Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 38




Thanh tiến độ của ba vị nam chính đều đang trong giai đoạn tăng tốc.

Trong đó, ngoại trừ Lục Bách Nhiễm hot lên nhanh chóng, độ nổi tiếng của Đoàn Hành trên các nền tảng xã hội lớn cũng bất ngờ tăng vọt.

Dẫu sao Đoàn Hành cũng là nam chính trong tiểu thuyết esport, không chỉ kỹ thuật chơi game vượt trội, mà nhan sắc cũng không thua kém bất kỳ minh tinh giới giải trí nào.

Đương nhiên, Đoàn Hành hot được cũng có một phần công sức của Nam Bùi trong đó.

Bởi vì vận khí không đủ, mới đầu độ nổi tiếng của Đoàn Hành không tăng nhanh như vậy, Nam Bùi tranh thủ những lúc cậu ta thi đấu, luyện tập, chụp vài pô ảnh đẹp mắt, rồi còn tìm chuyên gia chỉnh lại cho nuột hơn nữa.

Những bức ảnh này đăng lên tài khoản chính thức của chiến đội, đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Ở giữa rừng tuyển thủ esport, vẻ đẹp của Đoàn Hành thật sự quá đặc biệt, mới nhìn qua mọi người còn tưởng là ảnh chụp từ bộ phim thần tượng về đề tài esport nào đó ấy, thế nên lượng view, share của người qua đường không ít chút nào.

Nhưng mọi người rất nhanh phát hiện, Đoàn Hành không chỉ đẹp trai, mà còn mang thân phận là đội trưởng chiến đội TKT, biểu hiện lúc thi đấu cũng khiến người xem lóa mắt.

Thế là, ngoài những người qua đường thích cậu ta vì nhan sắc, không ít người trong giới esport cũng bắt đầu chú ý tới kỹ thuật của cậu ta.

Nam Bùi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, đăng ký tài khoản weibo chính thức cho toàn thể đội viên TKT, tài khoản này không chỉ bản thân các đội viên đăng nhập, mà còn mời cả chuyên gia về quản lý giúp.

Mới vừa đăng ký một ngày, lượng fan theo dõi tài khoản của Đoàn Hành đã đột phá ba trăm ngàn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Chuyện trở nên nổi tiếng này không ảnh hưởng gì đến Đoàn Hành, mục tiêu của cậu ta vẫn là giành được chức quán quân giải đấu.

Chiến đội TKT ở vòng đấu loại càng đấu càng mạnh, đã thắng liên tục bốn trận liền.

Hôm nay là trận đấu thứ năm, lượng người đến xem trực tiếp tại hiện trường ghi nhận kỷ lục mới, trong đó có không ít là fan của Đoàn Hành.

Trận đấu này cũng hết sức quan trọng, chỉ cần giành chiến thắng, xác suất chiến đội TKT vượt qua vòng đấu loại sẽ tăng lên rất nhiều.

Sau khi bước lên sân khấu, Đoàn Hành đảo mắt qua đoàn người tìm kiếm bóng dáng Nam Bùi. Fan cầm băng rôn cổ vũ dưới khán đài không ít, nhưng khi tìm được Nam Bùi, Đoàn Hành lại phát hiện hôm nay cậu đi tay không. Cậu ta thoáng ngẩn người, đáy mắt xẹt qua một tia thất lạc, nhưng rất nhanh đã bị giấu nhẹm.

Hôm nay Nam Bùi mặc một bộ vest đen rất đẹp mắt, phong cách ăn vận có chút khác với ngày thường, nhưng trên sống mũi vẫn là cặp kính gọng vàng quen thuộc, tản ra khí chất văn nhã cấm dục.

Cậu ngồi ở khu VIP của khán đài, hai chân bắt chéo, mắt mang ý cười, vỗ tay cổ vũ cho Đoàn Hành.

Sau khi trận đấu này kết thúc, Nam Bùi phải tới tham dự đêm hội từ thiện, giữa chừng không có thời gian thay quần áo, nên cậu đã mặc sẵn bộ lễ phục đặt may riêng cao cấp trên người.   

Đoàn Hành thấy Nam Bùi cổ vũ cho mình thì tự an ủi bản thân, chắc là vì nhiều người cầm băng rôn quá rồi nên Nam Bùi cảm thấy không cần thiết phải mang theo nữa.

Cậu ta cũng không nghĩ nhiều nữa, tâm tư dồn hết vào trận đấu.

