Nguyễn Khinh Họa nhìn bộ dạng mờ mịt của anh, nhất thời không biết phải giải thích như thế nào.
“Không phải……”
Cô nói nhỏ: “Lúc đầu đúng là có hơi buồn ngủ”.
Nhưng sau khi nằm xuống, Nguyễn Khinh Họa rất sung sức khi nghĩ đến những điều đó cùng anh.
Giang Hoài Khiêm đáp lời, nhìn cô.
Ánh mắt anh nóng rực, rơi trên gò má trắng nõn của cô, từ từ đi xuống, dừng lại ở xương quai xanh trắng nõn trần trụi.
Da của cô rất trắng, trong suốt và thanh tú.
Bộ đồ ngủ màu xanh khiến cô càng thêm gợi cảm, khiến người khác muốn khám phá và tìm tòi sâu hơn.
Mắt anh tối sầm lại, yết hầu cử động lên xuống.
Nguyễn Khinh Họa nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của anh, cúi đầu nói: “Thật sự đã muộn.”
Giang Hoài Khiêm không nói lời nào.
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn, trò chơi đã kết thúc.
Cô bỏ game sang một bên, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh giận à?”
“Không.”
Anh quả thật không hề giận cô.
Giang Hoài Khiêm liếc mắt nhìn, trầm giọng hỏi: “Ngủ không được sao không nói cho anh biết?”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thì thào nói: “Em sợ nói ra thì càng không ngủ được.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Anh tự nghĩ đi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô đặt điện thoại ở một bên, ôm lấy anh: “Là Mạnh Dao đang cùng em chơi game.”
Cô ấy đang rất thân thiết với một cậu sinh viên chơi chung game. Em chơi cùng là để tìm hiểu về cậu sinh viên kia một chút.
“Tìm hiểu cái gì?”
Giang Hoài Khiêm thuận miệng hỏi. Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: ” Xem cách anh ta đối xử với Mạnh Dao như thế nào, cách nói chuyện,..v.v…
Giang Hoài Khiêm xoa xoa đầu tóc cô, không truy cứu gì thêm.
“Em vẫn đang còn chơi sao?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Không chơi nữa, em thấy chóng mặt rồi.”Giang Hoài Khiêm cười bóp má cô: “Anh không độc đoán như vậy. Em có thể chơi game, nhưng hiện tại thì hơi muộn rồi. Đi ngủ trước nhé?”
Nguyễn Khinh Họa lập tức nằm xuống.
“Vâng.”
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, tâm trạng liền rất tốt.
Anh cúi người, hôn lên khóe môi cô dỗ dành: “Em ngủ đi, anh ngồi ở bên cạnh.”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, “Anh vẫn là nên về phòng đi.”
Cô nghẹn nghẹn, không nhịn xuống được, nói: “Anh ở lại đây … em càng không thể ngủ được.”
Giang Hoài Khiêm ý tứ, “Tại sao lại ngủ không được?”
Nguyễn Khinh Họa kéo chăn bông, chui vào, lẩm bẩm nói: ” Dù sao thì… anh cứ về phòng mình đi, em nhắm mắt một lát là ngủ được liền.”
Giang Hoài Khiêm bất đắc dĩ thở dài, “Không ngủ được thì tìm anh.”
“Ừm Ừm.” Nguyễn Khinh Họa hứa, giơ hai tay lên đảm bảo, “Lần này em nhất định nằm xuống là ngủ.”
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sau khi Giang Hoài Khiêm rời khỏi, Nguyễn Khinh Họa nhắn tin trả lời Mạnh Dao là mình chuẩn bị ngủ, không nghịch điện thoại nữa.
Không bao lâu sau khi nhắm mắt lại, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Giang Hoài Khiêm gửi tin nhắn cho cô từ 20 phút trước, nhưng đến giờ vẫn không có hồi âm.
Anh yên tâm đặt điện thoại xuống, hai người cách nhau 1 bức tường cùng chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng vô cùng đẹp, ấm áp lại vô cùng kiều diễm.
