Làm Người Không Nên Quá Hiểu Chuyện

Chương 25




Cuối cùng, ta cũng có thể thoát khỏi những ký ức tồi tệ và áp lực nặng nề trong quá khứ, sống một cuộc đời thực sự cho riêng mình.

Không chỉ vậy, ta còn nghĩ rằng nếu Tiêu đại công tử thật lòng quan tâm ta, và sau này thực sự đối đãi tốt với ta, thì suốt phần đời còn lại, ta sẽ sống hạnh phúc bên người thực sự yêu thương ta.

Đây là một ưu điểm của ta, ta biết trân trọng những điều tốt lành, và chưa bao giờ phí phạm lòng tốt mà ta nhận được.

Nghĩ vậy, ta vô thức ngồi với tư thế giống như Tống Như Chức, môi khẽ nở nụ cười, ngồi ở đầu kia của xe, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho đến khi đến Tây Lăng, ta và Tống Như Chức đã vào cùng một phòng, nhìn nhau không nói một lời nào.

Tống Như Chức như đang giận dỗi ai đó, hành động của nàng đều toát lên vẻ tức giận.

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghĩ rằng người gây rắc rối cho nàng chắc chắn không phải là ta, nên sau khi chỉnh trang giường chiếu, ta gối đầu lên chiếc gối mềm mà Dung nhi đã tự tay thêu cho ta, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến nửa đêm, ta bị Tống Như Chức đánh thức. Dưới ánh trăng len lỏi qua cửa sổ, ta có thể thấy rõ nét mệt mỏi trong mắt nàng. Cô gái này có lẽ nửa đêm trước chẳng chợp mắt được chút nào.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng nhìn ta, muốn nói lại thôi, do dự rất lâu mới lúng túng mở lời: "Hôm nay ngươi rời nhà, Lưu Cẩm Châu có đến tiễn ngươi không?"

"Ta và đệ ấy không có quan hệ tốt, đệ ấy có đến hay không, ta cũng không quan tâm." Ta nói, tay che miệng ngáp một cái, rồi lại muốn nằm xuống ngủ tiếp.

"Đợi đã." Tống Như Chức vội vàng kéo ta lại: "Ta còn chưa hỏi xong mà! Ngươi kể cho ta nghe, gần đây Lưu Cẩm Châu đã làm gì?"

"Ta không biết, cũng không quan tâm." Ta bắt đầu thấy bực mình, liền cuộn chăn lại, lăn sang phía bên kia giường.

Tống Như Chức không từ bỏ, vẫn còn quấy rầy ta, nhưng bị ta vung tay gạt đi.

"Thật không hiểu ngươi bị làm sao mà lại thích đệ ấy." Ta lầm bầm trong chăn.

Tống Như Chức im lặng một lúc lâu, dường như đang thực sự suy nghĩ về điều đó.

Khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, ta nghe thấy giọng nói khô khan của nàng vang lên: "Chỉ là… trước đây có chút quan tâm, sau này mọi người xung quanh đều nói hắn tốt, ta lại không thể có được, nên mới trở thành chấp niệm."

Nàng có vẻ buồn bực: "Dù sao thì chuyện tình cảm vốn dĩ cũng lộn xộn như vậy, hơn nữa, tuổi trẻ lại càng dễ làm những chuyện dại dột, ta cũng chỉ tự làm khổ mình, cố chấp yêu một người không yêu mình."

Nàng dường như đã kiệt sức, ngồi xuống bên cạnh giường ta, một lúc sau, nàng lại đưa tay chọc vào ta qua lớp chăn: "Lưu Văn Ngọc, ngươi cứ thế mà ngủ sao? Không nói gì thêm à?"

Ta bị nàng làm phiền đến mức tức giận, liền ngồi bật dậy, nói một hơi dài: "Thứ nhất, mọi người xung quanh khen đệ ấy tốt có lẽ vì ngươi đã khen đệ ấy trước, còn đệ ấy thực sự là người như thế nào thì ngươi có mắt, trong lòng hẳn cũng đã có đánh giá. Tuổi trẻ đúng là dễ làm những chuyện dại dột, nhưng không có nghĩa là nên tự làm khổ mình. Thứ hai, từ phụ mẫu đến các huynh đệ tỷ muội bên cạnh ngươi, ai cũng thật lòng yêu thương ngươi, coi ngươi là bảo bối lớn nhất của họ, hà cớ gì lại phải vì một gã đàn ông chẳng hề tôn trọng ngươi mà tự làm mình u sầu, buồn bã, đó là coi thường những người yêu thương ngươi."

"Điều cuối cùng, nếu ngươi còn quấy rầy ta nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ đóng đinh ngươi vào cửa, để ngươi không thể ra ngoài cả ngày!" Nói xong, ta úp mặt xuống gối, quyết định ngủ tiếp.

Tống Như Chức quả thực bị ta làm cho sợ hãi, ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng trở về giường của mình.

Đến sáng hôm sau, ta nhận thấy trong ánh mắt nàng nhìn ta có thêm vài phần kính sợ.

Ta không kịp để tâm đến nàng, vội vàng chỉnh trang, sau đó đến trung đình để làm lễ buổi sáng, tiếp theo là đến Phật đường đốt hương, tụng kinh cầu phúc.

Ta cứ ngỡ rằng mình đã đến đủ sớm, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt cho nương nương. Nhưng khi đến nơi, ta mới phát hiện nương nương đã quỳ trước Phật đường suốt cả đêm. Nương nương mặc y phục màu trắng, tay cầm chuỗi bồ đề, xung quanh làn khói hương trầm bay lượn, nương nương nhắm mắt, vẻ mặt từ bi và thành kính, giống như một vị Bồ Tát thanh khiết.

Nương nương phát hiện ra ta, mỉm cười từ ái, rồi đưa tay ra: "Ngươi tên là Văn Ngọc, đúng không? Ngoan lắm, đến đây nào."