Lâm Nam

Chương 33




An Bội sốt ruột gọi điện cho Thạch Thanh Lâm không phải là không có lý.

Hằng năm trong nước đều tổ chức buổi họp thường niên của ngành game, năm nay địa điểm đã được ấn định ngay tại thành phố này.

Hoạt động này được coi như sự kiện quan trọng của ngành, sau lưng lại có chính phủ bảo trợ, nếu có thể lấy được giải thưởng, hình tượng và tương lai của công ty sẽ cực kỳ sáng sủa, không một công ty game nào dám coi nhẹ sự kiện này.

Năm nay Kiếm Phi Thiên đang phát triển mạnh mẽ, không quá bất ngờ khi công ty họ cũng được mời tham gia buổi họp.

Trong cuộc họp của công ty, cô nàng vừa báo tin tức này, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích, đến cả trưởng bộ phận Cao trông như Phật Di Lặc mà cũng hớn hở không thôi.

An Bội nghiêm túc hỏi Thạch Thanh Lâm: “Thạch tổng, trước mắt đây có thể coi là chuyện quan trọng hàng đầu của công ty không?”

Thạch Thanh Lâm đang ngồi xem báo cáo game theo quý, nghe thấy thế thì chỉ đáp, “Có, nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là triển khai phiên bản mới.”

“…”, An Bội không hề bất ngờ khi anh nói vậy, cô nàng ngoảnh đầu lại, phát hiện ra người ngồi cạnh anh còn lợi hại hơn, hoàn toàn chẳng có biểu cảm gì.

Đương nhiên Đồ Nam chẳng mảy may kích động, bởi đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến cuộc họp thường niên đó.

An Bội cố ý nói: “Không phải phiên bản mới đang tiến triển rất thuận lợi hay sao? Tôi thấy Đồ Nam vẽ nhanh lắm, kể cả muốn thử nghiệm một lần vào lúc nào cũng được.”

Thạch Thanh Lâm gập bản báo cáo lại, nhìn sang Đồ Nam, “Thật à?”

Đồ Nam liếc anh, “Gần thế.”

Việc này phải cảm ơn ông nội của anh. Hôm đó, Đồ Nam mang cả hòm màu về công ty, giống như đi đánh giặc mà mang về được một thùng đầy đạn dược, như quân đội bị “binh vây mã thiếu” bỗng được tiếp cho một xe đầy lương thảo.

Lòng đầy hăng say.

Vì thế Thạch Thanh Lâm tiếp nhận lời đề nghị của An Bội, “Vậy thì vừa hay, thử một lần đi.”

“…”, An Bội không nhịn được phải vỗ miệng mình một cái, sao tự nhiên lại kiếm chuyện để nói, đang yên ổn lại lòi ra một đống công việc.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc.

Trong lúc họp, các trưởng bộ phận đều vô cùng nghiêm túc, nhưng vừa tan họp là lập tức sôi nổi hẳn lên.

Một vị trưởng bộ phận nói: “Thạch tổng, chúng ta có thể cùng đến dự buổi họp thường niên năm nay không?”

Thạch Thanh Lâm đáp: “Đương nhiên là được rồi.”

Lại có người nói: “Vậy nếu Kiếm Phi Thiên được giải thưởng, chúng tôi có được phát tiền thưởng ké không?”

“Cũng có thể.”

Mọi người đều hớn hở giải tán.

***



Cuối cùng, lần thử nghiệm được chọn trước hôm diễn ra cuộc họp thường niên một ngày.

Đồ Nam kéo cổ áo lên, đứng trước khung cửa sổ sát đất nhận một cuộc điện thoại.

Dạo gần đây tiết trời chuyển lạnh, trên người cô đã mặc loại áo len dày rồi.

Cuộc điện thoại do điều dưỡng Thạch Thanh Lâm sắp xếp gọi tới, đối phương báo công việc của cô ấy đã hoàn thành, chân bố cô đã được tháo thạch cao, có thể đi lại bình thường được.

“Thế ông ấy có đến bệnh viện kiểm tra không?”

Người điều dưỡng nói: “Chuyện này thì tôi không biết.”

Đồ Nam không hỏi nữa, bố cô mà muốn làm gì thì đến con gái là cô mà còn chẳng tác động nổi, hà cớ gì phải làm khó một người ngoài.

