Nghe thấy tiếng hắt xì của Chu Nghiêu, Nguyễn Khinh Họa khẽ cười.
Cô xem xét sắc mặt Giang Hoài Khiêm, thấp giọng hỏi: “Các anh là bạn bè sao?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, “Có thể không phải.”
“……” Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn, không nghĩ anh lại không chút lưu tình như vậy.
Cô nghiêng đầu cố nén cười, chậm rãi nói: “Ồ.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, yên lặng một lúc, đột nhiên Nguyễn Khinh Họa nảy ra ý gì đó, hỏi: “Nếu em cũng thích Chu Nghiêu thì sao?”
Nghe vậy, Giang Hoài Khiêm bước chân dừng lại, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, không nói một lời nào.
“?”
Nguyễn Khinh Họa bị vẻ mặt của anh làm cho khó hiểu, đang định tiếp tục hỏi, Chu Phán đã quay đầu: “Chị Nguyễn Nguyễn, chỗ này được không?”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt nhìn, “Em hỏi Mạnh Dao ấy, chị thì thế nào cũng được.”
Mạnh Dao cười hì hì nói: “Nơi này hồi trước chị và Khinh Họa đã từng tới, không nghĩ bây giờ vẫn còn mở.”
Chu Phán mắt sáng rực lên, gật đầu: “Tốt quá, học tỷ, các chị trước kia là đi với bạn cùng phòng tới đây sao?”
Mạnh Dao: “Cũng gần như vậy, còn có những người bạn khác cùng trường nữa.”
Chu Phán: “Có bạn là nam nữa sao?”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Mạnh Dao sờ sờ đầu cô ấy: “Đương nhiên là có, em xem chị Nguyễn của em xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cậu ấy có thể thiếu sao?”
Chu Phán “ồ” một tiếng, cố tình kéo dài âm cuối: “Có ai theo đuổi thành công không ạ?”
Mạnh Dao quay đầu lại nhìn hai người phía sau vẫn đang nghe cuộc đối thoại giữa cô và Chu Phán, thần thần bí bí nói: “Cái này chị không dám nói, em phải đi hỏi học tỷ của em thôi.”
Chu Phán: “……”
Chu Nghiêu nhìn Mạnh Dao trên mặt nở nụ cười xấu xa, thấy thương thay cho người nào đó.
–
Một phòng riêng của KTV được mở ra, sáu người đi vào.
Nguyễn Khinh Họa đối với chuyện hát hò thực sự không có hứng thú, tùy tiện tìm một góc rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giang Hoài Khiêm ngồi ở bên cạnh cô.
Mạnh Dao và Chu Nghiêu tới đây là thật sự để ca hát, tiến vào chưa đến nửa giờ, hết bạn đến tôi, đơn ca rồi lại song ca.
Cả căn phòng chỉ văng vẳng tiếng hát của hai người họ.
Cả hai đều hát khá hay, khiến mấy khán giả bất đắc dĩ kia cũng hài lòng.
Đang hát thì có người đi tới gõ cửa, đó là phục vụ mang bia và đồ uống đến.
Chu Phán và Triệu Hoa Cảnh gọi rất nhiều đồ ăn thức uống.
“Em muốn uống gì?”
Nguyễn Khinh Họa xem xét, “Nước trái cây đi.”
Giang Hoài Khiêm đưa cho cô một ly.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu nhấp một ngụm, liếc nhìn anh, “Anh không hát sao?”
“Ừm.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, tiếp tục đắm chìm trong tiếng hát của Mạnh Dao.
Cô đang say sưa, bên tai truyền đến giọng nói của Giang Hoài Khiêm: “Sao em không hát.”
“Em hát không hay lắm.” Nguyễn Khinh Họa thành thật nói: Không dễ nghe đâu.”
Giang Hoài Khiêm ngẩng đầu, trong tay cầm một bộ bài Joker mà ban nãy nhân viên đã mang tới, thản nhiên hỏi: “Thật không?”
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày.
Giang Hoài Khiêm không nhanh không chậm nói: “Trước kia không phải thường tới đây sao?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa “à” một tiếng, “Chủ yếu là đến cùng Mạnh Dao.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, không nói gì.
