Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 4




Với ta mà nói, nhân sinh tối hạnh phúc là được ngủ thẳng giấc rồi tự nhiên tỉnh. Thế nhưng chuyện thống khổ nhất là khi ta mở cửa phòng thì phát hiện ra một cẩu cẩu đang ngồi canh, so với Bạch Phương nhà ta còn làm hết phận sự hơn, quay gương mặt lờ đờ buồn ngủ nhìn ta lộ ra nụ cười lấy lòng, làm cho ta có muốn trừng phạt cũng không được.

Phiền muộn, phòng ta như phòng kẻ trộm vậy. Sợ ta bỏ trốn sao? Ta bĩu môi, đi xuống lầu kiếm đồ ăn.

Lão đầu như cẩu cẩu ngoắc đuôi chạy theo ta: “Long nhi, tối hôm qua ngủ có ngon hay không? Ngươi thế nào ở cùng tiểu tử kia một phòng? Không bị nhìn trộm chứ? Biết ngươi đã đói bụng rồi, ta đã cho Phúc Quý đi chuẩn bị một bàn thức ăn thật là ngon. Chúng ta qua đó ngồi đi.”

… Ta giờ này khắc này biểu hiện cũng giống đầu gỗ nhà ta như bình thường, triệt để hết chỗ nói rồi. Ngươi nói Tiểu Kiện chỉ là một tiểu hài tử, còn chưa phát dục hoàn toàn, hơn nữa là đồ tôn của ta, sao lại lo lắng hắn sẽ làm gì ta? Ai! Ta mà lại yếu đuối như vậy sao, sao lại bị coi thường đến vậy chứ. Ta ngồi xuống, tiện tay gắp một khối đường thố bài cốt để phát tiết, cắn cắn cắn.

“Long nhi a, ăn nhiều một chút a, xem ngươi gầy đến thế nào, ta thật đâu lòng a.” Trong miệng nói, trên tay cũng không ngừng nghỉ, trút hết đồ ăn vào trong chén của ta. Kết quả, Tiểu Kiện hiếu thuận của ta cũng không cam lòng để thua kém, tay cũng cầm một dĩa thức ăn mà trút vào chén của ta.

Chỉ trong chốc lát, cái chén của ta đã đội đầy sơn trân hải vị. Nhìn bằng góc độ của người khác mà nói, phỏng chừng ta bị thức ăn chồng chất núi to núi nhỏ bao phủ rồi. Làm cái quỷ gì vậy? Ta không phải là trư!

Ta ngẩng đầu: “Các ngươi cũng ăn đi! Đừng lo gắp cho ta! Còn có Phúc Quý, đừng có đứng ngây ngốc ở đó, ở đây không phải là nơi kia, ngồi xuống ăn luôn đi.”

Phúc Quý bật người chân mềm nhũn, kinh sợ nói: “Nô tài không dám, nô tài không có phúc như vậy đâu.”

Ta đặt đũa xuống, mắt lé nhìn lão đầu.

Lão đầu thấy ta không vui, quay đầu lại ra lệnh cho Phúc Quý: “Long nhi đã cho ngươi ngồi, ngươi còn không mau ngồi xuống?!”

“Vậy nô tài cúng kính không bằng tuân mệnh.” Rốt cục cũng run runngồi xuống.

Ta ba sơn thiệp thủy a, trèo đèo lội suối a, rốt cục lén lút ném một đống thức ăn cao như chu phong (???) cho Tiểu Bạch giải quyết, vậy mà vẫn còn rất nhiều.

Ta buông đũa, hung hăng nói: “Ta ăn không vô nữa, đi ra ngoài tản bộ a!” Nói xong liền mang theo Bạch Phương bưng một chén lao ra khỏi khách điếm, rất sợ còn có người còn muốn mang đồ ăn đến hiếu kính ta.

Chạy vội tới một góc đường, vừa lúc gặp một tên khất cái đang kiên trì hành sự. Ta bội phục khả năng chuyên nghiệp của hắn, liền đem chén thức ăn đưa cho hắn.

“Tiểu huynh đệ, bụng dạ ngươi thực tốt. Như thế này đi, có cái gì phân phó thì cứ nói.” Tên khất cái bên ăn đến lang thôn hổ yết bên cười tủm tỉm nói.

“Ngươi từ từ ăn, coi chừng nghẹn.” Ta thực sự rất lo lắng cho hắn ăn có thể hại hắn bởi vậy mà chết hay không, khiến ta rơi vào tình huống tốt tâm nhưng lại làm chuyện xấu.

Rốt cục sau một hồi chờ đợi lo lắng của ta, hắn lông tóc vô thương ăn xong, một viên cự thạch trong lòng  ta cũng rơi xuống.

“Kỳ thực, ta không cần ngươi báo đáp cái gì, chỉ là ta muốn biết trong khoảng đôi ba năm gần đây trên giang hồ có đại sự oanh động gì không. Ta vừa mới ra giang hồ, không biết rõ lắm.” Ta nhìn hắn trông có vẻ là kẻ hay đi hóng chuyện a.