Cô cúp điện thoại, xoay người đi ra cửa, vừa hay chạm mặt Thạch Thanh Lâm đi từ văn phòng ra.

Hôm nay anh ăn vận rất trịnh trọng, vest đen, còn thắt cà vạt, tôn lên dáng người cao lớn.

Thạch Thanh Lâm đi đến trước mặt cô, “Cô không đến xem buổi thử nghiệm hôm nay thật à?”

“Ừm.”, trước đó đã nói rồi, cô sẽ không đến buổi thử nghiệm lần này.

“Tại sao, sợ kết quả không tốt ư?”

Đồ Nam dựa vào tường, hờ hững nói: “Kết quả không tốt, cùng lắm thì tôi lại đi thôi.”

Trong mắt Thạch Thanh Lâm như có ý cười, “Thế thì e là không được rồi.”, con người anh lúc ngồi họp thì nghiêm nghị lạnh lùng, lúc nói chuyện cá nhân, vừa thấp giọng nói là sẽ rất trầm, nghe vô cùng cuốn hút.

Anh đứng phía trước cô, như chặn cả lối đi. Đầu mũi chân đối nhau, ánh mắt Đồ Nam đưa từ đùi lên thắt lưng của anh, lại thoang thoảng ngửi thấy mùi hương nam tính trên người anh, đánh giá xong, cô hỏi: “Chẳng lẽ anh cũng không đi?”

“Ừm, không đi, tôi với Tiết Thành sang bên nhà đầu tư, ngày mai sẽ đến thẳng chỗ tổ chức cuộc họp thường niên. Cô cũng chuẩn bị đi nhé, mai gặp lại ở cuộc họp.”

Đồ Nam nghĩ đến dáng vẻ háo hức của cả công ty mà đành phải gật đầu, “Thôi được, mai gặp lại.”

Thạch Thanh Lâm nhấc chân, chuẩn bị đi, “Lúc nào thử nghiệm thì cô đến văn phòng tôi, tôi chuẩn bị cho cô một tài khoản, cô có thể đích thân trải nghiệm hiệu ứng bích họa.”

Đồ Nam không ngờ anh lại sắp xếp như vậy, cô có chút do dự, “Nếu tôi không biết thao tác thì sao?”

“Không sao, tôi sẽ dạy cô.”

***

Ba giờ chiều, An Bội một mình mang túi đựng bản thử nghiệm đến quán net của Phương Nguyễn thêm lần nữa.

Đồ Nam vừa ngồi vào văn phòng của Thạch Thanh Lâm, thì đã nhận được cuộc gọi video từ Phương Nguyễn.

Anh chàng cầm điện thoại, ghé sát đầu vào ống kính, cả khuôn mặt bị phóng to ra, “Đồ Nam, nghe nói cô không đến, anh đặc biệt quay lại kết quả thử nghiệm cho cô xem đây, thấy anh có chu đáo không?”

Đồ Nam nói: “Cũng được, cho em xem rốt cuộc nó ra làm sao.”

Phương Nguyễn chĩa ống kính về phía An Bội, quá gần, nên bị cô nàng đẩy ra, “Bỏ xa ra, không biết quay thế này làm mặt bị to à.”

Phương Nguyễn cười hì hì, “Sao có thể chứ, cô thế nào cũng vẫn xinh.”

“Nín.”, An Bội đã ra khỏi ống kính để đi làm việc, một lát sau, giọng nói vọng vào, “Ok rồi.”

Đồ Nam tính thời gian.

“Ôi.”, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên An Bội lên tiếng.

Cô hỏi: “Sao thế?”

An Bội ghé vào ống kính, nhăn nhó lắc đầu với cô.

Xem ra là không tích cực cho lắm. Đồ Nam bất giác nhíu mày.

Nhưng chỉ sau một giây, An Bội lại đột nhiên phá lên cười, “Lừa cô đấy! Đồ Nam, cô cũng có ngày này, hehe!”

“…”

“Thật ra kết quả không tồi đâu.”



“Thật không?”, Đồ Nam đã không còn tin lời cô nàng nữa.

“Thật.”, An Bội nói: “Đương nhiên không thể nói là hoàn toàn không có vấn đề gì, có điều đã tốt hơn lần trước rồi, ít ra độ tiếp nhận phần tranh vẽ đã cao hơn lần trước, đợi tôi ghi chép kỹ càng đã, tôi còn phải báo cáo với sếp, thế nhé.”

