Nơi Kinh Thành rộng lớn giăng đầy lồng đen tinh xảo, những chiếc đèn được thắp lên, lần lượt hiện ra màu sắc lung linh, hợp lại sáng rọi như ánh trăng tròn trên trời đêm đang chiếu xuống, còn có từng đám đông đi qua, người tham gia các trò chơi nhỏ, trông vô cùng náo nhiệt. Tất cả tô điểm thành dáng vẻ ngày Trung Thu trọn vẹn.
Lúc này Nam Lăng Tử và Diệu Phương Sinh đang ở trên thuyền hoa, vừa ngắm cảnh vừa đi theo dòng nước lênh đênh.
Thời gian trôi qua, Diệu Phương Sinh đưa mắt xem khung cảnh bên ngoài đã dần ảm đạm, không nhộn nhịp nữa, rồi quay đầu nhìn Nam Lăng Tử say rượu chẳng biết ngủ mê cạnh mình từ bao giờ. Nàng tự nhiên đứng dậy cầm chiếc áo choàng đắp lên cho chàng, sau cùng nâng bước đi đến đuôi thuyền, lúc này nói mở miệng nói: “Vương gia ngủ rồi, ngươi vẫn ngần ngại không ra à?”
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng Lâm Kha xuất hiện, hắn ta lạnh lùng cất giọng: “Diệu Phương Sinh, chuyện hôm nay là ngươi làm đúng không?”
Diệu Phương Sinh biết Lâm Kha nhắc tới vấn đề nào, nàng mỉm cười trả lời: “Phải đấy, cho ngươi gặp lại ái nhân cũ mà, có hài lòng không hả?”
“Ta từng cảnh cáo ngươi không được nhắc về nàng ấy, nếu cả gan làm trái, ta sẽ tế huyết ngươi lần nữa!” Lâm Kha âm trầm nhắc nhở, tâm trạng hắn ta lúc này vô cùng xấu, nét mặt thì hiện rõ ác liệt.
Bởi chẳng ai vui vẻ khi bị động chạm vào vết thương lòng, đối phương còn là kẻ thù gây nên tội nghiệt lẫn oan trái của bây giờ, có lẽ tại thoáng nào đó hắn ta sẽ lại phản bội Vương gia nhà mình. Vì nữ nhân trước mặt luôn khiêu khích, thách thức giới hạn của hắn.
Không, là ngay lúc này!
Lâm Kha nghĩ đến đây liền nắm chặt thanh kiếm bên hông, phần Diệu Phương Sinh thấy hành động đấy thì cười nhạt, nàng chậm rãi bảo: “Sương Lam Nhỉ hại ta, hại con của ta, đời này ta quyết đào ba tấc đất lôi ả dậy, ngươi không ngăn nổi.”
Lâm Kha nghe, hắn ta cau mày rút kiếm chĩa vào Diệu Phương Sinh, mà nàng lập tức sử dụng nguồn sức mạnh trong người mình, nâng tay đánh qua, một chiêu khiến lưỡi kiếm kia gãy đôi.
Nửa kiếm rơi xuống mặt thuyền tạo thành tiếng chói tai, đồng thời làm Lâm Kha kinh ngạc, cũng cảm giác cánh tay mình run lên vì bị cổ sức lực Diệu Phương Sinh ảnh hướng, chốc lát hắn ta lùi về sau, cảnh giác đề phòng nói: “Ngươi không phải Diệu Phương Sinh!”
“Ta chẳng phải ta, vậy ai mới đúng.” Diệu Phương Sinh đặt xuống câu đáp, rồi tiếp tục tuôn lời: “Đây chỉ là thể hiện để ngươi hiểu rõ ta không hề yếu đuổi như ngoài mặt, Lâm Kha, hãy nhớ thật kĩ ngày hôm nay.”
Tiếng Diệu Phương Sinh vừa dứt, Lâm Kha vẫn chẳng tin tưởng, hắn ta lần nữa tiến tới tấn công, đáng tiếc đều thất bại, mỗi một chiêu thức đều gục trước sức mạnh nàng tung ra.
Lâm Kha ngã quỵ, tay chống xuống thành thuyền, hắn ta ngẩng mặt nhìn nữ nhân đối diện, từ động tác đến sức lực chỉ nhẹ nhàng và tùy ý, hoàn toàn không có quy luật của võ công, hay tư thái kẻ luyện võ.
Mà loại sức mạnh vô hình đánh bay hắn ta, rất giống với vị Quốc sư được Hoàng thượng tín nhiệm, mặc dù chưa chính thức đối đầu, nhưng hắn đã nhìn thấy Quốc sư hành động. Chẳng lẽ nữ nhân này học hỏi từ ngài ấy?
Suy nghĩ trong đầu khiến Lâm Kha bất định rồi lại phũ bỏ, bởi lẽ Quốc sư tu luyện gần nửa đời mới thành quả, còn người phía trước lại sở hữu nhanh chóng như giờ, hoặc là yêu ma quỷ quái nhập thân, hoặc chính ả nặng nề những hận oán, dẫn đến hóa thành yêu nghiệt!
Đúng vậy, một người bình thường ngã núi cao vạn trượng sao có thể sống sót, thân thể thì nguyên vẹn đây.
Lâm Kha bên này đang tự cho là đúng đắn, Diệu Phương Sinh bên kia cũng rõ hắn ta nghĩ cái gì, nàng cong môi cất tiếng: “Ngươi đánh không nổi đâu đừng phí sức nữa, náo loạn một hồi vương gia tỉnh dậy, hai tay của ngươi lại chịu thiệt thòi.”
