Đến khi anh nói xong một câu như mệnh lệnh này, trong đầu Đồ Nam vẫn không thôi hỗn loạn.
Thạch Thanh Lâm đưa cô đi, lần này là bắt xe về.
Suốt dọc đường, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau nhưng không hề trò chuyện.
Tới tận khi cả hai cùng xuống xe, lên tầng, đứng trước cửa một căn hộ.
Đồ Nam chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch”, là do Thạch Thanh Lâm mở cửa.
Trong bóng tối, thân hình anh trông lại càng cao lớn hơn, cô đứng phía sau, nhìn anh bước vào, cánh tay duỗi ra phía cạnh cửa, lập tức đèn bật sáng.
Ánh sáng ấm áp tỏa khắp gian nhà, rọi cả đến bên chân cô.
“Vào đi.”, anh mở cửa ra mức rộng nhất, rồi quay đầu lại bảo.
Đồ Nam bước vào rồi mới nhận ra, “Sao lại phải đến nhà anh?”
Lúc lên xe không để ý địa chỉ anh báo, vậy mà anh lại đưa cô về thẳng nhà anh. Còn cô thì cứ ngơ ngác mà theo về.
“Cô cần nghỉ ngơi.”, Thạch Thanh Lâm đóng cửa lại, anh nhìn cô, “Nếu để cô về, khó mà bảo đảm được cô sẽ không chạy đến phòng vẽ tự đày đọa mình.”
Anh mà lại gọi đấy là đày đọa à? Trước kia là ai mong cô giúp anh rút ngắn thời gian lại? Giờ cô nỗ lực làm việc rồi, thì anh lại ngăn cản. Đồ Nam oán thầm, lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là lần thứ hai cô đến nhà anh, lần trước bỏ đi vội quá, căn bản là không kịp quan sát.
Nhà anh rất trống trải, ngoài những thiết bị gia dụng cần thiết ra thì chẳng có món đồ trang trí dư thừa nào, khiến người ta không cảm nhận được sự ấm cúng. Ngay lối vào có thể nhìn thấy căn bếp thiết kế dạng mở, kệ bếp lát bằng đá cẩm thạch trắng xám, bên trên treo một bóng đèn tỏa ánh sáng lành lạnh.
Cô nhìn về phía Thạch Thanh Lâm, “Anh muốn giám sát tôi đấy hả?”
Thạch Thanh Lâm quẳng cái áo vest trong tay lên kệ đựng đồ ở cạnh cửa, rồi khẽ cười, “Đúng, tôi muốn chắc chắn là hôm nay cô có nghỉ ngơi, nghỉ đủ rồi, muốn đi muốn ở, tôi tuyệt đối không ngăn cản cô.”
Anh muốn làm thế này lâu rồi, nhưng vẫn nhịn mãi cho đến khi rời khỏi trường nghệ thuật, nếu cô tiếp tục làm việc, nói không chừng sẽ gục mất. Bình thường anh bận rộn bao nhiêu, thì cũng biết rõ tầm quan trọng của sức khỏe bấy nhiêu. Đồ Nam không có thói quen rèn luyện thể thao giống anh, gầy như thế, nhìn thôi đã biết là tố chất cơ thể không tốt rồi, không thể để mặc cô làm bừa được.
Hai người đứng trước cửa, dường như đang thầm thi gan, đến khi Đồ Nam ngoảnh vào bếp, hỏi một câu: “Có nước không?”
Cô thật sự rất mệt, phản ứng đầu tiên của cơ thể là khát, cổ họng đã lâu chưa được ngụm nước nào, giống như có cả nắm cát nghiền tới nghiền lui bên trong.
Thạch Thanh Lâm đi vào bếp, mở vòi rửa tay trước, rồi mới lấy một cái cốc sạch đi lấy nước, anh chỉ ra phòng khách, “Ra đợi một lát đi.”