Sáng hôm sau, Nguyễn Khinh Họa bị tiếng động bên ngoài phòng đánh thức.
Cô với tay lấy điện thoại xem giờ rồi nhanh chóng rời giường.
Cô sửa soạn ra khỏi phòng, Giang Hoài Khiêm lại đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Cô đứng tại chỗ, suy tư trong vài giây, ý thức rằng bản thân mình sống thật quá lãng phí.
Rốt cuộc là vì sao? Giang Hoài Khiêm đi ngủ thì muộn hơn cô, dậy cũng dậy sớm hơn, mà lại còn có thể tự mình lăn lộn ở bếp làm bữa sáng.
Ngay khi Giang Hoài Khiêm quay người lại, anh nhìn thấy cô đang đứng ở phòng khách.
“Em dậy rồi.”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa đến gần xem xét: “Anh nấu món gì vậy?
Giang Hoài Khiêm: “Không phải lúc trước em nói muốn ăn bánh quẩy sao? Anh đã ra ngoài mua một ít.”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng lên: “Thật sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa bước vào bếp, vui mừng nói: “Em thích bánh quẩy lắm.”
Lúc trước cô từng nhắc đến mình đã lâu không ăn bánh quẩy, nên đợi dịp nào đó cô nhất định sẽ mua ăn.
Không nghĩ là Giang Hoài Khiêm lại ghi nhớ lời này.
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, anh thực sự cảm thấy cô rất dễ thỏa mãn.
Cô thường có thể chỉ bởi chút ngạc nhiên mà kích động hưng phấn.
“Chờ anh làm chút cháo.”
“Vâng ạ.” Nguyễn Khinh Họa đáp, “Em đi lấy chén.”
Giang Hoài Khiêm: “Ừ.”
Ăn sáng xong, cả hai người đều không có việc gì làm.
Đương nhiên, ăn không ngồi rồi thì chỉ có một mình Nguyễn Khinh Họa.
Cô quanh quẩn trong phòng khách nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh bận à?”
Giang Hoài Khiêm cười nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em có muốn ra ngoài chơi không?”
Nguyễn Khinh Họa giật mình chớp mắt hỏi: “Đi đâu?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có nơi nào em muốn đi không?”
Nguyễn Khinh Họa đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều về chuyện đi chơi.
“Không có.”
Nguyễn Khinh Họa rất tùy ý, “Anh quyết định đi.”
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, nghĩ tới đây liền hỏi: ” Em muốn đi biển không?”
Nguyễn Khinh Họa “A” một tiếng, khẽ chớp mắt: “Xa quá, chỉ còn hai ngày rưỡi nữa là đến kỳ nghỉ, nên chúng ta đi dạo gần đây là được rồi.”
Cô nhìn Giang Hoài Khiêm, móc ngoéo một ngón tay anh, thì thào nói: “Thật ra, em nghĩ ở nhà nghỉ ngơi cũng khá là tốt.”
Giang Hoài Khiêm thấy cô thật sự không có ý muốn ra ngoài, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy thì ở nhà nghỉ ngơi đi, tối nay em có muốn đi dự tiệc giao thừa không?”
Nguyễn Khinh Họa hai mắt sáng lên, lập tức nói: “Được sao, anh có vé không?”
Vừa hỏi xong, cô cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Vé vào xem buổi biểu diễn, Giang Hoài Khiêm muốn bao nhiêu vé mà không được, cũng không phải là chuyện gì khó.
“Có.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Giang Hoài Khiêm nói: “Vậy anh đưa em đi dự tiệc giao thừa.”
“Được.” Nguyễn Khinh Họa nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha nói “Trước đây em có nói với Mạnh Dao rằng em muốn đi dự tiệc đêm giao thừa, trải nghiệm bầu không khí ở đó.”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Anh cúi đầu chạm vào môi cô, “Không đi được với Mạnh Dao, vậy đi cùng anh có cảm thấy tiếc nuối không?”
