đứng dậy, con mắt trợn tròn, khó có thể tin nhìn hình chiếu trên tường.
Con ngươi Tịch Bạch co rút mạnh lại, đó cũng không phải là đoạn video thi đấu cô chuẩn bị!
Mà là... là hình ảnh video Tịch Phi Phi trộm đàn!
Mặc dù camera cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra, người ôm đàn lén lút bước ra từ phòng luyện tập trong hình, hiển nhiên là Tịch Phi Phi!
Video cắt nối biên tập thành vài đoạn, đều là hình ảnh được chụp từ các camera khác nhau, nối liền lại, có thể nhìn được, Tịch Phi Phi trộm đàn đi ra khỏi phòng luyện tập, ngang qua vườn hoa không người, đi tới núi sau trường học.
Đoạn video này... so với đoạn video thi đấu trước đó Tịch Bạch định phát càng dã man hơn, đủ để đặt Tịch Phi Phi vào tình thế hoàn toàn không thể cứu vãn!
Càng quan trọng hơn là, nội dung đoạn video này có quan hệ không lớn với Tịch Bạch, chỉ cần cô không chủ động thừa nhận, không ai sẽ hoài nghi sự kiện lần này là do cô chủ mưu.
Tịch Bạch khó có thể tin quay đầu lại, cách đó không xa, Tạ Tùy cầm máy chiếu mini, xa xa nhìn cô.
Tịch Bạch hiểu được đáy mắt hàm xúc ý tứ của hắn.
Hắn đổi mới nội dung video, hơn nữa chuẩn bị ôm tất cả đến trên người mình.