Đồ Nam đi đến chỗ sofa, chiếc ghế màu xám đậm, thử ngồi xuống, không hề mềm, thậm chí còn hơi cứng, càng khiến cô cảm thấy rệu rã hơn.
Kỳ lạ là, trước kia có bận đến đâu cũng không cảm thấy mệt, vậy mà giờ cả người đều bải hoải, ngay cả ngón chân còn chẳng muốn động đậy.
Cô liếc nhìn vào bếp, Thạch Thanh Lâm đang cúi đầu rót nước cho cô, cổ áo mở rộng, cổ tay áo xắn đến khuỷu tay, để lộ ra cánh tay săn chắc, ánh đèn trên trần nhà rọi xuống, viền quanh những đường nét cơ thể anh bằng một quầng trắng mờ ảo, gương mặt sắc nét, hệt như bức điêu khắc từng được cô vẽ từ rất lâu về trước.
Bỗng nhiên anh nhìn ra, vừa ngước lên đã chạm phải tầm mắt của cô, như thể đã biết cô đang nhìn anh từ trước đó rồi.
Đồ Nam lập tức dời tầm mắt đi.
Không lâu sau, anh cầm cốc nước ra, đưa cho cô.
Đồ Nam nhận lấy, lẳng lặng uống một ngụm.
Anh không nói gì, lại quay người đi vào bếp.
Đồ Nam thở phào một hơi, như thể anh vừa đi là bớt được cảm giác bị theo dõi sát sao.
Thạch Thanh Lâm trở lại chỗ kệ bếp, quay lưng về phía Đồ Nam, một tay chống lên mặt kệ, ngón tay khẽ gõ nhẹ mấy cái.
Gõ được gần một phút, anh quay đầu lại nhìn, Đồ Nam đã ngả ra sofa, ngủ li bì.
Anh đi tới, nhìn ngắm gương mặt cô.
Lúc ngủ vẫn là đáng yêu nhất, không chút phòng bị, nét mặt cũng thả lỏng.
Thạch Thanh Lâm ngồi xuống cạnh cô, duỗi tay ra, để lơ lửng bên trên cô, lúc này anh mới phát hiện mình chẳng hề có chút kinh nghiệm gì trên phương diện này cả, phải cân nhắc một lúc mới quyết định nên làm thế nào. Đầu tiên là đưa một tay nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, kê khuỷu tay xuống gáy cô, sau đó một tay khác luồn xuống dưới khuỷu chân cô, cúi đầu nhìn cô giây lát, rồi dùng lực, bế cả người cô dậy, đi vào phòng.
Cửa phòng khép hờ, anh dùng đầu gối đẩy ra, sợ tạo tiếng động, anh lại dùng chân ngoắc vào, sau đó mới tiếp tục đi, đặt cô lên giường.
Khoảnh khắc cô được đặt xuống, anh cũng cúi người xuống theo, cánh tay còn kẹt dưới gáy cô, mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi.
Trong nháy mắt, sức tư duy vốn rất linh hoạt giờ lại trở nên trì độn. Anh cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ từ mũi Đồ Nam như đang vờn qua, ánh mắt bất giác đi dần từ trên xuống dưới, lướt từ hàng mi của cô, gò má, khóe môi, xuống cằm, cuối cùng lại trở về đôi môi.
Đôi môi vừa mới uống nước vẫn còn ẩm ướt, Thạch Thanh Lâm nhìn mấy giây, rồi vội quay đầu đi.
Anh rút cánh tay ra khỏi gáy cô, cởi giày cho cô, đặt hai chân cô lên giường, kéo chăn đắp lên, rồi xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một loạt hành động diễn ra vô cùng dứt khoát, không chút chần chừ.
Quay về phòng bếp, anh mở tủ lạnh ra định lấy một chai nước mát, lại phát hiện ra đã hết nước, chỉ còn bia lạnh.
Anh lấy một lon, giật nắp, uống một ngụm.
