Lam Nguyệt Quận Chúa

Chương 7




"Hắt xì. Chắc là lão già đó chửi ta. Vây giờ ta nên đi đâu đây. Haiz"

Lam Nguyệt nữ phẫn nam trang thành 1tiểu công tử ưu tú đang vừa đi vừa lảm nhảm về việc nên đi đâu

"Ầm"

"Á ông trời chế tiệt sao lại mưa vào lúc này chứ. Phải tìm chỗ trú mưa." Nhìn ngó xung quanh "đàng kia có ngôi miếu hoang.may thật" Lam Nguyệt đi lại ngôi miếu hoang thì phát hiện phía trong có ngươi "có người sao. Thôi mặc kệ bọn họ ta vào trú mưa đâu liên quan đến bọn họ" vừa lảm nhảm vừa bước vào và tìm một chỗ ngồi xuống châm lửa lên rồi lấy lương khô ra ăn

Phía bên này

"Chủ tử. Tên tiểu tử đó"

"Ko sao chỉ là một tên tiểu tử ko làm được gì đâu"

"Vâng chủ tử"

Vậy là nam nữ chính đã gặp nhau chỉ tiếc là nữ chính phẫn nam trang nên nam chính ko thể nhận ra đó là tiểu cô nương năm xưa ở vườn đào

Sáng hôm sau

"Chủ tử chúng ta nên lên đường trở về Lăng quốc rồi"

"Đi"

"Vâng chủ tử"

"Bọn họ người Lăng quốc sao. Haiz thôi kệ ta tiếp tục lên đường thôi"

Rừng Minh Trúc

"Phụ thoàng, hoàng huynh 2người ko sao chứ"

"Ta ko sao "

"Chủ tử bệ hạ và thái tử bị trúng độc"

"Cái gì? Ta nhất định phải tìm ra bọn họ"

"Chủ tử người bình tĩnh. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách tìm ra thuốc giải cho bệ hạ và thái tử nếu ko sẽ nguy hiểm đến tính mạng"

"Ta biết rồi"

"Chủ tử có người tới"

"Bảo vệ bệ hạ và thái tử"

"Vâng chủ tử"