Nguyễn Khinh Họa cười, nắm chặt quần áo của anh: “Không đâu, lần tới em sẽ đi cùng cậu ấy.”
Sau khi xác định lịch trình, cả hai ở nhà ai bận việc nấy.
Giang Hoài Khiêm còn có chút việc phải giải quyết, Nguyễn Khinh Họa ở trên sô pha đọc sách hoặc đến phòng khách tìm cảm hứng thiết kế.
Ở đây Giang Hoài Khiêm có mọi thứ mà cô cần.
Đến chiều, cả hai soạn sửa đi tham dự tiệc đón giao thừa.
Giang Hoài Khiêm đã gửi cho mọi người một vé tạm thời, nhưng vị trí rất tuyệt vời.
Vào đêm giao thừa như thế này, anh để cho tài xế nghỉ ngơi, tự mình lái xe đưa cô đi.
Nguyễn Khinh Họa ngồi ở ghế phụ đồng thời nhìn anh một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí Tết đang tràn về hai bên phố, hàng quán vẫn sáng đèn, trên đường người đi đường cũng rất nhiều.
Đèn ngôi sao và nhiều loại đèn lồng nhỏ khác nhau được treo trên một số cây trên đường phố để chào mừng năm mới đến.
Nguyễn Khinh Họa đưa mắt nhìn, đã lâu rồi cô mới cảm nhận được loại hạnh phúc này.
Vào ngày đầu năm mới năm ngoái, cô và Mạnh Dao đã cùng nhau đi du lịch.
Hai người đều quá bận và mệt mỏi trước chuyến đi, về đến khách sạn tắm rửa sạch sẽ xong liền ngủ một giấc, định bụng sau khi thức dậy sẽ ra ngoài để cảm nhận không khí giao thừa của địa phương, kết quả khi tỉnh ngủ thì đã qua 12 giờ.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa không khỏi bật cười.
“Năm ngoái em đi cùng với Mạnh Dao.”
Giang Hoài Khiêm: “Anh biết.”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
“Vòng bạn bè.” Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, khẽ nói: “Ngày đó em đăng ảnh lên vòng bạn bè.”
“…” Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nhớ lại, phát hiện đúng thật là có chuyện đó.
Chuyện là sau khi tỉnh dậy, cô và Mạnh Dao lười ra khỏi cửa, đặt đồ ăn giao tới khách sạn, khi đồ ăn được mang đến nơi, hai người đã chụp một bức ảnh chung, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Nghe anh nói như vậy, Nguyễn Khinh Họa mím môi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Thật ra, lúc đó em vẫn luôn cho rằng … anh không dùng WeChat nữa.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, ” Từ đâu mà em lại nghĩ như vậy?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Cô suy nghĩ, nguyên nhân chủ yếu có thể là do tài khoản của Giang Hoài Khiêm vẫn luôn không có động tĩnh.
Giang Hoài Khiêm ngước mắt nhìn con đường phía trước.
Anh trầm mặc một lát, đùa cợt nói: “Thật vất vả mới có thông tin liên lạc của em, làm sao mà anh có thể không dùng được chứ.”
Anh kỳ thực rất ít khi dùng Wechat để liên lạc, nếu có chuyện gì, Giang Hoài Khiêm có thói quen gọi điện thoại để giải quyết nhanh chóng và chính xác.
Về phần WeChat và Weibo thì anh ít khi sử dụng.
Chẳng qua là khi kết bạn với Nguyễn Khinh Họa, anh mới ngẫu nhiên thỉnh thoảng mở ứng dụng ra xem.
Nhưng Nguyễn Khinh Họa rất ít khi đăng ảnh, một năm chắc cũng khoảng năm, sáu bài viết, hầu hết đều là những ngày nghỉ hoặc những khoảng thời gian rất vui vẻ, cô mới chia sẻ về cuộc sống của mình với bạn bè.
Vòng bạn bè của cô rất sạch sẽ, chỉ thấy cô chia sẻ niềm vui của cuộc sống mà không có bất kỳ năng lượng tiêu cực nào.