Đồ Nam sẽ không tỉnh dậy, bởi lúc lấy nước cho cô, anh bỏ thêm vào nửa viên thuốc ngủ, vốn dĩ là để cô ngủ ngon giấc, nhưng giờ ngẫm ra lại thấy có gì đó không bình thường.
Anh đưa cô về nhà, làm cho cô ngủ, đối mặt với cô còn suy nghĩ đủ thứ vẩn vơ, chẳng hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy những hành vi này vô cùng đáng khinh bỉ.
Thạch Thanh Lâm không kiềm chế được, bật cười rồi tự chửi một câu “Shit!”, một tay cào tóc, đóng sầm cửa tủ lạnh lại.
***
Đồ Nam vẫn đang ngủ.
Còn Thạch Thanh Lâm thì lại chẳng có việc gì để làm.
Trước đó phải gấp rút hoàn thành công việc, giờ anh lại quá nhàn rỗi, thành ra hơi không quen.
Anh cầm lon bia đi vào phòng bên cạnh, đây vốn là phòng ngủ phụ, được anh sửa sang lại thành phòng làm việc. Trên bàn đặt hai máy tính, một màn hình đặt thẳng anh dùng để soạn code, một màn hình khác đặt ngang.
Thạch Thanh Lâm đặt lon bia lên bàn, ngồi xuống ghế, bật cái máy tính nằm ngang lên.
Giao diện đăng nhập Kiếm Phi Thiên hiện ra, anh tiện tay đăng nhập vào một tài khoản.
Trong game náo nhiệt hơn anh tưởng tượng rất nhiều, trên kênh Thế Giới[1], những đoạn chat hiện lên liên tục.
[1] Trong game online có nhiều kênh tán gẫu, kênh Thế Giới dùng để gửi tin nhắn đến tất cả mọi người đang online trong game đó.
Một tay cầm chuột, tay kia điều khiển bàn phím, lúc này anh mới phát hiện ra đốt ngón tay trái bị bầm tím, thử co duỗi hai lần, nhâm nhẩm đau, có lẽ do che chắn cho Đồ Nam lúc ở trên tàu điện ngầm, vậy mà mãi đến giờ mới biết.
Khung giờ ở góc phải màn hình hiển thị mười giờ năm mươi sáu phút, thích hợp để ăn khuya, vậy mà anh lại quên béng mất chuyện này.
Đồ Nam còn chưa ăn cơm, anh cũng chưa ăn, mà anh hoàn toàn không cảm thấy đói, có lẽ do đầu óc chỉ bận nghĩ đến chuyện cô đang giận.
Anh vừa nhìn chằm chằm khung chat trên màn hình, vừa ngẫm xem nên chuẩn bị ăn gì. Có điều rất có thể Đồ Nam sẽ ngủ một mạch đến sáng mai, nên chuẩn bị cho bữa sáng mai thì hơn.
Vậy thì nên ăn gì vào bữa sáng?
Nghĩ một lát cũng không ra, anh dứt khoát gửi câu hỏi vào kênh Thế Giới.
Sau vài giây, trong game, tại kênh Thế Giới, đột nhiên xuất hiện một thông báo từ hệ thống…
[Thế Giới] GM[2]: Thỉnh giáo các bạn nữ một chút, bình thường sau khi tỉnh dậy, mọi người muốn ăn gì nhất?
[2] Game Master là người trực tiếp chịu trách nhiệm về một sản phẩm trò chơi do công ty mà họ làm việc phát hành.
[Thế Giới] Người chơi 1:????
[Thế Giới] Người chơi 2:????
[Thế Giới] Người chơi 3:????
Trong nháy mắt, kênh Thế Giới nổi lên rất nhiều tin nhắn, tất cả đều gửi dấu hỏi chấm.
Tình huống gì thế này, đêm hôm khuya khoắt, GM đang đùa với người chơi nữ ư?
Cuối cùng, trong cả đám đông người chơi, cũng có người trả lời.
