Đỗ Trọng kịp thời đè ý tưởng lớn mật mà xúc động này của muội muội xuống.
Hắn tạm dừng một lát lựa chọn nói sang chuyện khác: "Thanh Đại không phải còn ở bệnh viện sao? Em đi chăm sóc em ấy trước đi, bên này anh giải quyết."
"Em cần bình tĩnh."
Đỗ Kinh Mặc căn bản bình tĩnh không được, nhưng lý trí miễn cưỡng giữ lại được nói cho cô, lời ca nói là đúng. Cô dịch chuyển tầm mắt không nhìn đến Triệu Dũng nữa, gật đầu đang định đi, tay lại bị Đỗ Trọng kéo lại.
Hắn dặn dò nói: "Đi tắm rửa thay quần áo trước, đừng để cho ba thấy, không giải thích được."
"Dạ biết." Đỗ Kinh Mặc rửa sạch máu trên người, tuỳ tiện đổi một bộ quần áo.
Đầu óc cô bây giờ thực loạn, bộ dạng Triệu Thanh Đại thê thảm cùng với lời của Triệu Dũng nói lặp đi lặp lại trong đầu cô. Cô vốn là định trực tiếp đi bệnh viện, sau khi lên xe lại đổi ý, đi về phía Triệu gia.
Người xem náo nhiệt lúc nãy đã không còn, những người đó nói muốn báo cảnh sát, trên thực tế một người gọi cũng không có. Trong phòng không có máy sưởi, chỉ một khoảng thời gian như vậy vết máu thuộc về Triệu Thanh Đại đã đông cứng, cô để tài xế chờ bên ngoài, một mình đi vào, nhặt từng cái từng cái đồ vật cùng ảnh chụp rơi vãi ở phòng khách lên.
Nếu không có chuyện ngày hôm này, phần lớn đồ vật trong đó cho dù có đưa tới trước mặt Đỗ Kinh Mặc, cô cũng không nhớ gì cả, nhưng số lượng khổng lồ cùng với những ảnh chụp trải dài mọi độ tuổi của cô đặt ở bên nhau, cô lập tức liền hiểu được đây là cái gì.
Đều là đồ cô từng dùng, là những cái thực vụn vặt, thun cột tóc nhỏ, cái lắc tay kẹp tóc cô không hề thích, hộp đựng đồ trang điểm từng trang trí qua..... Cô đã sớm không nhớ rõ là từng xài qua những cái này khi nào, khi nào thì bị Triệu Thanh Đại thu nhặt lại.
Từ những đồ không bị Triệu Dũng giẫm đạp lên có thể thấy được giữ gìn rất tốt, nhưng những ảnh chụp đó đã ố vàng, vài tấm còn bị cong mép lên, có thể nhìn ra là được người thường xuyên lấy ra xem.
Lúc ban đầu góc độ chụp vô cùng kì lạ, để tới hiện tại là có thể coi như quá khứ đen tối, theo thời gian tăng dần rõ ràng chụp càng ngày càng tốt. Một tấm mới nhất là Đỗ Kinh Mặc muốn đi nơi khác học, bối cảnh ảnh chụp là ở sân bay, cô đứng ở cửa soát vé, quay người vẫy tay.
Bức ảnh này sau lưng có bút tích đã lâu, viết hai chữ "Tỷ tỷ", còn có mấy vết mực, không biết Triệu Thanh Đại ban đầu muốn viết cái gì.
Chữ viết rất đơn giản, tình ý lại sâu nặng.
Không ai có thể xem nhẹ được thứ mà những tấm ảnh những đồ vật này để lộ ra, tình cảm không thể che giấu.
Đỗ Kinh Mặc giấu ảnh chụp vào trong lòng, bụm mặt nhắm chặt mắt, nước mắt ướt nhẹp lòng bàn tay theo khe hở giữa ngón tay nhỏ giọt xuống.
- ----
Bệnh viện, Triệu Thanh Đại bất quá hai tiếng liền tỉnh lại. Không phải dựa vào bản thân, là hệ thống mạnh mẽ giục tỉnh.
Tầm mắt nàng có chút mơ hồ, chớp mắt liên tục mới thích ứng được việc nhìn bằng một mắt. Nàng giật giật ngón tay, phát hiện tuy rằng có chút vô lực, nhưng không có cảm giác đau đớn gì.
"Sao lại thế này? Sao lại không đau a?" Nàng lẩm bẩm, "Đừng nói là tôi bị đánh thành người thực vật, hoàn toàn mất đi cảm giác nha?"
"Là tôi ngăn cản cảm giác đau của cô." Mặt cười xông ra, "Thực xin lỗi, tôi đúng là một cái hệ thống vô dụng, nhìn cô bị người xấu bắt nạt mà không làm được gì."
Nó chỉ có thể sau khi kết thúc làm một ít chuyện để bồi thường, dùng hết khả năng để Triệu Thanh Đại dễ chịu một chút.
Triệu Thanh Đại liế.m liế.m khoé môi tái nhợt, chân thành hỏi lại: "Nhưng mà, lúc trước không phải cô nói với tôi, cô không thể ngăn chặn cảm giác đau sao?"