Không biết vì sao, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy vấn đề anh hỏi khá là thú vị.
Cô sờ sờ chóp mũi, hỏi ngược lại: “Còn anh.”
“Cái gì?”
“Khi còn học đại học, chẳng lẽ anh không bao giờ tới KTV sao?”
Giang Hoài Khiêm nghịch nghịch bộ bài trong tay, nhìn chằm chằm cô, “Tò mò sao?”
“……” Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ, dịch dịch sang một bên: “Cũng không phải tò mò, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Giang Hoài Khiêm khẽ cười.
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô lúng túng ngồi tại chỗ, tự tìm cho mình một lối thoát: “Nếu anh không muốn nói, cứ coi như em chưa hỏi gì.”
“Sao?”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, hứng thú hỏi: “Tức giận rồi?”
Nguyễn Khinh Họa bối rối, thấp giọng nói: “Em đâu có tức giận?”
“Em có.”
Giang Hoài Khiêm không cho cô đường lui, thản nhiên vạch trần cô.
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, đột nhiên không muốn cùng anh nói chuyện nữa.
Yên lặng một lúc, Giang Hoài Khiêm thấp giọng hỏi: “Ngày mai phải đi đón em trai hả?”
Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình, nhẹ nhàng đáp lại.
“Thằng bé mấy tuổi rồi?”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Khinh Họa nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ lột lúc, đếm đếm nói: “Hình như là mười tuổi.”
Giang Hoài Khiêm không hỏi cô vì sao lại trả lời như vậy.
Anh lại hỏi: “Em định để thằng bé ở trong nhà cả một ngày?”
“Em cũng không biết.”
Nguyễn Khinh Họa không tiếp xúc nhiều với tiểu Lạc, nhưng cô biết tiểu Lạc là đứa trẻ như thế nào.
Sẽ làm nũng.
Thậm chí rất biết làm nũng.
Đây là ấn tượng sâu nhất của Nguyễn Khinh Họa về cậu bé.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô đang ngây người, đôi mày khẽ nhúc nhích. Yết hầu anh khẽ chuyển động, trầm giọng hỏi: “Sao em không từ chối?”
Nguyễn Khinh Họa thất thần nói: “Nào có đơn giản như vậy.”
Những thứ như tình thân có thể bị tan vỡ. Nhưng kể cả có như vậy, cũng không dễ dàng để rũ bỏ sạch sẽ.
Nguyễn Khinh Họa không có quá nhiều mối liên quan với Phùng Xảo Lan nữa, nhưng chung quy bà vẫn là mẹ cô, bà cũng chưa từng làm những điều xấu xa đến mức không thể tha thứ, cũng không ngược đãi hay lợi dụng cô. Nên cô cũng không thể nhân tâm phủi sạch mối quan hệ mẹ con này.
Chỉ là, mối quan hệ giữa hai mẹ con sẽ không quá thân mật như những người khác. Xét đến cùng, vẫn có sự xa cách nhất định.
Giang Hoài Khiêm thấy cô như vậy, đang muốn nói lời gì đó, Chu Nghiêu hát đã thấm mệt liền ồn ào: “Này, hay chúng ta đánh địa chủ đi.”
*Bài địa chủ xuất hiện đầu tiên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc từ rất lâu trước kia. Đến nay đã trở nên phổ biển hơn trên toàn thế giới. Thông thường một ván đấu truyền thống chỉ có 3 người chơi, sử dụng bộ bài Tây 54 lá bao gồm 2 con Joker.Mạnh Dao: “Đánh bài á?”
Chu Phán: “Địa chủ?”
“Sáu người thì chơi kiểu gì?”
“……”
Nguyễn Khinh Họa cười, chen vào nói: “Mọi người cứ chơi đi, tôi không chơi đâu.”
Giang Hoài Khiêm: “Ừm, tôi cũng không chơi.”
Bốn người còn lại: “……”
Chu Nghiêu liếc nhìn hai người bọn họ, thái độ ghét bỏ: “Không chơi thì thôi, chúng ta chơi đi.”