[Thế Giới] Người chơi H: GM đại nhân, tôi là người chơi nữ, lúc tỉnh dậy tôi thích ăn tôm hùm đất nhất.
[Thế Giới] Người chơi N: Cũng là người chơi nữ, tôi thích đồ nướng.
…
Thạch Thanh Lâm đọc từng cái một, rồi gõ chữ.
[Thế Giới] GM: Ăn sáng đấy, không có món gì thanh đạm một chút sao?
Anh nhớ khẩu vị của Đồ Nam rất thanh đạm.
[Thế Giới] Người chơi X: Muốn thanh đạm, vậy thì ăn cháo đi.
Thật kỳ quái, GM trong game trước giờ đều tồn tại như một người máy, giờ đột nhiên lại trở nên sống động, nói những chuyện rất đời thường.
Có người chơi không kiềm chế được bèn kêu gọi trên kênh Thế Giới: GM đại nhân, nói chuyện thêm mấy câu nữa đi!
[Thế Giới] Người chơi Y: Tôi chỉ muốn nói chuyện với nhà sản xuất, nhìn thấy người thật rồi, đẹp trai dã man!
[Thế Giới] Người chơi Z: Lầu trên biến đi, nhà sản xuất là của tôi.
Đề tài chệch hướng, người chơi trên kênh Thế Giới hình như đã quên mất vị “GM” vừa rồi.
Thạch Thanh Lâm không còn nhìn máy tính nữa, anh ra khỏi phòng làm việc, khẽ cử động ngón tay trái, tay phải thì lướt điện thoại, tìm quán cháo ngon nhất thành phố.
***
Đồ Nam không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, lúc tỉnh dậy, từ bên ngoài cửa sổ đã có tia nắng sớm vàng dịu rọi vào.
Xung quanh tĩnh lặng.
Giấc ngủ này quá ngon, không chút mộng mị, vô cùng say sưa. Cô còn chưa tỉnh hẳn, khẽ xoay người, vùi mặt vào gối, lại ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.
Sảng khoái, sạch sẽ, thơm tho, giống mùi cỏ non, mùi nước hoa đàn ông, mùi gió thu, và giống mùi… trên tóc Thạch Thanh Lâm.
Có thể tả rõ mùi hương này như vậy, là vì không lâu trước đó cô được anh cõng, hai tay vịn vào vai anh, không thể né tránh được mà cứ thế ngửi được mùi tóc của anh.
Cũng vì thế, Đồ Nam nhận ra được, đây không phải là giường của cô, cũng không phải là phòng của cô.
Ngồi bật dậy ngay lập tức.
Cô duỗi tay sờ xuống mặt nệm, cái giường này lớn giống như trong hồi ức, chạm tới mép giường, cô thả hai chân xuống, giẫm lên sàn, coi như đã hoàn toàn tỉnh táo. Cảm thấy trong phòng không đủ sáng, cô giơ tay lần sang cạnh giường tìm công tắc, bật đèn lên.
Cái đèn ngủ cạnh giường vuông vưng vức, không hề có chút cảm giác mềm mại, hoàn toàn mang phong cách nam tính. Ánh sáng tỏa xuống, một màu trắng ngả phủ lên người cô. Cô ngồi trong quầng sáng một lúc rồi cúi người xuống, đưa tay móc lấy đôi giày để xỏ vào.
Đột nhiên lại nhìn thấy một cái vali ở góc tường, chiếc vali màu vàng, là của cô.
Vào cái đêm Đồ Nam vứt màu, chiếc vali này được anh mang về, có lẽ bên trong vẫn còn sót lại mấy loại dụng cụ vẽ. Ngày hôm sau cô bỏ đi quá vội vàng, cứ tưởng anh đã vứt đi rồi, cũng không còn mặt mũi mà nhắc đến, vậy mà không ngờ anh vẫn giữ lại, còn đặt ở góc phòng anh, bên trên phủ một cái sơmi của anh.