Lâm Kha đứng lên, hắn ta không trả lời mà chất vấn ngược: “Diệu Phương Sinh, ngươi là người bình thường hay yêu quái?”
Diệu Phương Sinh bình đạm trả lời: “Ngươi chỉ cần biết ta có thể đảo ba tấc đất, kéo Sương Lam Nhi dậy đứng trước ngươi.”
Hôm nay nàng muốn tên Lâm Kha phải tin tưởng Sương Lam Nhi sẽ đứng trước mặt bắn ta, để Nhu Phi hành động dễ dàng hơn, đương nhiên cái gì cũng phải trả giá, thứ sức mạnh Diêm vương cho là duy trì sinh mạng, dùng càng nhiều thời gian nàng sống càng ít.
Thời điểm Diêm vương chỉ dạy sử dụng sức mạnh này, mục đích giúp nàng tự cứu lấy mình trong lúc nguy hiểm, giờ thì bản thân hoang phí nó vào việc trả thù, nếu Diêm vương biết, ắt chửi rủa tiếc hận rèn sắt không thành.
Nhưng vì kẻ trước mắt hại chết con nàng, làm hắn khổ sở, mọi sự trả giá là xứng đáng cả, trí óc nhớ về đứa con mình, ánh mắt Diệu Phương Sinh dần thay đổi, bỗng bên tai nghe tiếng Nam Lăng Tử đằng sau khẽ gọi: “Phương Sinh, nàng đang làm gì vậy?”
Một câu tức khắc kéo Diệu Phương Sinh và Lâm Kha tỉnh táo, nàng phản ứng đầu tiên, quay đầu nhìn Nam Lăng Tử mới mở mắt, sau dịu dàng nói: “Phu quân tỉnh hả, thiếp vừa gọi Lâm Kha tới đón, đêm muộn sương lạnh chúng ta mau chóng hồi phủ thôi.”
Nam Lăng Tử nghe, mờ mịt nhìn sang Lâm Kha, xem đối phương im lặng cúi đầu, chàng hơi nhướng mày rồi đồng ý.
Phủ Nhị Vương Gia.
Thư phòng.
Nam Lăng Tử nằm ngang tại bàn, huyền y buông xõa che lấp giấy sách đặt trên đó, dáng vẻ say rượu nhắm mắt, gương mặt đỏ au. Tuy nhiên khi người từ ngoài bước vào, đôi mắt chàng mở ra, vô cùng thanh tịnh mà xoay đầu nhìn người kia.
Người kia khom lưng cung kính chờ lệnh: “Vương gia cho gọi thuộc hạ?”
“Bạch Ly, tìm thời cơ đến phủ tam vương gia, cắt đứt gân tay gân chân của tam vương phi.” Nam Lăng Tử nói xong, người được gọi Bạch Ly lập tức muốn đi hoàn thành, cơ mà đối phương lại nghe thấy chàng hỏi: “Bạch Ly có người trong lòng không?”
Câu chữ tuôn rơi, làm Bạch Ly khẽ nâng mắt, sau cùng thấp giọng trả lời: “Thuộc hạ có.”
Nam Lăng Tử mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Vậy nếu sau này xảy ra chuyện gì hãy nói ra ngay, đừng yên lặng như Lâm Kha, ta không muốn trở thành vị chủ tử tồi tệ, đối xử tàn độc với các người.”
Bạch Ly thấy khó hiểu, có điều vẫn gật đầu, phần Nam Lăng Tử như nhớ ra chuyện khác, nên chàng tiếp tục dặn dò: “Tìm phần mộ của nữ nhi nhà thượng thư, tên Sương Lam Nhi, sai vài người đào mộ ấy lên, là quan tài thì thiêu rụi, là tro cốt liền rải xuống biển sâu. Làm gọn gàng, đừng cho bất cứ ai biết.”
“Thuộc hạ đã rõ!” Bạch Ly nhận lệnh, đồng thời đứng dậy cáo lui, chốc lát cả thư phòng rộng lớn chỉ còn một mình Nam Lăng Tử, chàng đưa mắt nhìn sang ánh nến lay động phía xa, đôi con ngươi ảm đạm trí óc nghĩ ngợi tất thảy mọi việc.
Chàng bảo vệ nàng, giữ gìn chữ tình giữa cả hai, đề phòng bốn phương tám hướng, tránh kẻ lạ, trốn người xa, đáng trách rằng từ trước tới nay chưa hề nhìn lại xung quanh thân mình vẫn còn vô số loại người, thêm thế sự vô lường. Làm sao biết những ai sẽ đổi lòng thay dạ.
...
Sau đêm Trung Thu, người Sương phủ phát hiện mộ phần của tiểu thư nhà mình bị đào bới, quan tài được đặt trong đấy đã không thấy đâu, khiến cho cả Sương gia hỗn độn, Sương thượng thư dường như phát điên, cuồng loạn sai người truy tìm kẻ đầu sỏ.
Chuyện này làm nhiễu loạn Kinh Thành, mọi người bàn tán không ngớt, thậm chí có tin đồn người thấy Sương tiểu thư vào ban đêm.
Mà mọi việc chưa dứt thì lại nghe tiếng gió từ Hạ phủ cùng phủ Tam vương gia, Tam vương phi bị người cắt đứt tứ chi, trở thành bại liệt.