Ngoại trừ lần trước, cô phàn nàn về Đàm Diễm.
Nguyễn Khinh Họa hơi dừng lại, rũ mắt nhìn về phía cánh tay của anh đang đặt trên vô lăng.
Cô nghĩ nghĩ, vươn ngón tay ra nắm áo của anh.
Giang Hoài Khiêm nhìn thấy động tác nhỏ của cô, trong mắt hiện lên ý cười: “An ủi anh sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “Cũng không phải là an ủi.”
Cô thì thào: “Em chỉ cảm thấy em trước kia đúng là không biết tốt xấu.”
“Không.”
Giang Hoài Khiêm chưa bao giờ cảm thấy như vậy, anh trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: “Em rất tốt.”
Nguyễn Khinh Họa bĩu môi.
Nếu nói không hối hận thì chắc chắn là nói dối. Nhưng cô cũng biết rằng, nếu hơn một năm trước cô đồng ý qua lại cùng Giang Hoài Khiêm thì sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra.
Lúc đó cô còn chưa trưởng thành, tuy đã lớn nhưng về phương diện tình cảm thì vẫn còn là một người mới chưa có kinh nghiệm gì.
Có đôi khi, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy rằng rất nhiều chuyện đều là do số phận sắp đặt.
Không sớm thì muộn, người này đều sẽ thuộc về mình.
Dù mọi chuyện xảy ra hơi muộn, nhưng cũng không có gì là không tốt.
Không bao lâu, hai người đã đến sân vận động, nơi tổ chức tiệc giao thừa.
Xe và người đều rất đông, Giang Hoài Khiêm chậm rãi tiến về phía trước, khi xe dừng lại thì thời gian không còn sớm nữa.
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn thời gian rồi cùng Giang Hoài Khiêm xuống xe.
Cả hai bước vào địa điểm tổ chức, xung quanh là những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, mỗi người trên mặt đều tràn ngập niềm vui và tiếng cười trước khi chuẩn bị đón năm mới sắp đến.
Nguyễn Khinh Họa chịu đựng cái lạnh ban đêm.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dù ban đêm gió thổi rất mạnh, nhưng trong lòng cô rất là ấm áp.
“Có lạnh không?” Giang Hoài Khiêm cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, xoay người dựa trên vai anh: “Một chút, anh có lạnh không?”
“Không lạnh.” Giang Hoài Khiêm đưa tay vào trong túi áo, xoa xoa tay của cô.
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, nhìn anh: “Tay em hơi lạnh phải không?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm nhíu mày: ” Anh đi mua cho em túi sưởi ấm tay nhé?”
Nguyễn Khinh Họa từ chối, “Không cần, lát nữa mất công lại phải xếp hàng thêm lần nữa.”
Cô nhẹ nhàng nói: “ Tay chân em trước giờ vẫn luôn như vậy, bị nhiều thành quen”.
Giang Hoài Khiêm lại không quen như thế.
Anh đưa tay lên, vén tóc đang phủ trên má cô, thấp giọng nói: “Nếu em lạnh thì nói cho anh biết, chúng ta cũng có thể không cần xếp hàng.”
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, “Không được.”
Cô liếc nhìn Giang Hoài Khiêm, ôn nhu nói: “Những người khác đều phải xếp hàng. Chúng ta cứ làm như họ đi. Cứ đi cửa sau hoài cũng không tốt chút nào.”
Giang Hoài Khiêm nghe lời cô.
Sau khi vào sân vận động, bên trong rốt cuộc cũng ấm áp hơn được một chút.
Có nhiều người và nhiều máy sưởi.
Còn một chút nữa mới chính thức bắt đầu bữa tiệc giao thừa, Nguyễn Khinh Họa cùng Giang Hoài Khiêm ngồi gần ở giữa, thiên về vị trí đầu một chút, tầm nhìn rất tốt.