Hệ thống: "......."
Cũng không phải là hoàn toàn không được, lúc trước nó không vừa mắt Triệu Thanh Đại, không muốn giúp nàng.
"Tôi đánh thức cô là có chuyện muốn nói với cô." Mặt buồn cười nghiêm túc, "Cô bị lộ, Triệu Dũng bán cô, Đỗ Kinh Mặc đã tìm được ảnh chụp với đồ mà cô cất giữ ở hiện trường vụ án."
Đại não Triệu Thanh Đại chết máy trong nháy mắt, đồng tử đều tan rã.
Nàng hung hăng cắn răng, thanh âm run rẩy: "Con mẹ nó, vì sao!"
"Triệu Dũng đồ chó này!!"
Nàng giãy giụa muốn rút kim: "Nhân lúc tỷ tỷ còn chưa về, tôi chạy trước, cô tiếp tục giúp tôi một chút, đừng để cho tôi chết là được!"
Hệ thống: "Tôi khuyên cô bình tĩnh, đã không còn kịp rồi, đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn."
Nàng đang muốn hỏi vì sao, một tiếng quát chói tai ở cửa truyền đến: "Triệu Thanh Đại! Em đang làm gì?!"
Nàng đã thật lâu không bị Đỗ Kinh Mặc kêu cả họ và tên, lòng đều run lên, nàng yên lặng thu tay nằm về, "Tỷ tỷ."
Nàng quen thói định nở một nụ cười tươi, mới vừa khẽ động khoé miệng bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ quái, căng phồng. Lúc này nàng mới nhớ tới vết thương của mình, vội hỏi hệ thống ở trong lòng: "Mặt tôi bây giờ như thế nào?"
Hệ thống cho nàng một cái hình ảnh trong gương.
Triệu Thanh Đại không thể tin được người khuôn mặt sưng phồng thành đầu heo đôi mắt chỉ còn một con kia là chính mình, thiếu chút nữa choáng váng ngất xỉu.
Hệ thống thấy thế vội vàng thu lại hình ảnh, an ủi: "Không sao cả, tuy rằng cô bây giờ rất khó xem, nhưng Đỗ Kinh Mặc đã thấy được bộ dạng càng khó xem hơn bây giờ của cô rồi, sẽ không ghét bỏ cô."
Nàng bị Triệu Dũng đánh máu me đầy mình, Đỗ Kinh Mặc có bệnh sạch sẽ không phải vẫn ôm nàng vào lòng, nắm tay một đường tới bệnh viện sao?
Loại an ủi này không có bất luận tác dụng gì, Triệu Thanh Đại dùng sức nhắm mắt, cảm thấy thẹn cũng không cam lòng trào lên.
Tâm tư nàng ẩn giấu nhiều năm như vậy đã bị tỷ tỷ biết.
Từ trong miệng đồ chó như Triệu Dũng nói ra, tại thời điểm khó coi như vậy.
Không còn chuyện nào khiến người tuyệt vọng hơn chuyện này.
"Làm nũng cũng vô dụng, chị hỏi em, vừa nãy em đang làm gì, em rút kim muốn đi đâu?" Đỗ Kinh Mặc đứng yên ở trước giường bệnh, "Mở mắt."
Một câu của cô nói ra, dù trong lòng Triệu Thanh Đại đều là không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở mắt.
"Em...... Em cũng không biết em muốn đi đâu nữa." Nàng nhỏ giọng giải thích.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn chạy trốn, căn bản không nghĩ tới cái khác.
Đỗ Kinh Mặc cảm giác được nàng kháng cự, không hỏi thêm về chuyện này nữa. Cô ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng: "Em....."
Cô muốn hỏi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, câu chuyện năm lần bảy lượt tới bên miệng rồi, vẫn là chỉ có nửa câu: "Em có phải....."
Mật báo của hệ thống vẫn là có chút tác dụng, ít nhất không làm cho Triệu Thanh Đại hoàn toàn lâm vào bị động.
Nghe Đỗ Kinh Mặc hỏi đứt quãng, nàng nhìn lên đối mắt với cô, cắn răng gật đầu: "Đúng vậy."
"Em thích tỷ tỷ, đã thích từ rất lâu rồi."
"Ảnh là em chụp lén, đồ là em lấy được, em đã sớm..... đã sớm có ý đồ xấu với chị."
Chỉ là nàng quá tự ti quá khiếp nhược, phản ứng đầu tiên luôn luôn là trốn.
Màn giấy bỗng nhiên bị đâm thủng, giữa mày của Đỗ Kinh Mặc mang theo sự khó hiểu: "Vậy vì sao em không nói với chị?"
Lúc thiếu niên không nói, lâu như vậy vẫn chưa nói. Nếu không có lần ngoài ý muốn này, nàng còn muốn giấu giếm tới khi nào đây?
Vì sao không nói?
Triệu Thanh Đại muốn cười cười, cổ họng lại nghẹn, nàng nói: "Em không dám."
