Làm Người Không Nên Quá Hiểu Chuyện

Chương 6




Đã quen với việc nhìn thấy những kỳ hoa dị bảo trong viện Lưu Uyển Tình, mẫu thân nhìn quanh viện ta, ngoài cái hồ sen lớn thì vô cùng giản dị, bà tức giận nói: "Sao nơi ở của Văn Ngọc lại sơ sài như vậy? Có phải các ngươi, những kẻ nô bộc xấc láo, đã nhân lúc con ta bệnh mà ức h.i.ế.p nó không?"

Liên nhi, Dung nhi, Tô nhi, Quế nhi…đều lập tức quỳ xuống, kêu oan, nói rằng việc bài trí trong viện là theo ý ta.

Mẫu thân biết trong số bọn họ, Dung nhi là người thân cận nhất với ta, nên gọi nàng lên để giải thích.

Dung Nhi lau nước mắt, hít sâu vài hơi, rồi giọng điệu bi ai mà bắt đầu nói: "Những năm qua, tiểu thư quản lý sổ sách trong phủ, biết rằng tài sản trong phủ cạn kiệt, thường có lúc tiền trợ cấp hàng tháng không đủ. Vì để lão gia và phu nhân được ăn uống bổ dưỡng, và để không ai trong các thiếu gia hay Uyển Tình tiểu thư phải chịu thiệt thòi, tiểu thư đã gần như cắt giảm toàn bộ phần của mình để bù đắp cho các viện trong phủ."

Dung nhi nói, giọng nghẹn lại, càng lúc càng bi thương: "Mùa đông năm ngoái, để Uyển Tình tiểu thư có than bạc tốt nhất để sưởi ấm, đại tiểu thư đã không cấp than cho phòng mình, chỉ để lại than cho bọn nô tỳ chúng con. Tiểu thư đã chịu đựng suốt mùa đông lạnh lẽo như vậy, đến đầu xuân thì phát bệnh, giờ lại bị chuyện của Uyển Tình tiểu thư và Tiêu công tử làm cho kích động, cả người hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa!"

Dung nhi ở bên ngoài khoác lác, ta ở trong nghe mà dần nhíu mày.

Nàng nói quá mức rồi, đến ta cũng cảm thấy tội nghiệp cho chính mình.

Dù sao, thân thể ta vốn dĩ chịu lạnh tốt, mà mùa đông ở kinh thành cũng không quá lạnh, không đốt than cũng được.

Nhưng mẫu thân lại như bị giáng một đòn nặng nề, bà lùi lại ba bước, nước mắt rơi lã chã: "Làm sao có thể, con ta..."

Vương ma ma bên cạnh thấy vậy, biết rằng cảm xúc của mẫu thân lúc này không còn thích hợp để ở lại đây nữa. Bà vẫy tay cho Liên nhi, Dung nhi, Tô nhi lui ra, rồi đỡ mẫu thân rời đi.

Chân họ vừa bước qua cửa, cửa viện ngay lập tức được ba người đóng sầm lại.

Ta kéo chăn, ngồi dậy trên giường, đập tay từng người một chúc mừng họ.

Có lẽ vì cảm giác tội lỗi quá nặng nề, từ đó trở đi, mẫu thân không còn thường xuyên đến tìm ta nữa. Bà sai Vương ma ma gọi vài vị đại phu đến xem bệnh, đại phu nói rằng chỉ cần tĩnh dưỡng là được.

Dần dần, mẫu thân cũng không còn để tâm nhiều như trước. Tuy nhiên, khi mùa hè khắc nghiệt dần đến, trong phủ lại có nhiều việc cần bà lo liệu, chẳng hạn như chuẩn bị thùng đá mỗi tháng hay sắm sửa hai bộ y phục mùa hè cho người trong gia đình. Đây đều là những khoản chi lớn.

Lưu Uyển Tình lần này lại tỏ ra hiểu chuyện, chủ động mang những trâm cài và vòng tay của mình đi cầm, lấy tiền về để bổ sung vào chi phí sinh hoạt của gia đình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hành động này giúp nàng ta lấy lại được lòng tin của mẫu thân.

Tuy nhiên, khi Lưu Uyển Tình ra ngoài, nàng vẫn không tránh khỏi bị các tiểu thư khác chế giễu, đặc biệt là kẻ thù không đội trời chung của nàng luôn chờ đợi cơ hội để hạ bệ nàng. Lưu Uyển Tình có chút suy sụp, nhưng khi về nhà, nàng lại mặc trang phục giản dị như một góa phụ và tỏ ra ngoan ngoãn, khiêm nhường trước mặt phụ mẫu và huynh trưởng.

Phụ mẫu đều không sao, nhưng Lưu Quảng Tri thì khác. Trước kia hắn vẫn luôn chăm sóc Lưu Uyển Tình, nhưng từ sau chuyện lần trước, hắn không còn tỏ ra thân thiện với nàng nữa.

Lưu Uyển Tình trong lòng bực bội, nhưng không có chỗ trút giận.

Đúng lúc Lưu Cẩm Châu đã hồi phục vết thương, có thể ra khỏi viện đi lại, nàng lại bắt đầu tính toán.

Kẻ thù không đội trời chung của Lưu Uyển Tình hiện giờ là Tống Như Chức, trước đây từng là bạn thân của nàng.

Cô gái này từng rất tốt với Lưu Uyển Tình, bởi vì cô ta thầm yêu huynh trưởng của nàng, Lưu Cẩm Châu.

Lưu Uyển Tình từng hứa sẽ làm mai cho họ, nhưng lại sợ rằng nếu Tống Như Chức đạt được ý nguyện, cô ấy sẽ không còn quanh quẩn bên nàng nữa.

Phải biết rằng, việc khiến con gái của Hộ Bộ Thượng Thư luôn lấy lòng nàng, giúp nàng, dù cho nàng chỉ là con gái của một Thái Sư không quyền không thế, trở nên nổi bật mỗi khi ra ngoài là điều khiến nàng rất hãnh diện.

Tống Như Chức khi đó đang say đắm Lưu Cẩm Châu, dù đối diện với những yêu cầu quá đáng của Lưu Uyển Tình, cô ta vẫn cắn răng chịu đựng.

Cho đến khi Lưu Uyển Tình mở bức thư mà Tống Như Chức nhờ nàng gửi cho Lưu Cẩm Châu, rồi núp sau giả sơn lớn tiếng đọc lên và cùng tỳ nữ cười nhạo.

Tống Như Chức vừa rời khỏi tiệc, trong lòng lo lắng, lại nghe được toàn bộ.

Lúc ấy cô mới biết mình bị Lưu Uyển Tình đùa cợt.

Là một tiểu thư quý tộc, bị người ta trêu chọc như vậy, trong lòng cô tự nhiên hận Lưu Uyển Tình thấu xương.