Áo sơmi trắng, được vắt lên chiếc vali của anh một cách tùy tiện, khiến chiếc vali trông như thuộc về anh, nghiễm nhiên trở thành một phần trong số những đồ đạc ở nhà anh.
Đồ Nam nhìn chằm chằm một lúc, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng hiểu sao lại cứ cảm thấy ngôi nhà này đã chiếm lấy một phần ký ức của cô.
Cô đứng dậy, đi ra cửa phòng, mới đầu chỉ mở he hé, ngó ra ngoài xem, vậy mà lại chẳng thấy ai cả.
Hình như Thạch Thanh Lâm không có ở đây.
Cô kéo cửa đi ra.
Quả thật là không thấy anh đâu cả, đèn trong nhà vẫn còn sáng, cô nhìn lên đồng hồ treo tường, năm giờ sáng, chẳng trách lại cảm thấy tối như vậy.
Cô ngồi xuống sofa thì mới phát hiện ra trên đó có một tấm chăn, một góc bị rơi xuống đất, tiện tay nhặt lên, lại thầm nghĩ không biết có phải đêm qua anh ngủ ở đây hay không.
E là lần trước cô đến đây, anh cũng làm như vậy.
Đồ Nam thò tay vào túi áo, lôi điện thoại ra.
Không biết Thạch Thanh Lâm đang ở đâu, chi bằng cứ gửi cho anh một tin nhắn, sau đó về nhà.
Cô mở Wechat, phát hiện ra cuộc hội thoại giữa họ từ lần trước dừng lại ở buổi tối hôm diễn ra cuộc họp thường niên, cô nói cô đang đợi anh ở ngoài, rồi anh đáp lời.
Cảm giác rất kỳ quái, trước kia có gì nói nấy, rõ ràng rành mạch, khác hoàn toàn cái kiểu lập lờ khó hiểu hiện giờ.
Càng nghĩ lại càng do dự, còn chưa làm hòa, có cần thiết phải gửi tin nhắn không?
Đồ Nam xoay điện thoại, mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo không thôi.
Đột nhiên có tiếng mở cửa, cô ngoảnh đầu ra, người vừa muốn tìm đã quay về.
Thạch Thanh Lâm xách theo một cái túi, vào nhà thay giày rồi mới phát hiện ra Đồ Nam đã dậy rồi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh đã thay một bộ quần áo khác, bên trong mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo gió, để mở vạt, trông vô cùng thoải mái, không còn cảm giác đĩnh đạc thường ngày khi mặc âu phục, mà giống như trạng thái ở nhà hơn.
Lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, rất mới lạ.
Thạch Thanh Lâm đặt cái túi lên kệ bếp, nhìn về phía cô rồi cười, “Tỉnh vừa đúng lúc, đánh răng rửa mặt cái đi rồi ra ăn sáng.”
***
Trong túi đặt suất cháo mới được mang đến.
Đêm qua Thạch Thanh Lâm lướt điện thoại mãi một lúc lâu mới tìm ra tiệm cháo được đánh giá là ngon nhất thành phố, đặt giao vào giờ này, bởi đoán chắc tối qua cô ngủ từ sớm thì hôm nay cũng sẽ dậy rất sớm.
Cháo thịt bằm với trứng muối rất thanh đạm, không biết có hợp với khẩu vị của Đồ Nam hay không, anh đặt hoàn toàn dựa vào trực giác.
Anh sống trong một khu nhà khá xa hoa, quản lý nghiêm ngặt, shipper không được vào, thế nên anh đành phải tự xuống lấy.
Lấy xong lại không vội lên tầng, anh tranh thủ ra cửa hàng tiện lợi ở gần đó mua cho cô mấy món đồ vệ sinh cá nhân, mua thêm cả một bao thuốc.