Cuối cùng, Mạnh Dao, Chu Nghiêu cùng Chua Phán ba người bắt đầu đấu địa chủ.
Nguyễn Khinh Họa có chút hứng thú, đến bên cạnh Mạnh Dao xem 3 người họ đánh bài.
“Nếu không thì như thế này!”
Chu Phán nảy ra ý tưởng nói: “Mỗi người chúng ta chọn một đồng đội hỗ trợ, lát nữa nhóm nào thua thì chịu trừng phạt? Sẽ chơi nói thật hoặc mạo hiểm?”
Chu Nghiêu: “Được đó, ai hỗ trợ tôi đây?”
Anh ta liếc nhìn, “Giang tổng, cậu đi.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Anh cũng không muốn đồng ý.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Khinh Họa chủ động nói: “Tôi bên phe Mạnh Dao.”
Triệu Hoa Cảnh: “Vậy thì tôi chỉ đành ở bên phe tiểu Phán.”
Nghe vậy, Chu Phán phồng má tỏ vẻ hờn dỗi: “Anh Hoa Cảnh, chẳng lẽ anh ghét bỏ em vậy sao?”
Triệu Hoa Cảnh rất giỏi trong việc dỗ dành các cô gái nhỏ, cậu ta vươn tay xoa xoa đầu Chu Phán, dỗ dành nói: “Không phải, anh chỉ là chán ghét anh của em thôi.”
“……”
Ván bài chính thức bắt đầu.
Nguyễn Khinh Họa biết không nhiều lắm, nhưng cũng có thể hiểu một chút.
Mạnh Dao vận khí không được tốt lắm, những quân bài cô ấy rút ra rất tệ.
Ván thứ nhất, Mạnh Dao thua, Chu Phán thắng.
“Cố lên chị Mạnh Dao, chọn nói thật hay mạo hiểm?” Chu Phán chớp mắt nhìn cô ấy.
Mạnh Dao nhướng mày, nhìn Nguyễn Khinh Họa bên cạnh: “Nói thật đi.”
Chu Phán: “Được.”
Chu Phán hỏi một câu nhàm chán, “Hai học tỷ hiện tại có bạn trai không?”
Mạnh Dao: “Không có.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc: “Chị cũng phải trả lời sao?”
Mạnh Dao: “Đúng vậy, cậu phải chịu phạt cùng tớ.”
>>
Nguyễn Khinh Họa “ồ” một tiếng, trả lời tương tự: “Không có.”
Lời nói vừa dứt, Chu Nghiêu tiếc nuối, hét lên: “Cái gì, đại mỹ nữ như hai người vậy mà đều chưa có đối tượng? Cứ chờ đi, tôi sẽ theo đuổi.”
Mạnh Dao cùng anh ta kẻ xướng người hoạ, “Theo đuổi ai? Nói trước, tôi không thích kiểu người như anh.”
Chu Nghiêu: “Vậy cô thích mẫu người thế nào?”
“Sinh viên.” Mạnh Dao nói thẳng: “Phải nhỏ tuổi hơn tôi cơ.”
Triệu Hoa Cảnh ở bên cạnh suýt thì sặc, nói một câu: “Dao tỷ, thật là nhìn không ra, khẩu vị của cô lại nặng như vậy.”
Mạnh Dao nhướng mày, “Đương nhiên.”
Chu Nghiêu: “Vậy tôi đây sẽ theo đuổi tiểu sư muội đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Triệu Hoa Cảnh lén liếc nhìn thần sắc Giang Hoài Khiêm, thấp giọng nói: “Sợ là cậu muốn đi chết ấy.”
Chu Nghiêu: “……”
Anh ta chính là muốn kích động người nào đó một chút thôi.
Không phải thật sự muốn theo đuổi cô.
Giang Hoài Khiêm nghe bọn họ đối thoại, tráo bài trong tay, hờ hững liếc nhìn Chu Nghiêu rồi nhìn Chu Phán: “Phán Phán nghỉ ngơi đi, anh sẽ đánh với anh của em.”