Trong nguyên tác, trận đấu này không kéo dài quá lâu, thế nên Nam Bùi cho rằng trước tám giờ mình có thể rời khỏi.

Nhưng không biết có phải là vì gần đây TKT biểu hiện quá mạnh mẽ không, đối thủ dường như đã nghiên cứu rất cặn kẽ về chiến đội, ngay từ giai đoạn chọn tướng đã nhắm tới Đoàn Hành rồi, chặn liền một loạt các tướng Đoàn Hành thông thạo, ngay cả tướng còm như ‘Báo săn’ cũng nằm trong danh sách.

Nam Bùi thoáng giật mình, không ngờ tài năng Đoàn Hành bộc lộ khoảng thời gian này lại khiến đối thủ cảnh giác cao như vậy.

Có điều, TKT bên này cũng không khoanh tay chịu chết, ngay lập tức đã đưa ra đối sách vô cùng linh hoạt.

Thế trận song phương từ lúc bắt đầu đã hết sức giằng co, tỷ lệ đầu người luôn theo sát nút, chưa đến thời khắc cuối cùng ai cũng không biết đội nào sẽ giành được chiến thắng.

Cứ vậy, thời gian diễn ra trận đấu cũng kéo dài hơn dự tính.

Nam Bùi ngồi trên khán đài, không chỉ phải lo lắng về thắng thua trận đấu, mà còn sợ đến muộn đêm hội từ thiện nữa, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

Ba ván đầu tiên kết thúc, tỷ số hiện là 2:1, điều này cũng có nghĩa trận đấu không thể dừng lại trước tám giờ được.

Đã sắp tám giờ đến nơi rồi, Nam Bùi liếc nhìn di động, Lục Bách Nhiễm mới gửi tin nhắn cho cậu: [Tôi chuẩn bị xuất phát đây, hẹn gặp ở đêm hội.]

Ngón tay cậu nhịn không được siết chặt di động.

Trên sân khấu, Đoàn Hành thấy trên mặt Nam Bùi đầy vẻ sốt ruột, còn tưởng cậu đang lo lắng về trận đấu.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, quyết định phải biểu hiện thật tốt, không để Nam Bùi phải lo âu thêm nữa.

Vì thế, trong ván đấu thứ tư, Đoàn Hành thi đấu vô cùng tập trung, chỉ huy đồng đội cũng bình tĩnh, chắc chắn, rất nhanh đã tìm được hướng đột phá đối thủ, thành công giành được thắng lợi.

Trận đấu này có thể nói hấp dẫn vô cùng, đôi bên tấn công có qua có lại, mà Đoàn Hành bằng vào thực lực tuyệt đối lấy được một lần quadra kill, dễ dàng san phẳng căn cứ của quân địch.

Khán giả đều kích động đứng hết cả lên hô hào cổ vũ, Đoàn Hành được đồng đội ca tụng, tầm mắt lại nhịn không được hướng về phía Nam Bùi dưới khán đài.

Giây tiếp theo, Đoàn Hành ngây người —-

Nam Bùi không thấy đâu nữa rồi.

Cậu ta có chút kinh ngạc mở to hai mắt, đứng trên sân khấu đợi hồi lâu vẫn không thấy Nam Bùi đi lên.

Sau đó, cậu ta nhíu mày, quay đầu tìm quản lý Nguyễn, hỏi, “Nam Bùi đâu rồi?”

Quản lý Nguyễn đáp, “À, Bùi tổng nói có việc, nên vài phút trước đã đi rồi, cậu ấy nói trận này nhất định sẽ thắng, để tôi thay cậu ấy chuyển lời chúc mừng tới mọi người……”

“Anh ta đi trước rồi á?” Đoàn Hành không dám tin hỏi lại, “Trận đấu này quan trọng như vậy mà anh ta lại đi trước à??” Giọng điệu tràn ngập kinh ngạc —–

Cậu ta nỗ lực vì trận đấu như thế, mà Nam Bùi lại không hề xem sao?

Quản lý Nguyễn bị Đoàn Hành nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng an ủi, “Tiểu Đoàn, Bùi tổng là tổng giám đốc mà, chắc chắn có rất nhiều việc cần xử lý, không thể chỉ xem mỗi trận đấu của cậu được……”

Đoàn Hành mím môi thành một đường thẳng, quai hàm căng chặt, ngón tay siết lại thành quyền. Cậu ta biết quản lý Nguyễn nói có lý, nhưng việc Nam Bùi rời đi trước vẫn khiến cậu ta khó chịu trong lòng. Lại thêm trận đấu trước đó, cậu ta ôm Nam Bùi rồi bị cậu đẩy ra nữa chứ, Đoàn Hành vẫn còn để ý chuyện này vô cùng.