Đồ Nam nói không thấy phiền khi anh hút thuốc, anh cũng không bận tâm nhiều nữa. Thật ra cũng không quá nghiện, chỉ do nghĩ đến người còn đang ngủ ở trên nhà, lại nghĩ đến biểu hiện của mình trong lúc cô ngủ, đến bản thân mình còn thấy mình xa lạ, nên muốn giải sầu một chút mà thôi.
Anh đứng dưới lầu hút hết một điếu, vài phút, ngẫm lại từng chút từng chút một hành động của mình, quá khôi hài, lại phải thở dài một hơi.
Trước kia ông nội từng mắng anh, ngày nào cũng bận bịu, chỉ biết đến công việc, đợi đến lúc thích cô gái nào đó rồi sẽ biết thế nào là tai hại.
Giờ thì anh biết rồi, đúng là quá tai hại, mà còn là kiểu tai hại khiến người ta phải thay đổi.
Còn chưa hút hết điếu thuốc, anh đã vội dụi bỏ, sáng sớm gió to, còn hút nữa thì cháo trong túi sẽ bị nguội mất.
Lúc lên tầng, anh còn đoán xem liệu Đồ Nam đã tỉnh chưa, mở cửa ra xem, quả nhiên là dự liệu quá chuẩn.
Vốn dĩ Đồ Nam đã định đi rồi, thế nên lúc anh đưa khăn mặt và bàn chải, cô không nhận.
Thạch Thanh Lâm hỏi: “Cô muốn để thế này mà ra cửa à?”
Cô ngẫm nghĩ, ngủ khoảng mười tiếng, e là trông mình rất khó coi, nên mới đành nhận lấy, đi vào nhà vệ sinh.
Trong gương phản chiếu gương mặt cô, cô chạm thử, đúng thật, ngủ quá lâu, mặt phù cả lên.
Bộ dạng này cũng bị anh nhìn thấy rồi, thật mất mặt.
Cô hứng chút nước vỗ lên mặt, rồi mới lấy bàn chải đánh răng, bàn chải màu xanh da trời, họa tiết trên khăn mặt cũng là hình ca-rô rất cơ bản, quả nhiên là thứ do anh mua, đều mang phòng cách của anh, không hề có chút nữ tính nào.
Mấy món đồ đặt cạnh bồn rửa mặt đều chỉ có một chiếc, cô cầm cái cốc sứ trắng lên, biết thừa là đồ Thạch Thanh Lâm dùng, nhưng cũng chỉ đành dùng tạm.
Đợi cô làm vệ sinh xong, cháo cũng đã được đổ ra bát, đặt lên bàn trà.
Thạch Thanh Lâm đứng cạnh kệ bếp đun cà phê, anh cúi đầu, trông rất chăm chú.
Đồ Nam ngồi xuống sofa, cầm thìa lên, trong lòng thầm nghĩ ăn cho xong rồi đi về.
Đúng là cô rất đói, đã nhịn hai bữa rồi, mà vốn dĩ ngồi vẽ cũng rất hao thể lực.
Một người đứng ở đầu bên kia, một người ngồi ở đầu bên này, cả hai đều im lặng, chỉ có hương cà phê và mùi thơm phức của bát cháo là quyện vào nhau.
Ăn xong miếng cuối cùng, Đồ Nam định mang bát vào bồn rửa, nhưng vừa đứng dậy đã thấy Thạch Thanh Lâm đang nhìn mình.
Anh làm gì có tâm trạng pha cà phê, chẳng qua là tìm việc để làm mà thôi, nhác trông thì tưởng là tập trung, nhưng thật ra đã nhìn Đồ Nam từ lâu rồi, nhìn cô ăn hết sạch cả bát cháo.
“Mùi vị được không?”, lúc ánh mắt chạm nhau, anh hỏi.
“Cũng được.”, Đồ Nam mở miệng nói mới nhận ra vẫn hơi khản cổ, hắng hắng giọng, cô đi tới, đặt bát vào bồn.