Chu Phán lập tức đến bên cạnh xem trò.
Nháy mắt, ván bài trở nên căng thẳng.
Lần này, người thua là Chu Nghiêu.
Lần thứ ba, vẫn là anh ta.
……
Tới tới lui lui vài ván nữa, Chu Nghiêu không muốn chơi nữa.
Anh ta chỉ vào Giang Hoài Khiêm, tức giận nói: “Giang Hoài Khiêm, cậu cố ý đúng không?”
Giang Hoài Khiêm cũng không thèm nhìn anh ta một cái, rũ xuống mắt hỏi: “Còn chơi nữa hay không?”
Chu Nghiêu: “…… Không chơi, tiểu sư muội chơi đi.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, nhìn nhìn Chu Nghiêu và Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Ngay lập tức, mấy người còn lại lại lần nữa tỏ ra hứng thú.
Chu Nghiêu nhìn Giang Hoài Khiêm tỏ vẻ khiêu khích: “Tiếp tục đi.”
Ván này, không ngoại lệ, Nguyễn Khinh Họa thắng, còn Mạnh Dao thua.
Hai người đối diện cười cười, “Muốn hỏi cái gì?”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Khinh Họa: “Cậu chẳng có gì mà tớ không biết, không có gì để hỏi cả.”
Mạnh Dao chiếm được tiện nghi, cười nói: “Được thôi.”
Ván thứ hai, người thắng vẫn là Nguyễn Khinh Họa, nhưng người thua chính là Giang Hoài Khiêm.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa mấp máy môi, thấp giọng hỏi: “Anh chọn nói thật hay mạo hiểm?”
Giang Hoài Khiêm: “Tùy em.”
“?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra câu hỏi thích hợp.
Đột nhiên, Chu Nghiêu nói: “Tôi với tiểu sư muội là cùng nhóm. Hay là giao câu hỏi cho tôi đi?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Được.”
Chu Nghiêu nhướng mày, nhìn thẳng về phía Giang Hoài Khiêm, “Vậy thì tôi tới đây. “
Anh ta không để cho Giang Hoài Khiêm đường lui nào, hỏi thẳng: “Giang tổng hiện tại có thích ai không?”
Lời vừa dứt, xung quanh liền trở nên náo nhiệt.
Triệu Hoa Cảnh huýt sáo, “Nghiêu ca thật tuyệt vời.”
Mạnh Dao cũng ở bên cạnh cười, “Giang tổng có sao?”
Giang Hoài Khiêm thản nhiên, không có biểu hiện gì là tránh né bọn họ.
“Có.”
Chu Nghiêu bắt lấy cơ hội: “Vậy người đó có đang ở đây không?”
Giang Hoài Khiêm cảnh cáo nhìn anh ta một cái, ý bảo Chu Nghiêu nên biết thân biết phận một chút.
Anh nhàn nhạt nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
Chu Nghiêu: “Ồ.”
Anh vỗ vỗ bả vai Nguyễn Khinh Họa, cổ vũ nói: “Tiểu sư muội cố lên, khiến cậu ta thua ván nữa đi.”
Chỉ là lần này, Giang Hoài Khiêm gặp vận may, Nguyễn Khinh Họa không thắng được.
Cô hơi rối, không được tập trung nên không ngoài dự liệu đã để bị thua.
Người thắng là Giang Hoài Khiêm.
Ngay lập tức, mấy người khác lại bắt đầu xem kịch vui.
“Tiểu sư muội chọn cái gì?”
“Nói thật đi.” Nguyễn Khinh Họa cũng không biết vì sao, cứ tự nhiên mà lựa chọn như vậy.
Chu Phán mắt sáng rực lên, thúc giục Giang Hoài Khiêm hỏi: “Anh Hoài Khiêm, anh muốn hỏi học tỷ cái gì?”
Bọn họ đều chờ mong, và Giang Hoài Khiêm đã hỏi một câu hỏi.
Giang Hoài Khiêm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn sâu vào một người đang trầm mặc phía trước.
Đèn trong phòng rất sáng, chiếu vào cô, vẽ nên đôi mày thanh tú của cô.