Màn hình tối thui, Đồ Nam biết kết quả rồi nên cũng tắt luôn.

Chừng nửa phút sau, Wechat có tin nhắn mới.

Đồ Nam bấm mở ra, là tin nhắn thoại Thạch Thanh Lâm gửi tới: “Chúc mừng cô, tổng họa sĩ Đồ, bước đầu có được… sự công nhận của người chơi.”, cũng không biết hiện giờ anh đang ở đâu, mà cảm giác như có vẻ rất thư thái.

Dù Đồ Nam không đến mức hưng phấn, nhưng trong lòng cũng như trút được một tảng đá lớn, cô trả lời: “Cùng vui.”

Thạch Thanh Lâm: “Cô đăng nhập vào tài khoản tôi lập cho cô chưa?”

Đồ Nam nhìn lên màn hình máy tính, cầm con chuột, thử đăng nhập vào, liếc thấy tên nhân vật, cô cầm điện thoại lên hỏi: “Đây là nhân vật gì thế?”

Thạch Thanh Lâm: “Mị Ảnh, tôi vẫn luôn cảm thấy nhân vật này rất hợp với cô.”

Đồ Nam: “Tại sao?”

Thạch Thanh Lâm: “Không tại sao cả, chỉ là cảm giác thôi.”

***

Mị Ảnh là một nhân vật nữ trưởng thành, có dáng người vô cùng hoàn mĩ, gương mặt đã được chỉnh sửa, không phải là kiểu mắt tròn má hồng nghìn người như một, mà rất có cảm giác chân thực.

Đồ Nam ghé lại gần nhìn mới phát hiện ra nguyên nhân, gương mặt đó rất giống cô, đặc biệt là đôi mắt.

Chẳng lẽ là Thạch Thanh Lâm chỉnh?

Mị Ảnh là hóa thân của sắc đẹp, một thân hồng y, tóc đen bồng bềnh, đáng tiếc là do thao tác vụng về của cô nên nhìn hơi ngốc nghếch, sau vài lần thử, cô mới khiến cho nhân vật nhảy lên được, rồi đi vào khung cảnh thử nghiệm.

Đây là lần đầu tiên Đồ Nam dùng cách này để xem tác phẩm của mình.

Trong đại điện lập lòe ánh nến, mọi vách tường hầu như đều trống không, chỉ có hai bức bích họa ở trong góc được đưa vào để thử nghiệm.

Ưu thế của khoa học kĩ thuật được phát huy vào chính lúc như thế này, gần như có thể nhìn thấy rõ được cả những đường vân rất nhỏ trên tranh.

Thạch Thanh Lâm lại gửi một tin nhắn thoại đến: “Xảy ra chuyện gì thì bảo tôi.”

Đồ Nam không trả lời, đang dần làm quen với việc điều khiển nhân vật. Gần đó có không ít người chơi tề tựu hết lại, có người còn đang đánh nhau, khung cảnh rất hỗn loạn, thậm chí gần chỗ khung chat còn có người đang đi cướp báu vật.

Cô thầm nghĩ trong game đã làm được đến như vậy rồi, liệu có thể thật sự đi vào cảnh tượng trong bích họa không, nhưng vừa tiến lại gần bức bích họa thì đã bị giết, màn hình có hiệu ứng lóe lên, nhân vật của cô ngã gục xuống đất.

Mị Ảnh bị giết, máu tràn ra trong nháy mắt, có một nhân vật nam đứng bên cạnh thi thể của cô, kéo theo sự chú ý của những người chơi khác.

Khung chat hiện ra: “Lại có túi báu vật này, giết mau.”

Đồ Nam nhớ ra, cô từng nghe An Bội nói, lần thử nghiệm này phải ngụy trang giống với bug của lần trước, dùng cách “dụ dỗ”, người chơi đều bị những túi báu vật rải rác bên đường thu hút, ai cũng tưởng lại là bug, nghĩ tranh thủ kiếm được chút hời trong thời gian hệ thống dính bug, chẳng trách cô vừa nhúc nhích là đã bị giết.

Cô định hỏi Thạch Thanh Lâm nên xử lý ra sao, nhưng lại cảm thấy chuyện bé xé ra to nên đành đợi, tới khi biểu tượng hồi sinh xuất hiện, ấn nút hồi sinh, mà vừa đứng dậy thì chẳng biết là ai ra tay, đã lại gục xuống.

