Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 31




Đứng trước yêu cầu vô lý của Nam Bùi, vị tổng tài đường hoàng nghiêm túc Hoắc Nghiêu thế mà lại do dự mất vài giây.

Anh đang ước chừng khả năng đóng làm tên lưu manh ôm Nam Bùi vào trong xe.

Một lát sau, Hoắc Nghiêu đột nhiên vươn một tay ra, mở cửa sau xe.

“Bám vào cổ tôi.” Giọng anh từ đỉnh đầu Nam Bùi truyền tới.

Nam Bùi không biết Hoắc Nghiêu kêu mình làm vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Giây tiếp theo, Nam Bùi còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm ngang lên, cảm giác lơ lửng trên cao khiến hai mắt cậu mở to.

Nhưng vì sợ bị hai vị nam chính kia phát hiện nên Nam Bùi vẫn không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể tận lực dán sát mặt vào ngực Hoắc Nghiêu. Hai tay cậu cũng vô thức ôm chặt lấy cổ anh.

Nam Bùi nhịn không được nâng mắt nhìn lên, chỉ thấy Hoắc Nghiêu cũng đang cụp mi mắt nhìn mình.

Tư thế này quá sức thân mật, khiến Nam Bùi có trong khoảnh khắc quên hít thở, tim không ngừng dộng mạnh trong lồng ngực.

Hệ thống canh đúng lúc này phát ra tiếng than thở, “Ký chủ, vừa nãy cậu còn muốn tìm cái cây leo lên trốn, tư thế của cậu bây giờ trông cũng giống treo người trên cây lắm.”

Đầu óc Nam Bùi trống rỗng, trước mắt đều là đường cằm sắc nét cùng hầu kết nhô ra trên cổ Hoắc Nghiêu.

Giờ phút này với Nam Bùi mà nói, Hoắc Nghiêu quả thật giống như một thân cây cao thẳng, cánh tay chắc khỏe nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể cậu, lại không thấy anh tỏ ra có chút mệt mỏi nào.

Ngay lúc hai người duy trì tư thế vô cùng thân mật này, điện thoại Nam Bùi đột nhiên rung lên liên tục, gọi tâm trí cậu lại.

Không cần nghĩ cũng biết, là tin nhắn Tống Cảnh Sâm và Lục Bách Nhiễm gửi tới.

Không biết vì sao, Nam Bùi đột nhiên có cảm giác sắp bị hai vị nam chính phát hiện tới nơi, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Hoắc Nghiêu ôm ngang người Nam Bùi, thử đưa cậu vào trong xe. Bởi vì vóc dáng anh cao lớn, chắc cũng phải trên dưới một mét tám, nên quá trình cũng không quá thuận lợi. Giữa chừng, Hoắc Nghiêu còn thiếu chút nữa bị cụng đầu.

Sau đó, Hoắc Nghiêu lại hạ thấp eo hơn một chút, mặt Nam Bùi gần như vùi hẳn vào lòng anh. Cậu thậm chí nghe được tiếng tim đập, ngửi được mùi nước hoa hương tùng dễ chịu trên người của đối phương.

Nam Bùi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói, “Hình như……lưu manh không phải như vậy đâu?”

Hoắc Nghiêu cuối cùng cũng ôm được Nam Bùi vào trong xe, bên trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở của hai người dường như cũng trở nên rõ ràng hơn.

Nghe được lời Nam Bùi nói, Hoắc Nghiêu khựng lại đôi chút, đột nhiên đổi ý không nhẹ nhàng đặt cậu xuống nữa.

Anh cong khóe môi, cánh tay dùng sức, đẩy Nam Bùi lên ghế sau xe.

Anh dùng lực cũng không mạnh, giống như đang đùa hơn.

Lưng Nam Bùi đụng nhẹ vào lớp nệm ghế mềm mại, khiến cậu thoáng ngẩn người.

Vừa nâng mắt cậu liền trông thấy đôi mắt hẹp dài mang theo mấy phần trêu tức của đối phương.

Nam Bùi thất thần vài phút, Hoắc Nghiêu đột nhiên áp một tay lên tai cậu, đồng thời đầu gối dùng lực đè chân cậu lại, tay kia nhẹ nhàng vỗ mặt Nam Bùi, “Ngoan ngoãn chút.”

Rõ ràng tất cả hành động của Hoắc Nghiêu đều chỉ mang tính tượng trưng, không hề dùng chút sức nào, nhưng Nam Bùi còn khẩn trương hơn gặp phải lưu manh thật.

Khoảnh khắc bàn tay to lớn nóng rực mang vết chai mỏng của đối phương chạm lên mặt cậu, Nam Bùi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, chỗ bị chạm dần dần nóng lên.

Không gian dành cho Nam Bùi thu hẹp lại, cậu bị vây giữa hàng ghế sau và thân thể cao lớn của Hoắc Nghiêu, không thể động đậy lấy một chút.

Một lát sau, Hoắc Nghiêu đột nhiên cong môi hỏi, “Lưu manh……là như thế này đúng không?”

Nam Bùi không biết nên trả lời thế nào.