Giống như búp bê sứ an tĩnh.
Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sau khi trở về nước, em có vui không?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra.
Đám người Chu Nghiêu đều sửng sốt, nhìn Giang Hoài Khiêm tỏ vẻ bất lực.
Sao lại hỏi câu không liên quan này? Thảo nào cậu ta không theo đuổi nổi con gái nhà người ta.
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Vui.”
Hơn nữa, cô năm nay so năm trước càng vui vẻ hơn.
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Vậy là tốt rồi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Bởi vì câu hỏi của Giang Hoài Khiêm, Chu Nghiêu và mấy người khác lập tức cảm thấy đánh địa chủ thật nhàm chán, lại quay đi hát hò.
Nguyễn Khinh Họa uống không ít nước trái cây, lúc sau liền đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, nàng đứng trước bồn rửa tay thất thần.
Bỗng nhiên, một bên truyền đến thanh âm quen thuộc: “Định rửa tay bao lâu?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhíu mày, rút khăn giấy đưa cho cô: “Áo ướt rồi.”
Cô vừa rồi không để ý nước từ vòi nước bắn lên quần áo.
Nguyễn Khinh Họa nhận lấy, cúi đầu lau lau: “Cảm ơn.”
Giang Hoài Khiêm “ừ” một tiếng.
Nguyễn Khinh Họa lau khô, lúc này mới ngẩng đầu lên, “Anh sao lại……”
Giang Hoài Khiêm quay đầu, “Sao vậy?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu, đi theo anh ra ngoài, nghe mấy tiếng hát truyền ra từ các phòng, cô xoa xoa lỗ tai.
“Anh không vào sao?”
Cô thấy Giang Hoài Khiêm rẽ sang hướng khác.
Giang Hoài Khiêm trả lời: “Tôi đi hút điếu thuốc.”
Nguyễn Khinh Họa bước chân hơi ngừng lại, nhìn chằm chằm bóng lưng ấy, sau đó không hiểu vì sao lại đi theo anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Hoài Khiêm quay đầu lại.
“Em cũng không vào?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu, thấp giọng hỏi: “Anh nghiện thuốc lá?”
“……”
“Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa “ồ” một tiếng, cùng anh đi xuống lầu, vào một cửa hàng tiện lợi.
Giang Hoài Khiêm trên người không mang bật lửa nên phải mua lại.
Nguyễn Khinh Họa cùng theo anh đi vào, quét qua một lượt và lấy một hộp kẹo.
Giang Hoài Khiêm nhìn, không nói gì.
Lúc tính tiền, anh chỉ chỉ: “Tính chung đi.”
“Không cần đâu.”
Nguyễn Khinh Họa không chút do dự từ chối: “Em sẽ tự trả tiền.”
Giang Hoài Khiêm: “……”
Nguyễn Khinh Họa nhìn thẳng vào anh, không chịu lùi bước: “Em sẽ trả.”
Giang Hoài Khiêm thu hồi ánh mắt, “Được.”
Anh khẽ nhếch khóe môi, một cảm xúc không tên lan tràn.
Sau khi thanh toán, cả hai cũng không định quay lại.
Bên này có thể hút thuốc, Giang Hoài Khiêm dựa vào dưới mái hiên, thần sắc khó đoán.
Lúc sắp châm thuốc, anh liếc nhìn người bên cạnh đang mở gói kẹo, trầm giọng hỏi: “Em sẽ hút thuốc thụ động* đó, còn không rời đi?”
*Hút thuốc thụ động: hít phải khói của người hút thuốc cũng nguy hại ngang thậm chí là hơn người trực tiếp hút thuốc.Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc nói: “Vậy thì anh đừng hút thuốc nữa.”
Giang Hoài Khiêm bật cười trước lý lẽ của cô.
“Không thích mùi khói thuốc?”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ ngợi, “Cũng không phải.”
Cô thấp giọng nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Giang Hoài Khiêm hơi ngừng lại, vừa định nói chuyện, Nguyễn Khinh Họa bỗng nhiên thành thật đặt câu hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn một cuộc sống lâu dài?”
“……”