“Nguyên lai là việc nhỏ này, ta đây cũng chậm rãi nói cho ngươi nghe.” Hắn đưa tay áo trên mặt đất bên cạnh lau vài cái, “Ngồi đi. Vừa nhìn ngươi là biết ngay ngươi là cậu ấm nhà giàu không rành thế sự rồi.”

Ta cũng gật đầu phối hợp hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc: “Muốn nói đại sự, ba năm trước đây thật có một người như thế. Hắn gọi là Lạc Nghiễn, là tiểu đệ của Lôi Chấn Tiêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại cứu một ma đầu Cổ Thiên Lặc, còn giúp y lật lại bản án, nói những người bị giết đều là những kẻ đáng chết. Phải biết rằng những kẻ đã chết kia đều là những người nổi danh lẫn có địa vị trong chốn võ lâm na! Nhưng chứng cứ khiến người người kinh động chính là do Phong Lâu chủ của Bát Quái Lâu cung cấp, vì thế cái này biến thành bằng chứng như núi na! Trong khoảng thời gian ngắn, trên giang hồ nhân tâm hoảng sợ, nhất là những tông sư a và vân vân, họ như ngồi trên bàn chông, chỉ sợ chính mình bị sờ gáy. Cứ như vậy, đại ma đầu lại trở thành đại hiệp trừ gian diệt ác. Nói đến cũng lạ, Phong Lâu chủ kia không phải người thường có thể ra lệnh hay nhờ vả, vậy mà lại có thể bị hắn cấp thỉnh đi ra. Nguyên lai a, Lạc Nghiễn công tử chính là đương kim Thái tử điện hạ của “Cư Nguyệt” hoàng triều. Hắn là trước ngày đăng cơ bỏ trốn khỏi cung, sau đó Giám quốc đại nhân truy hắn tới Lôi gia bảo. Vậy mà Giám quốc đại nhân cùng Cổ Thiên Lặc đều đối Lạc Nghiễn công tử nảy sinh tình cảm yêu thương, nhất thời nổi lên xung đột, tại Đoạn Trường Nhai quyết đấu. Lạc Nghiễn công tử ngăn cản không xong, không thể chọn lựa bất kỳ ai đành khiêu nhai kết thúc. Cứ như vậy, một người theo phong vân ngã xuống.”

Kháo! Nói nửa ngày, cư nhiên đều là về chuyện cũ năm xưa của ta. Ta nghe một hồi khóe miệng liền xệ xuống, nhưng để thám thính tin tức chỉ có thể nhịn. Hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng cơ thể, khóe miệng mỉm cười: “Vậy sau đó thì sao?”

“Đầu lĩnh gây họa vừa chết, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc trên giang hồ đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng mấy người hắn thân cận đã có thể…” (cái cái cụm từ phía trên hay wớ nên hêm bỏ được=]])

“Có chuyện gì? Nói mau a!” Thời điểm mấu chốt lòng ta nóng như lửa đốt, cũng không thèm quan tâm đầu lĩnh hay không phải đầu lĩnh gây họa gì gì đó.

“Cổ Thiên Lặc nản lòng thoái chí rời khỏi Thiên Nhai, theo tin tức đáng tin cậy, y đã quay về Tây Vực Lâu Lan đi. Giám quốc đại nhân cũng trở về triều đình, nhưng bởi vì dưới vách núi không tìm được thi thể, vì thế hắn cùng đương kim Thánh thượng tin chắc Lạc Nghiễn công tử không chết, vì vậy mà Thái tử vị đến nay vẫn bảo lưu.”

Nguyên lai bọn họ đều trở về với vị trí của mình. “Vậy hai năm trở lại dây thì sao? Không có đại sự gì phát sinh a?”

“Ân, Thánh thượng một năm rưỡi trước rời khỏi cung ra ngoài, nói là tìm kiếm Thái tử. Hiện tại Giám quốc đại nhân nắm giữ triều chính. Cái khác, không có đại sự gì.” Hắn đột nhiên vỗ ót, “A, đúng rồi, hạ đầu tháng sẽ tổ chức đại hội võ lâm năm năm một lần. Tiểu huynh đệ nếu muốn có thêm kiến thức, có thể đi đến đó xem cho biết.”

Ai! Hỏi nửa ngày, điều ta muốn biết cũng đã biết. Ta đứng dậy, phủi phủi cái mông, cười với tên khất cái: “Đa tạ chỉ giáo. Ta còn có việc, cáo từ.”

“Được rồi, tiểu huynh đệ ngươi đi thong thả a!” Nói xong, hắn liền nằm bẹp trên mặt đất nhất, ngủ thẳng cẳng.

Võ lâm đại hội? Ta cầm chén, mang theo Tiểu Bạch trở về…