Cậu nhìn theo cánh môi khép mở của Hoắc Nghiêu, cùng quai hàm lún phún râu, hầu kết gợi cảm và xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng sau lớp cổ áo rộng mở vì động tác cúi người của anh……

Giờ phút này, cậu cảm thấy bên tai chỉ còn vang vọng mỗi tiếng tim đập của bản thân.

Nam Bùi nhịn không được nghĩ, nếu như Hoắc Nghiêu là lưu manh thật……

Thì người bị anh lừa bắt chắc hẳn sẽ ngoan ngoãn đi theo anh mất.

Hoắc Nghiêu nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của Nam Bùi, cũng vô thức thất thần theo, hầu kết không ngừng lên xuống.

Mới đầu anh chỉ định đùa giỡn chút thôi, nhưng mà bây giờ, bầu không khí lại có chút mập mờ không rõ.

Chính vào lúc này, điện thoại của Nam Bùi lại lần nữa rung lên —- là Tống Cảnh Sâm gọi tới.

Hai người như bừng tỉnh mộng.

Hoắc Nghiêu buông lỏng Nam Bùi ra, trên mặt vụt qua một chút mất tự nhiên, chầm chậm rời khỏi xe.

Vành tai Nam Bùi hơi nóng lên.

Hoắc Nghiêu mở cửa trước, ngồi vào ghế lái. Nam Bùi cũng thẳng người dậy, nhận cuộc gọi của Tống Cảnh Sâm, thanh thanh cổ họng nói, “Anh Cảnh Sâm?”

Nghe được ba chữ ‘anh Cảnh Sâm’ này, Hoắc Nghiêu vô thức liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn Nam Bùi.

Giọng điệu Tống Cảnh Sâm có chút bực bội, tràn ngập ý chất vấn hỏi, “Này, sao cậu lại đi ra từ cửa sau? Bây giờ cậu đang ở đâu? Sao không đi theo tôi?”

“Một đối tác làm ăn đột nhiên kêu em tới tham gia một bữa tiệc.” Nam Bùi có chút căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, giải thích, “Anh Cảnh Sâm, em phải đi trước đây.”

“Đối tác làm ăn?” Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Cậu nói thật à?”

Nam Bùi không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, vô thức liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái một cái, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt, nói, “Thật đó. Anh Cảnh Sâm, em lừa anh làm gì chứ? Thôi không nói chuyện với anh nữa, hôm khác gặp nha!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tống Cảnh Sâm nhíu chặt mày, nhưng không nghi ngờ gì lời nói của Nam Bùi.

Dẫu sao, Nam Bùi yêu hắn như thế, trừ phi xảy ra chuyện đột xuất, còn lý do gì khiến cậu nỡ bỏ hắn lại mà đi trước cơ chứ?

Không lâu sau, Lục Bách Nhiễm cũng gọi tới.

Nam Bùi dùng cùng một cái cớ như vừa nãy để giải thích.

Mà suy nghĩ của Lục Bách Nhiễm rõ ràng cũng giống Tống Cảnh Sâm, im lặng giây lát sau đó chủ động cúp máy.

Điện thoại vừa ngắt kết nối, Nam Bùi cẩn thận hé mở cửa sổ xe, từ hàng ghế sau nhìn ra ngoài một cái, phát hiện hai người kia đều rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bất tri bất giác, hai vị nam chính đã chạm mặt ở cửa sau trung tâm biểu diễn.

Cũng may đứng trước Nam Bùi, thái độ của hai người đều khá hống hách, gọi điện thoại đều trực tiếp gọi cậu là ‘này’, chứ không kêu tên cậu ra.

Bằng không họ sẽ biết người mình tìm là một.

Trong lòng Nam Bùi dậy lên cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Cậu đờ người trên ghế, thở ra một hơi thật dài.

Hoắc Nghiêu liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, đột nhiên bình tĩnh hỏi, “Thế nên cậu bảo tôi tới đón cậu, là vì nuôi cá bị bắt quả tang đấy à?”

Anh cố tình nhấn thật mạnh hai chữ ‘nuôi cá’, mang theo mấy phần trào phúng.

Nam Bùi có chút ngại ngùng cười khan hai tiếng, “Là nhà từ thiện sao có thể dùng từ ‘nuôi cá’ để hình dung…… Việc một nhà từ thiện làm, không thể gọi là ‘nuôi cá’ được.”

Tiếp theo là mấy câu nói khó hiểu như là ‘nhà từ thiện ôm trong lòng cả thiên hạ’, ‘một phần quyên góp chia ba’ vân vân, khiến Hoắc Nghiêu dần rơi vào im lặng, bầu không khí trong xe vô cùng ngượng ngập.

“Thế nên, lúc làm trứng gà xào, cupcake cậu vứt tôi lại, cũng là để đi làm từ thiện hửm.” Lát sau, Hoắc Nghiêu ý vị thâm trường nói, “Làm từ thiện xong mới nhớ tới tôi, kêu tôi qua đón cậu. Tôi là tài xế của cậu đấy à?”