Hai người cùng chen trong bếp, cô xoay người, lơ đễnh liếc nhìn tay trái của anh, phát hiện các khớp ngón tay của anh đều bầm tím, còn hơi sưng lên.
Mới đầu còn không nghĩ ra, nhưng ngay sau đó lại sực nhớ đến chuyện trên tàu điện ngầm.
Lúc trước còn hiên ngang thốc cô lên, tưởng không sao, thì ra lại nghiêm trọng như vậy.
Cẩn thận nhớ lại, khi đó cô còn nghe thấy một tiếng động rất mạnh, chắc chắn là không hề đơn giản.
Cô kiềm chế, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được mà phải bảo: “Anh dán cao vào đi.”
“Hả?”, Thạch Thanh Lâm quay đầu nhìn cô, thật ra anh nghe rõ, nhưng hơi không dám chắc, không dám chắc cô có còn giận hay không.
Đồ Nam nhìn chằm chằm các ngón tay anh, lặp lại ba chữ ngắn gọn: “Dán cao vào.”
“Cần thiết không?”, Thạch Thanh Lâm giơ bàn tay kia lên, cuộn năm ngón lại, rồi lại duỗi ta, “Lần trước tay cô bị đau chỉ cần xoa bóp là khỏi rồi mà, cần gì cao dán?”
“Không giống.”
“Thế phải dán thế nào?”, đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào cô, “Cô giúp tôi nhé?”
Đồ Nam mím môi, không biết có phải anh cố ý không, mà lúc nói ra mấy chữ này, giọng điệu anh hoàn toàn khác. Cô quay đầu nhìn xung quanh, cố tình lờ đi, “Tủ thuốc ở đâu?”
Thạch Thanh Lâm đến quầy đồ lấy, đặt xuống trước mặt cô.
Cô cúi đầu lục lọi một lúc mới lôi ra được một miếng cao dán trị tổn thương gân cốt, cũng không biết là đã để trong này bao lâu rồi.
“Còn cần gì nữa?”, anh hỏi.
Đồ Nam cảm thấy như anh đang cười, “Kéo.”
Thạch Thanh Lâm tìm kéo đưa cho cô.
Cô cắt miếng cao ra thành từng dải một, vừa hay phù hợp với kích thước của ngón tay, sau đó bóc một miếng, nhìn anh bảo: “Đưa tay đây.”
Anh duỗi tay ra, vô cùng phối hợp.
Năm ngón tay, vừa dài vừa rắn rỏi, ngoại trừ ngón cái, thì cả bốn ngón kia đều bị thương.
Đồ Nam dán cao lên, cẩn thận dán một vòng quanh chỗ bị thương, khẽ miết cho dính chặt lại.
Đổi sang ngón khác, lại dán một vòng.
Không ai lên tiếng, cô cúi đầu chầm chậm dán cao, Thạch Thanh Lâm dựa vào quầy bếp nhìn cô, ngắm vẻ mặt chăm chú của cô, lại liếc xuống những ngón tay đang được cô chạm vào.
Anh không hề cử động các ngón tay, mặc dù rất muốn, thậm chí còn muốn dứt khoát nắm trọn cả bàn tay cô lại. Nào có nghiêm trọng chút nào đâu, chẳng qua là muốn tương kế tựu kế, dùng khổ nhục kế để khiến cô mềm lòng, rồi có lẽ sẽ không giận nữa.
Anh tự thấy lắm lúc mình cũng cực kỳ xấu tính.
Cuối cùng cũng dán xong, chẳng hề thấy dễ chịu, mà ngược lại còn như bị tra tấn.
Anh lật qua lật lại bàn tay trái, rồi khẽ cười, “Có phải cô cố ý không, như thế này làm sao mà ra ngoài gặp người khác được?”
Đồ Nam thu dọn đồ đạc, quay lưng lại, đầu cúi gằm xuống như muốn gục cả vào hòm thuốc, khóe môi không khỏi cong lên, trong lòng thì thầm nghĩ: Đáng đời.