Đỗ Kinh Mặc trước nay đều là bên được thích, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được vì sao rõ ràng là thích lại không dám biểu lộ cõi lòng, hai chữ tự ti này vĩnh viễn không liên quan đến cô.
"Chị còn rực rỡ chói mắt hơn mặt trời a tỷ tỷ, mà em..... Em chỉ là cỏ dại trên mặt đất mà thôi." Triệu Thanh Đại quay đầu đi nhắm mắt lại, nước mắt hoàn toàn chảy qua thái dương, "Có một ít tâm tư là không nên có, một khi sinh ra chính là vọng tưởng."
"Đừng khóc." Đỗ Kinh Mặc ôm mặt nàng, cúi người để sát vào, cẩn thận lau sạch nước mắt nàng, "Mắt em bị thương nặng, bôi thuốc, bây giờ không thể rơi nước mắt."
Cô khẩn trương cẩn trọng đều hiện hết lên mặt, thanh âm động tác tràn đầy để ý: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Triệu Thanh Đại lắc đầu, nàng liều mạng ép nước mắt trở về, bi thương trong lòng càng nhiều.
Đỗ Kinh Mặc là người tốt nhất nàng từng gặp, tốt đến mức cho dù là đã biết tâm tư xấu xa này của nàng, vừa không né tránh cũng không chán ghét, nhìn thấy nàng rơi nước mắt phản ứng đầu tiên lại là quan tâm vết thương của nàng.
Đỗ Kinh Mặc vĩnh viễn ôn nhu lương thiện, Triệu Thanh Đại vĩnh viễn thích Đỗ Kinh Mặc như vậy.
"Không sao là tốt." Đỗ Kinh Mặc bỏ ý định nhấn chuông gọi bác sĩ, "Còn nhớ lúc trước em nói với chị em có người mình thích, em cảm thấy không xứng, chị nói với em như thế nào sao?"
"Thích, phần tình cảm này là thực sạch sẽ, đừng nói tới cái gì xứng hay không xứng."
"Ngay cả những người theo đuổi mà chị không nhớ được tên lúc trước, chị cũng lễ phép từ chối, huống chi là em?"
Tai Triệu Thanh Đại chỉ nghe được đến hai chữ "Từ chối", còn lại một mực tiếp nhận không được, nàng vừa nghĩ "Quả nhiên là vậy" vừa càng muốn khóc.
Đầu ngón tay Đỗ Kinh Mặc dao động, ngừng ở trên khoé mắt phiếm đỏ của nàng: "Chỉ cần chị cũng thích em, thì không có gì là không xứng."
Nước mắt Triệu Thanh Đại lập tức ngừng.
Đại não nàng trống rỗng trong nháy mắt, ánh mắt từ dại ra đến phát ra vô cùng kinh hỉ, nếu không phải điều kiện thân thể hạn chế, nàng có thể trực tiếp nhảy dựng lên.
Nàng nói cho bản thân phải bình tĩnh, nói không chừng nàng mộng tưởng hão huyền quá nhiều, nghĩ cũng quá nhiều. Nàng định bình tĩnh hỏi lại, vừa mở miệng liền biến thành: "Tỷ tỷ..... lời này của chị có ý gì a?"
"Ý là....." Đỗ Kinh Mặc tạm dừng một chút, cảm thấy lời cô nói vừa nãy có thể vẫn là quá uyển chuyển, lặp lại, "Ý của chị là, từ giờ trở đi, chúng ta đang hẹn hò."
"Người yêu đơn phương rất nhiều, yêu song phương lại rất ít, nếu chúng ta đều đã thích lẫn nhau, vậy không nên đi đường vòng nữa."
"Chị nói như vậy, em hiểu chưa?"
Triệu Thanh Đại: "...... Hiểu."
Bộ dạng này nhìn qua không giống như là đã hiểu.
Đỗ Kinh Mặc nhẫn nhịn dẫn dắt: "Chị vừa mới nói cái gì? Em lặp lại một lần."
"Tỷ tỷ nói, chị cũng thích em." Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, đôi mắt càng sáng, "Tỷ tỷ muốn hẹn hò với em!"
"Đúng rồi." Đỗ Kinh Mặc vuốt tóc mái nàng qua, hôn trên trán nàng một cái, "Chờ em có thể xuất viện, liền về nhà với chị, chị sẽ giới thiệu em với người trong nhà một lần nữa."
Khoảnh khắc cánh môi cô rơi xuống, cái gì Triệu Thanh Đại cũng không còn nghe được nữa. Nàng bị niềm vui to lớn bao phủ, bất ngờ này lớn đến mức khiến người không thể tin được, không khí chung quanh tựa hồ đều trở nên loãng hơn, làm nàng hô hấp không thuận, gương mặt càng ngày càng đỏ.
"Tỷ tỷ, em thật vui vẻ." Nàng cắn khoé môi đến đỏ bừng, dùng biểu tình e lệ nhất nói ra câu trắng trợn nhất, "Tỷ tỷ có thể lại hôn em thêm cái nữa không?"