Nguyễn Khinh Họa ngồi xuống, trò chuyện cùng Giang Hoài Khiêm vài câu, chụp một vài bức ảnh và gửi cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao: [??? ]
Nguyễn Khinh Họa: [Chúc mừng năm mới.]
Mạnh Dao: [Hừ, Giang tổng chính là cố ý tranh giành người với tớ.]
Nguyễn Khinh Họa bật cười: [ Tớ hỏi cậu có đi hay không thì cậu lại không chịu.]
Nhớ lại Giang Hoài Khiêm nói cùng nhau đón giao thừa năm mới, Nguyễn Khinh Họa liền hỏi Mạnh Dao có muốn đi cùng cô hay không.
Mạnh Dao từ chối.
Mạnh Dao: [Bởi vì tớ không muốn trở thành bóng đèn.]
Mạnh Dao: [Tớ mặc kệ, lần tới idol tớ tổ chức concert, cậu phải đi cùng tớ, vứt Giang tổng qua một bên đi!]
Nguyễn Khinh Họa đang định nhắn trả lời, Giang Hoài Khiêm vô tình nghiêng đầu liếc nhìn màn hình của cô.
Xem được đoạn đối thoại giữa hai người, anh không nói gì.
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, nhìn anh hỏi: “Anh giận sao?”
“Không.” Giang Hoài Khiêm nghiêng người về phía cô, suy nghĩ một chút anh nói: “Nhưng Mạnh Dao bắt em bỏ rơi anh.”
Anh nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, thanh âm nặng nề: “Em sẽ làm vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa: “.…”
Không hiểu vì sao, cô bỗng có cảm giác có hai người tính trẻ con đang tranh giành sự yêu thương từ mình.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “… Em chỉ cùng cô ấy đi xem concert, đâu tính là vứt bỏ anh đâu đúng không?”
Giang Hoài Khiêm không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn cô.
Không thể lý giải được, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy anh có chút ủy khuất.
Cô không kìm được mà đưa tay lên sờ đầu anh.
Giang Hoài Khiêm: ” …”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, tò mò: “Em chạm vào anh như vậy anh có khó chịu không?”
“Không.” Giang Hoài Khiêm sờ vành tai đỏ lạnh của cô, trầm giọng hỏi: “Như thế này có khi nào sẽ bị cảm lạnh không?”
“Không đâu.” Nguyễn Khinh Họa không hoàn toàn chắc chắn: “Em mặc nhiều lớp quần áo lắm rồi.”
Khi hai người ra ngoài vào buổi chiều, cả hai đều nhất trí là mang theo áo lông vũ.
Vẫn là dáng vẻ của cặp đôi đang yêu nhau.
Giang Hoài Khiêm sợ rằng cô sẽ bị lạnh, đề nghị cô mặc một chiếc áo len, cô cũng ngoan ngoãn làm theo, dù sao cũng có bạn trai, phong thái không quan trọng, ấm áp mới là quan trọng nhất.
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, nắm lấy tay cô bỏ vào túi áo của mình, muốn sưởi ấm cho cô.
Anh cẩn thận săn sóc, ấm áp nói: “Lạnh thì nhớ bảo anh.”
Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Vâng.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô dựa vào vai Giang Hoài Khiêm nghỉ ngơi: “Em muốn chợp mắt một lát, đợi lát nữa người chủ trì lên sân khấu thì gọi em.”
Giang Hoài Khiêm đáp lời: “Ngủ đi.”
Xung quanh rất ồn ào, các loại âm thanh vang lên liên tục không ngừng.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy mắt đeo kính áp tròng có chút nhức, muốn nhắm mắt nghỉ một chút.
Cũng không biết là cùng người bên cạnh chung đụng làm cô thấy thoải mái, hay là vì nguyên nhân nào khác, trong bầu không khí náo nhiệt như vậy cô lại có thể chợp mắt được khoảng 20 phút.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Nguyễn Khinh Họa nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Bên tai cô có một bàn tay ấm áp vươn tới, là Giang Hoài Khiêm.