“Anh ta đi đâu thế?” Đoàn Hành đột nhiên nâng mắt nhìn quản lý Nguyễn, hỏi.

Quản lý Nguyên ngây người, bị giọng nói lạnh như băng của Đoàn Hành dọa sợ, lát sau mới trả lời, “À cái này…… Hình như, hình như Bùi tổng đi tham dự đêm hội từ thiện thì phải……”

Đoàn Hành nhíu chặt mày, mở di động ra, gửi tin nhắn cho Nam Bùi, nhưng không nhận được hồi âm.

Sau đó, cậu ta lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến đêm hội từ thiện của thành phố Lục Tấn. Không lâu sau, mấy chữ “Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh” đã rơi vào mắt cậu ta.

Đoàn Hành trầm mặc.

Cùng lúc đó.

Nam Bùi đã đi tới nơi tổ chức đêm hội, không khỏi thở ra một hơi, “Cảm tạ trời đất, đến kịp rồi.”

Cậu vội quá nên phải rời đi trước khi trận đấu kết thúc, nhưng cậu nghĩ chắc Đoàn Hành chẳng để ý đâu.

Không lâu sau, Lục Bách Nhiễm cũng tới.

Y vừa xuất hiện, không ít máy quay ở hiện trường đã hướng về phía y, đèn flash lóe lên như chớp.

Bởi vì ‘Mưa sao băng tình yêu’ đã bắt đầu chiếu, nên y cũng xem như lọt vào tầm mắt mọi người, độ nổi tiếng tăng lên nhanh chóng, lại thêm hôm nay y mặc một bộ tây trang đặt may riêng vô cùng đẹp mắt nữa, khiến cả người đều trở nên ôn hòa nho nhã, đẹp không sao tả xiết.

Lục Bách Nhiễm nhìn về phía Nam Bùi ở cách đó không xa, khóe môi cong lên, dùng chất giọng ấm áp, từ tính nói, “Để anh đợi lâu rồi.”

Nam Bùi mang theo nụ cười thong dong, cùng Lục Bách Nhiễm tiến vào hội trường.

Hai người duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng lại không có vẻ quá xa cách.

Bởi vì hôm nay Nam Bùi không ăn vận như một tên nhà giàu mới nổi, nên không có ai nghi ngờ khi thấy cậu xuất hiện trên thảm đó, ngược lại có người còn đoán cậu là một trong các nghệ sĩ được mời đến nữa.

Màu sắc trang phục của hai người gần giống nhau, tuy có chỗ bất đồng, nhưng khi đi cạnh lại vẫn rất hài hòa.

Lục Bách Nhiễm nhìn quần áo trên người Nam Bùi, ý cười nơi đáy mắt càng thêm rõ ràng, cả người cũng thêm phần ấm áp.

Sau khi đi thảm đỏ xong, Nam Bùi cùng Lục Bách Nhiễm tiến vào hội trường tổ chức tiệc.

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, nói, “Quần áo của anh hôm nay……trông đẹp lắm.”

Vốn dĩ y định nói ‘Anh hôm nay trông đẹp lắm’, nhưng lời tới bên miệng lại bổ sung thêm vài chữ.

Nam Bùi không chút suy nghĩ nói, “Đắt xắt ra miếng mà.” Vừa nói cậu còn vừa giơ ngón cái lên nữa, một thân quần áo bảnh bao cũng che không nổi cái mùi giàu xổi trên người.

Lục Bách Nhiễm, “……”

Tuy cảm thấy có chút cạn lời, nhưng trông thấy bộ dạng tự tin của Nam Bùi, tâm tình y lại vẫn nhịn không được trở nên vui vẻ.

Lục Bách Nhiễm được xếp vị trí ngồi ở khu nghệ sĩ, Nam Bùi với tư cách là bạn đồng hành của Lục Bách Nhiễm, ngồi ngay bên cạnh y.

Sau khi ngồi xuống, Lục Bách Nhiễm rõ ràng tâm trạng không tồi, tùy tiện mở miệng nói với Nam Bùi, “Đây hình như là hoạt động đầu tiên chúng ta cùng nhau tham gia thì phải.”