Đồ Nam nhíu mày, không hổ là game cổ phong, rất chú trọng đến tính thù hận, muốn giết thì giết, dùng kĩ thuật để nói chuyện.

Cô không có kĩ thuật, nên chẳng biết nói gì.

Lại chết thêm lần nữa, thời gian hồi sinh lâu hơn hẳn, cô cảm thấy thời gian thử nghiệm không còn dài nữa nên đành bỏ cuộc, đang định đăng xuất thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người xuất hiện.

Bên cạnh thi thể cô còn có nhân vật nam giết cô lần đầu tiên, thanh máu trên đầu bỗng nhanh chóng sụt còn một nửa, giây tiếp theo, cùng với tràng nhạc hiệu bi thương, cô cứ thế gục xuống đất.

Một nhân vật kiếm khách xuất hiện bên cạnh thi thể của cô.

Có lẽ những người chơi khác muốn trợ thủ, trong nháy mắt, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Đồ Nam bắt máy, giọng Thạch Thanh Lâm truyền ra: “Bị giết sao không nói?”

Cô hiểu ra, “Là anh à?”



“Ừ.”

“Một nhân vật trong game thôi mà, bị giết thì giết thôi.”

“Thì cô cũng không thể cứ nằm thế được, mục đích của cô là thử nghiệm, không phải đã bảo cô là có chuyện gì thì tìm tôi à!”

Đồ Nam không đáp lời, cô chỉ cảm thấy không cần thiết phải làm thế, chỉ vì nhân vật trong game bị giết mà đi tìm anh trợ giúp, vậy thì quá quái gở.

“Cô muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, tôi chống đỡ cho cô.”

Cô liếc lên màn hình, lại ấn nút hồi sinh, tiếp cận bức bích họa một lần nữa.

Nhân vật vừa tiến lại gần bích họa, là kiếm khách sẽ bám sát theo sau.

Đồ Nam cầm điện thoại, nghe được tiếng gõ bàn phím ở đầu bên kia.

Khung cảnh trong game đã dần biến thành một trận hỗn chiến, cô đi một đường thẳng băng trong thế giới ảo, không ai có thể ngăn cản.

Tới khi trong điện thoại truyền ra giọng Thạch Thanh Lâm: “Đến giờ rồi, out thôi.”

Đồ Nam dừng lại.

Vài giây sau, màn hình tối thui, nhân vật bị ép phải đăng xuất, cuộc thử nghiệm kết thúc.

Đọng lại trong ánh mắt cô vào giây sau cùng là bóng dáng cầm kiếm của kiếm khách giữa đám đông nhốn nháo.

Ngón tay cô khẽ miết điện thoại, buồn cười, trước đây cô chưa từng chơi game, càng không có cảm giác nhập tâm gì, cho đến vừa rồi, nhìn thấy nhân vật của Thạch Thanh Lâm theo sau bảo vệ mình, trong chốc lát cô thật sự cảm thấy như chính mình lạc trong khung cảnh ấy, Mị Ảnh kia chính là cô.

Có điều cảm giác không phân rõ thật hư đó rất dễ khiến đám thiếu nữ ngây thơ trở nên u mê, còn cô thì đã bao nhiêu tuổi rồi chứ!

***

Sắc thu đã phủ kín khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, ngô đồng rụng lá, cả thành phố như được nhuộm một lớp màu vàng dìu dịu.

Tiết Thành ngồi vào xe, quay đầu sang nhìn, Thạch Thanh Lâm ngồi ghế phó lái, vừa gỡ tai nghe bluetooth xuống, laptop đặt trên đùi, ngón tay đang múa như bay.

Anh ta nhớ đây là động tác quen thuộc của anh mỗi lúc chơi game, vì thế bèn ngó sang nhìn máy tính của anh, vừa lúc giao diện game được đăng xuất.

“Cậu bảo tôi làm tài xế cho cậu, còn cậu thì ngồi đây chơi game à?”

“Thử nghiệm thôi mà.”, Thạch Thanh Lâm nhìn đồng hồ, trước sau mất chưa đến mười phút. Anh bỏ laptop ra, uể oải dựa vào thành ghế.

“Thế à, kết quả như nào?”

“Tốt hơn mong đợi.”

Tiết Thành đánh xe ra, “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”