Anh đang bịt tai cô để ngăn cách với âm thanh ồn ào bên ngoài.
Nguyễn Khinh Họa lông mi khẽ run lên, cảm nhận được hành động quan tâm của anh.
Cô chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt là hình bóng của anh.
Trong bữa tiệc đêm giao thừa, đèn được điều chỉnh đặc biệt, que phát sáng được đặt ở từng vị trí, ngay giờ phút này tất cả ánh đều đều bật sáng lấp lánh.
Ánh sáng và bóng tối khúc xạ từ xa, làm lộ đôi lông mày đậm của người đàn ông.
Đôi mắt anh cũng như là hồ sâu. Nhưng trong hồ sâu này, thứ mang lại cho cô không phải là bóng tối vô tận, mà là ánh sáng cùng sự ấm áp.
Yên lặng một lúc.
Nguyễ Khinh Họa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Giang Hoài Khiêm.
“Đàn anh.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, thì thầm: “Thật ra em rất thích anh.”
Giang Hoài Khiêm giật mình, hai mắt khóa chặt trên người cô, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Nguyễn Khinh Họa cảm giác được ánh mắt của anh thay đổi, khẽ huých huých bả vai anh, nhắc nhở: “Chung quanh đều có người.”
Giang Hoài khiêm trầm mặc.
Một lúc lâu sau, anh mới bất lực xoa xoa tay cô, nhỏ giọng nói: “Đã biết xung quanh có người rồi mà còn trêu chọc anh?”
Anh ghé sát vào tai cô nhẹ giọng hỏi: “Em đang cố ý thử thách khả năng tự chủ của anh đúng không?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy bản thân quá oan uổng.
Cô rõ ràng không có ý nghĩ như vậy, vừa rồi cô chỉ muốn biểu đạt với anh … một cách đơn thuần.
Anh không phải đơn phương bởi vì cô cũng thực sự rất thích anh.
Chỉ là trước đây cô không dám tiến về phía anh, nhưng đối với anh cô vẫn luôn có tình cảm.
Bữa tiệc đêm giao thừa chính thức bắt đầu, Nguyễn Khinh Họa cũng kéo tâm trí Giang Hoài Khiêm trở lại, thúc giục anh xem biểu diễn.
Nhưng Giang Hoài Khiêm rốt cuộc chỉ chú ý đến mình cô.
Tiết mục mở màn đã làm nóng lên bầu không khí dưới khán đài, Nguyễn Khinh Họa giơ gậy huỳnh quang lên vẫy vẫy, rất là phấn khích.
Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm vào ánh mắt tươi cười rạng rỡ của cô, khoé miệng nhếch lên một chút rồi mới thu hồi lại.
Anh đột nhiên cảm thấy thật đáng giá khi được nhìn thấy cô vui vẻ ra ngoài hóng gió mấy tiếng đồng hồ trong đêm.
Nguyễn Khinh Họa vừa mới bắt đầu, rất sung sức.
Sau một vài bài hát, cô bắt đầu cạn kiệt sức lực.
Cô nhận thấy, mấy trò hoạt động giải trí kiểu này, thể lực của cô không thể nào vượt quá một giờ.
Giang Hoài Khiêm mở nắp cốc giữ nhiệt, nhỏ giọng nói: “Từ từ uống chút nước.”
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy: “Cám ơn anh.”
Cô nhấp một ngụm nhìn Giang Hoài Khiêm: “Anh muốn uống không?”
“Ừm.”
Giang Hoài khiêm nhấp một ngụm tại vị trí mà cô vừa chạm môi uống qua.
Rõ ràng là một hành động rất bình thường, Nguyễn Khinh Họa lại cảm thấy chính là anh cố ý.
Lỗ tai nóng bừng, cô vội vàng dời ánh mắt đi: “Anh có cảm thấy ca sĩ vừa rồi rất đẹp trai không, hát cũng êm tai nữa, vậy mà trước đây em lại không biết đến người này đấy.”
