Lam Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân

Chương 2: Làm Thê Tử Nam Phụ, Bắt Lấy Trái Tim Chàng




“Phương Sinh, nàng tỉnh lại thật sao? Hay do ta mộng đêm ngơ ngày...” Nam Lăng Tử vừa nỉ non vừa để Diệu Phương Sinh tựa vào lòng mình, đôi ngón tay thon dài vô thức vuốt ve mái tóc nàng, không nhịn được mà sâu sắc nhìn kĩ người trong ngực, từ ánh mắt hơi thở, cho đến cử chỉ hành động của nàng đều khẽ khàng, nhưng đủ khiến lòng chàng nhộn nhạo không dứt.

Phần Diệu Phương Sinh biết người trước mắt còn ngỡ ngàng chưa dám tin tình cảnh này là thật, nên nàng vòng tay ôm chặt đối phương, đầu vùi sâu xuống ngực chàng, cất tiếng nói: “Hóa ra chàng cũng nhớ thiếp, đến nỗi gầy đi rồi.” Vòng eo trong tay nhỏ đi, bờ ngực nàng hay dựa dẫm cũng trở nên gầy gò, là do lo nàng mới mất ăn mất ngủ, hay chỉ tại thời gian ba năm khiến chàng thay đổi hình thể?

Nếu là trước đây thì chỉ một câu vẫn sẵn sàng tin tưởng, rơi nước mắt mà đau lòng thay chàng, nhưng bây giờ nàng ngoài một câu xót xa qua loa ra cũng chẳng thể phản ứng khác hơn, bởi mọi chuyện xảy đến khiến lòng rối loạn, nàng không tin nổi dù cho tai nghe mắt thấy.

Diệu Phương Sinh nghĩ rồi che giấu sự lạnh nhạt ở đáy mắt, bên tai nghe tiếng Nam Lăng Tử hối hận nói: “Phương Sinh, ta xin lỗi vì không thể bảo vệ nàng chu toàn, để nàng phải khổ sở lâu như thế, ta phụ sự tín nhiệm nàng trao, càng chẳng xứng đáng với nàng.”

“Chàng xem chàng kìa, mọi việc qua hết rồi, thiếp cũng không sao cả, hiện giờ trân trọng điều trước mắt mới là tốt nhất.” Nàng dứt lời ngẩng đầu cười tươi, bàn tay sờ lên gương mặt Nam Lăng Tử, con ngươi lại trông thấy hai mắt chàng hoen đỏ, không rõ từ bao giờ từng giọt lệ nồng ấm đã lăn qua gò má chàng.

Diệu Phương Sinh ngạc nhiên nhướng mắt, xong cử động cơ thể tiến sát gần phu quân mình, làm theo bản năng hôn lên môi chàng, sau cùng quét qua hàng nước mặn đắng chất chứa đau lòng kia, cho đến vành mắt đỏ thì dừng lại, nàng nhẹ nhàng nói tiếp; “Đừng khóc mà, chàng là nhị vương gia văn võ song toàn, mỹ nam của Dạ quốc, sao dễ khóc thế này?”

Nam Lăng Tử nghe, đôi mắt đào hoa ngày càng xúc động, chẳng những không ngưng lệ, ngược lại nghẹn ngào thành tiếng, ôm nàng thật chặt, giọng đong đầy lưu luyến thủ thỉ: “Phương Sinh, ta rất nhớ nàng, rất cần nàng, từng ấy việc diễn ra, ta sợ nhất là mất nàng.”

Đối với Nam Lăng Tử năm đó xuất chinh là vì trách nhiệm, nhưng cũng là do trách nhiệm ấy khiến chàng đánh mất vị thê tử mà bản thân yêu nhất, cả trời cao đều thấu tỏ nỗi hoảng sợ khi chàng nghe tin nàng gặp chuyện không may.

Đêm đêm thục ngựa rời Biên Cương trở về Kinh Thành, cuối cùng vẫn không kịp thời, đập vào mắt chàng là thân thể lạnh cóng của nàng, đi cùng các vết thương chồng chất lên nhau từ chân đến đầu, kể cả hơi thở duy trì sinh mạng cũng yếu ớt như ngọn đèn treo trước gió.

Nàng đã hôn mê, chàng từng nghĩ rằng sẽ không sao, nhưng người xung quanh bảo là nàng không tỉnh lại, dù chàng dùng mạng đổi hay đợi chờ hết đời, nàng vĩnh viễn nằm im như thế.

Nàng mê giấc mộng ngàn thu, nhưng lại là cơn ác mộng kinh hoảng quấn lấy chàng, có điều bây giờ thê tử tỉnh lại, ác mộng kia rồi sẽ chẳng đeo bám nữa.

Nam Lăng Tử nghĩ vậy, tuy nhiên từ sâu trong lòng là xót xa khó thể phai mờ, còn tồn tại một nỗi đau lòng cho nhiều vết thương thê tử mình phải chịu, riêng Diệu Phương Sinh đang lắng nghe câu chữ nhớ thương lẫn tiếng nức nở chàng phát ra, nàng thở dài nói: “Cần thiếp vậy hả? Không có thiếp liền khổ sở à.”

“Phương Sinh là người duy nhất mà ta không thể để thiếu vắng trong đời này.” Nam Lăng Tử đáp trả xong sờ lên khuôn mặt Diệu Phương Sinh, cảm nhận mỗi một thứ thuộc về nàng.