Di động của Nam Bùi rung lên mấy lần liên tiếp, cậu vừa lẳng lặng lấy di động ra, vừa trả lời Lục Bách Nhiễm, “Sau này sẽ còn rất nhiều hoạt động giống như thế này nữa, tôi sẽ luôn đi cùng em, Tiểu Nhiễm.”

Lục Bách Nhiễm nghe vậy, đôi mắt hẹp dài ánh lên ý cười, giây tiếp theo y rời mắt ra chỗ khác, đặng che đi khóe môi đang không ngừng giương lên của mình.

Nam Bùi nhân cơ hội lấy điện thoại ra, thấy thông báo hiển thị trên màn hình đều là tin nhắn Đoàn Hành gửi tới —-

[Sao anh lại rời đi trước?]

[Bây giờ anh đang ở đâu?]

Nam Bùi không dám trả lời tin nhắn của Đoàn Hành ngay trước mặt Lục Bách Nhiễm, nuốt một ngụm nước bọt, cất điện thoại về chỗ cũ.

Trước khi đêm hội chính thức bắt đầu, Nam Bùi tìm cơ hội vào phòng vệ sinh, trốn trong đó nhắn tin cho Đoàn Hành, “Tiểu Đoàn, tối nay tôi được mời tham dự một đêm hội từ thiện, vì thế chỉ đành rời đi trước, xin lỗi em.”

Gửi tin xong, không thấy Đoàn Hành trả lời lại.

Nam Bùi rời khỏi phòng vệ sinh, vừa ra tới cửa, cậu đã đâm sầm vào một người cao lớn mà quen thuộc.

Khoảnh khắc ngước lên, Nam Bùi giật mình trợn to hai mắt —-

Sao lại là anh ta?!

Vóc người vai rộng eo hẹp, được bao bọc trong bộ tây trang xám cao cấp, dung mạo điển trai lại tràn đầy tính xâm lược……

“Anh……” Nam Bùi nhếch nhếch môi, nhất thời không nói ra lời.

Sao cậu lại không biết đêm hội này cũng mời cả Tống Cảnh Sâm nhỉ!

Tống Cảnh Sâm ăn vận không thua kém nghệ sĩ, hắn nhìn Nam Bùi, trong mắt đều là kinh ngạc, “Nam Bùi……Cậu cũng được mời à?”

Trong ấn tượng của hắn, chỉ có những doanh nhân vô cùng thành đạt mới được mời tới đây thôi mà, Nam Bùi tuy là cậu chủ nhà họ Nam, nhưng đã gây dựng được chút xíu thành tựu nào trong thương giới đâu.

Nam Bùi nghe vậy, tim đập chậm nửa nhịp. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay nhịn không được co chặt, “Em……”

Cậu không biết phải giải thích làm sao nữa.

Lẽ nào nói cậu đi cùng Lục Bách Nhiễm tới đây?

Nam Bùi mấp máy môi, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Tống Cảnh Sâm thấy bộ dạng hoảng loạn khẩn trương của Nam Bùi, chân mày đột nhiên nhíu chặt.

Bị Tống Cảnh Sâm nhìn chằm chằm như thế, tâm trạng Nam Bùi càng thêm thấp thỏm.

Một lúc sau, Tống Cảnh Sâm mở miệng hỏi, “Cậu đi một mình à?”

Nhịp tim của Nam Bùi đã bắt đầu tăng tốc, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Cậu vô thức muốn nói với Tống Cảnh Sâm, mình đi một mình tới đây, hòng che giấu sự tồn tại của Lục Bách Nhiễm.

Nhưng lý trí của cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, biết làm như vậy không được.

Chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp kế bên Lục Bách Nhiễm rồi, chỉ cần đêm hội bắt đầu, Tống Cảnh Sâm nhất định sẽ trông thấy cậu ngồi cùng một chỗ với y.

Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi không trả lời, môi mỏng khẽ mở, “Sao không nói gì thế?”

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miệng, chậm chạp lắc đầu, “Không……không phải, em không đi một mình.”

“Ồ.” Tống Cảnh Sâm lạnh nhạt đáp một tiếng.

Hai người rơi vào một khoảng im lặng kỳ lạ.

Tống Cảnh Sâm nâng mi mắt lên, nhìn Nam Bùi, chầm chậm hỏi ra một câu, “Thế, cậu tới đây cùng ai?”