Giang Hoài Khiêm dừng vặn nắp chai, nhàn nhạt nói: “Không cảm thấy.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô chớp mắt và chợt hiểu ra điều gì đó.
“Ồ……”
Nguyễn Khinh Họa cười, quay đầu nhìn anh dỗ dành: “Nhưng vẫn không đẹp trai bằng Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, đúng là không có biện pháp gì đối với cô.
Mấy lần sau đó, Nguyễn Khinh Họa hết lần này tới lần khác khen các nữ minh tinh đang biểu diễn trên khán đài nào trang phục rất đẹp, nào là trang điểm đẹp, đến các nam minh tinh cũng hết lời khen ngợi.
Nhưng sau khi khen xong, cô đều sẽ khen Giang Hoài Khiêm, làm anh không tìm được lý do nào để ghen tuông.
Trước khi đếm ngược đến năm mới, Nguyễn Khinh Họa đột nhiên lấy lại được năng lượng.
Cô ngẩng đầu nhìn những con số hiển thị trên màn hình lớn.
Giang Hoài khiêm vẫn luôn nắm tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
“10, 9, 8 …”
Khi số cuối cùng được đếm ra, đồng hồ điểm đúng 00:00, năm mới đã đến.
Giang Hoài Khiêm cùng Nguyễn Khinh Họa đồng thời quay đầu nhìn nhau, cùng đồng thanh lên tiếng.
“Chúc mừng năm mới.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nói xong, Nguyễn Khinh Họa bật cười, Giang Hoài Khiêm không cho cô cơ hội, cúi đầu ngậm lấy môi cô, không chút do dự mà hôn lên.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, lúc này, anh cũng đã quên bọn họ đang ở bữa tiệc giao thừa, bốn phía khắp nơi đều là người.
Cô và Giang Hoài Khiêm quang minh chính đại hôn nhau.
Nụ hôn này không kéo dài lâu. Đại khái chỉ vài chục giây trước khi Giang Hoài Khiêm chịu buông cô ra.
Nguyễn Khinh Họa hai má đỏ bừng, có chút xấu hổ: “Chúng ta … sau này có bị một nhóm đánh không?”
Giang Hoài Khiêm: “Đừng sợ.”
Anh siết chặt tay cô, giọng nói đều đều và mạnh mẽ: “Có anh ở đây.”
Nguyễn Khinh Họa đột nhiên cười.
“Chúc mừng năm mới.” Cô lặp lại lần nữa, ấm áp nói: “Cảm ơn anh.”
Trước thềm năm mới, anh cùng cô vượt qua năm cũ, đón năm mới sắp đến.
Cô chỉ thầm hẹn ước, hy vọng về sau mỗi một năm, cô và Giang Hoài Khiêm đều có thể ở bên nhau, cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc này.
Giang Hoài Khiêm không nói lời nào, cầm ngón tay cô xoa nhẹ, bày tỏ cảm xúc.
Nguyễn Khinh Họa cười, cùng anh nghe bài hát cuối cùng, sau đó theo đoàn người rời đi.
Khi hai người lần nữa trở lại xe, đã có chút muộn.
Nguyễn Khinh Họa đưa mắt nhìn người bên cạnh, “Anh có buồn ngủ không? Có muốn ngồi một lát không?”
“Không buồn ngủ.”
Giang Hoài Khiêm điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhìn cô: “Nhiệt độ này ổn chứ?”
Nguyễn Khinh Họa “ừm” hai tiếng: “ Ổn mà, em không lạnh.”
Giang Hoài Khiêm không tin cô, anh siết chặt ngón tay cô, nhíu mày nói: “Mùa đông con gái đều như thế này à?”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, “Có một số người sẽ như vậy.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Trên đường trở về Nguyễn Khinh Họa có chút mệt mỏi, vì để ngăn không cho chính mình ngủ gật, cô lấy di động ra định trả lời tin nhắn.
Từ mười hai giờ, trên điện thoại đã nhận được rất nhiều tin nhắn mới.