Diệu Phương Sinh nắm lấy bàn tay chàng, chậm rãi tuôn câu: “Phu quân lại đem hũ mật ra dỗ dành thiếp, được rồi, thiếp vừa đói vừa khát đây, chàng định không cho thiếp ăn uống hử?”

Nam Lăng Tử rốt cuộc cũng bật cười, yêu thương hôn trán Diệu Phương Sinh, sau cùng buông tay, đứng lên trả lời: “Ta đi kêu người chuẩn bị đồ ăn, cả rót nước cho nàng.”

Diệu Phương Sinh gật đầu, nhìn bóng lưng chàng di chuyển, đôi mắt đen vô ý hiện ra tia toan tính.

Hoàng hậu, Thái tử, ám vệ bên cạnh Nam Lăng Tử, từng kẻ ấy là cùng một giuộc, bọn họ ở trước mặt đều vui vẻ thân thiết, đằng sau thì kiêng kị, tính đủ kế hại người khác, năm xưa nàng ngây thơ tin, như chàng tín nhiệm bọn họ, rồi bị phản bội thành thế này.

Một điều nữa là dựa vào cốt truyện hiện tại, nữ chính tên Lan U Cơ, nữ tướng quân của Hạ quốc đã đến ở Dạ quốc này, có lẽ đang theo đuổi Nam Lăng Tử, cũng làm quen Hoàng hậu cùng Thái tử, hiện tại quan hệ bốn người họ trong trạng thái tốt đẹp, đồng nghĩa rằng đến bây giờ chàng vẫn không phát giác chuyện Hoàng hậu làm kia, hay nói chính bọn họ che giấu kĩ đi, nguyên nhân là Hoàng thượng phía trên rất thiên vị phu quân của nàng, một khi bại lộ trở mặt thành thù, có thể gây mất lòng Hoàng thượng, chưa kể đến hậu quả từ những việc xấu bị vạch trần.

Mà phần nàng không thể đột ngột phá hoại bọn họ, có lẽ phải nhắm vào người riêng lẻ trước tiên.

Trí óc suy xét đến đây tự nhiên xuất hiện gương mặt vô cảm khi đẩy mình xuống vực, rõ ràng một thuộc hạ thân tín, nhưng lại là kẻ nhẫn tâm nhất, làm nàng khắc ghi vạn lần.

Diệu Phương Sinh không kìm được, để tia oán hận tràn ra ngoài, khiến gương mặt mất kiểm soát mà vặn vẹo, nhưng chỉ một thoáng liền hồi phục lại sự bình thường, ngay lúc Nam Lăng Tử quay đầu, nàng đã thành hiền thê dịu dàng, mở miệng hướng về chàng hỏi: “Phu quân, khi thiếp gặp nạn, chàng giải quyết ổn thỏa ở biên cương rồi mới trở về đúng không?”

Câu hỏi đặt xuống, Nam Lăng Tử không trả lời ngay, chỉ đưa nước để Diệu Phương Sinh giải khát, quan sát nàng uống xong xuôi, rồi từ tốn đáp: “Lúc ấy Hạ quốc mất đi một nửa binh lính, thêm việc bị đốt sạch quân lương, nên bọn họ tự động lùi quân, ta nhân cơ hội đó giao hết tất cả cho Kiêu tướng quân, xong rồi ta một người một ngựa đi về.”

“Quả nhiên phu quân của thiếp luôn nghĩ chu toàn, chọn thời gian thích hợp nhất mà hành động.” Diệu Phương Sinh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chàng, miệng tiếp tục nói: “Có điều phụ hoàng đã mong chờ chàng có thể đại thắng trước khi hồi kinh, nhưng chàng lại bỏ tất cả vì thiếp như vậy, chẳng khác nào phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, thiếp thấy bản thân chưa xứng đáng đến nỗi phu quân phải làm thế.” Vừa dứt câu cuối, nàng vừa thay đổi giọng điệu cùng sắc mặt mình, nửa tiếc nuối nửa tự trách.

Đôi con ngươi Nam Lăng Tử đầy trìu mến quan sát Diệu Phương Sinh, sau chàng đưa tay gạt sợi tóc rũ trước trán nàng, cất tiếng khẳng định: “Ta đã dùng hết sức với trọng trách đấy, phần kỳ vọng từ phụ hoàng, ta vô phương đạt thành, còn Phương Sinh là thê tử của ta, cũng là người duy nhất xứng đáng để ta bắt đầu làm tất cả lẫn từ bỏ mọi thứ.”

Diệu Phương Sinh lặng im, hồi lâu cười híp mắt, dáng điệu mềm mại nói lại: “Phu quân thật yêu thương thiếp, làm thiếp lo ngại bản thân sẽ hình thành tính tình kiêu ngạo.”

“Ta còn mong cầu nàng sinh tính từ lâu đó. Nam Lăng Tử cúi đầu hôn, môi chạm môi, chàng cẩn thận kiếm tìm hương vị, chậm rãi nhấm nháp ngọt ngào từ nàng, không quên dịu dàng hành động, tránh làm tổn thương làn môi mềm ấy.

Diệu Phương Sinh nhắm mắt tiếp nhận những thân mật, như thói quen đáp lại Nam Lăng Tử, là vào lúc cả hai đắm chìm trong nồng ấm, tiếng gia nhân bên ngoài vô tình vang lên: “Vương gia, vương phi, đồ ăn đã làm xong rồi ạ.”