Cô bấm mở tin nhắn, nhìn qua một lượt, hầu hết trong số đó là những tin nhắn chúc năm mới.
Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, lướt qua từng người từng người, cuối cùng gửi bao lì xì đỏ cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao ngay lập tức trả lời: [ Haha, bao lì xì thứ hai.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Là ai vậy, dám giành lấy vị trí đầu tiên của tớ.]
Mạnh Dao: [Sinh viên đại học.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Cậu bạn sinh viên này quả thật rất hiểu chuyện nha.]
Mạnh Dao: [ Đúng đó, còn nói muốn gửi cho tớ đồ gì đó, nhưng tớ đã từ chối.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Vậy cậu cũng phát cho cậu ấy bao lì xì sao? ]
Mạnh Dao: [Sau này mua cho cậu ấy một số trang bị trong game, gửi phong bì đỏ thật nhàm chán.]
Nguyễn Khinh Họa: [ Cũng được, cậu cảm thấy thích là được.]
Mạnh Dao: [Cậu và Giang tổng đã về nhà chưa? ]
Nguyễn Khinh Họa: [Không, vẫn đang trên đường về, cậu đi ngủ sớm một chút đi.]
Mạnh Dao: [ Ừ. ]
Hai người trò chuyện một lúc, điện thoại của Nguyễn Khinh Họa hiện lên một tin nhắn mới.
Cô bấm mở xem, là tin nhắn của bố cô.
Bố Khinh Họa gửi cho cô một bao lì xì đỏ và một tin nhắn thoại.
Bố Nguyễn: “Con gái, chúc mừng năm mới. Năm mới mạnh khỏe và hạnh phúc.”
Nguyễn Khinh Họa: [Bố, giờ này mà bố còn chưa ngủ nữa à?]
Bố Nguyễn: “Bố đột nhiên tỉnh dậy, nghĩ đến việc gửi cho con cái tin nhắn chúc mừng.”
Nguyễn Khinh Họa thở phào nhẹ nhõm: [Vậy bố đi ngủ trước đi, sáng mai con sẽ gọi lại cho bố.]
Bố Nguyễn: [ Được.]
Nguyễn Khinh Họa mở phong bì đỏ vừa nhận, chọn Pay Bao, chuyển khoản lại một bao lì xì cho bố Nguyễn.
Mặc dù ông không bao giờ nhận, mỗi năm còn lì xì cho cô, nhưng ý chính là cô muốn nói với ông ấy rằng vẫn luôn có người nhớ về ông.
Về đến nhà đã hơn hai giờ.
Nguyễn Khinh Họa không thể mở mắt được nữa, cô như người không xương dựa vào Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm ôm lấy cô, không khỏi dở khóc dở cười: “Buồn ngủ như vậy sao?”
“Ừm.”
Nguyễn Khinh Họa vùi đầu, không khách khí mà cọ cọ trong ngực anh, vừa cọ xong liền quan sát anh, nói: “Hình như em lỡ làm dính phấn nền lên quần áo anh rồi?”
Giang Hoài Khiêm: “Không sao.”
Anh nói: “Bẩn rồi thì giặt sau”.
Nguyễn Khinh Họa “Oh” một tiếng, nghịch ngợm tiếp tục cọ xuống.
Giang Hoài Khiêm: “…”
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa thay giày liền không muốn động đậy tay chân nữa.
Cô nằm thẳng trên ghế sô pha, cả người không nhúc nhích.
Giang Hoài Khiêm đi vào phòng bếp, rót cho cô một cốc nước nóng, rồi vào phòng đưa túi chườm ấm cho cô.
Đi một vòng quanh nhà xong, cho đến khi trở lại anh vẫn còn thấy cô nằm bất động.
Bước chân của anh có chút trì trệ, đơn giản ngồi ở bên cạnh nhìn cô: “Không đi tắm sao?”
Nguyễn Khinh Họa giọng mệt mỏi nói: “Em không muốn cử động.”
Giang Hoài Khiêm im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh giúp em nhé?”
“…?”