Nam Bùi, “……”

Sao giọng lại chua lè chua lét thế nhỉ?

Nam Bùi thử thay đổi chủ đề, hóa giải bầu không khí ngượng ngùng này, “Vừa nãy mãi anh chẳng nhắn lại, tôi còn tưởng anh không tới cơ……”

“Vừa nhận được tin nhắn tôi lập tức lái xe qua đây ngay.” Hoắc Nghiêu vừa khởi động xe, vừa nói, “Nửa đêm nửa hôm, thấy cậu nhắn một chuỗi ‘cứu tôi với’, tôi còn tưởng cậu sắp bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi chứ.”

Lúc này Nam Bùi mới có tâm tư cẩn thận đánh giá quần áo trên người Hoắc Nghiêu.

Hoắc Nghiêu mặc thường phục, nhưng vừa nhìn đã biết vơ vội từ trong tủ áo ra, bên trên vẫn còn không ít nếp nhăn.

Với cái tính ám ảnh cưỡng chế của Hoắc Nghiê, lại chấp nhận mặc bộ đồ thế này đi ra ngoài, chứng tỏ vừa nãy anh quả thật đã rất sốt ruột.

Nam Bùi có chút cảm động trong lòng, nói, “Thật xin lỗi, tôi hiểu nhầm anh rồi.”

Hoắc Nghiêu nâng mắt nhìn qua gương chiếu hậu, tùy tiện mở miệng, “Tối nay cậu đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.” Nam Bùi trả lời.

“Muốn ăn gì?” Hoắc Nghiêu lại hỏi.

Nam Bùi nói, “Về nhà trước đi,  tôi vào bếp nấu bát mì là được.” Cậu không thể lại làm phiền Hoắc Nghiêu thêm nữa.

Hoắc Nghiêu gật đầu, bình tĩnh nói, “Cậu tiết kiệm thật đấy.”

Nam Bùi nghiêng nghiêng đầu, “Tôi vẫn luôn tiết kiệm vậy mà……”

“Vậy à.” Hoắc Nghiêu nhướn mày, đột nhiên chuyển lời, “Tiền đem đi làm từ thiện hết rồi chứ gì?”

“Hả?” Nam Bùi ngẩn người giây lát, nghi hoặc nói, “Cũng…cũng không thể nói như vậy……”

Trong lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường, Hoắc Nghiêu tiện tay mở radio lên, giọng nữ phát thanh viên từ radio truyền ra, “Gần đây, một nhà từ thiện vì làm từ thiện mà bị lừa tiền, gia tài bạc triệu bốc hơi sạch chỉ trong một đêm……”

Nam Bùi, “……”

Sao cậu lại cảm thấy Hoắc Nghiêu có ý kiến với thân phận nhà từ thiện này của cậu nhỉ?

Sau khi về tới nhà, Nam Bùi đi thẳng vào bếp, bắt đầu nấu mì.

Hoắc Nghiêu vẫn giống như trước đây đứng cạnh cửa, nhìn cậu, chân mày khẽ nhướn, u ám hỏi, “Nè nhà từ thiện, có thể ban phát chút lòng tốt, nấu cho tài xế của cậu một bát không.”

Nam Bùi, “…… Cái chuyện này không thể cho qua được à?”

“Chuyện gì?” Trên mặt Hoắc Nghiêu đầy vẻ vô tội, nói, “Tôi chỉ muốn ăn mì thôi mà.”

“Được, tôi đương nhiên sẵn lòng nấu cho anh.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Hoắc tổng, cảm ơn anh thời gian này đã giúp đỡ tôi, về sau tôi sẽ không bỏ bom anh nữa, với cả……”

Nói đến đây, cậu quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiêu, “Nếu như sau này anh có chuyện gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ trở thành ‘nhà từ thiện’ vì anh. Như vậy có được không?”

Đáy mắt Hoắc Nghiêu hiện lên một chút kinh ngạc, “Tôi chưa nói vậy bao giờ.”

Nam Bùi, “Anh không thích thì thôi vậy, dẫu sao tôi cũng chẳng giúp được gì cho anh……”

“Nhưng cậu đã nói thế thì…” Hoắc Nghiêu đột nhiên cắt ngang lời cậu, khóe môi cong lên, nói, “Sau này nếu tôi có tâm nguyện gì cần cậu giúp hoàn thành, nhất định sẽ tìm tới cậu đầu tiên.”

Nam Bùi, “……Sao trông anh cứ như vừa thực hiện mưu đồ thành công thế nhỉ.”

“Có hả?” Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, tâm tình rõ ràng rất tốt, “Cậu nấu mì tiếp đi, đừng giữa chừng lại bỏ chạy đấy.”

Anh vừa nói dứt câu, di động của Nam Bùi đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Nam Bùi vừa cầm lên nhìn một cái, là tin nhắn âm thanh Đoàn Hành gửi tới.

Cậu trực tiếp nhấn mở, giọng Đoàn Hành từ di động vang lên, trẻ trung lại từ tính, lời nhắn vô cùng đơn giản, “Đồng hồ của anh để quên ở chỗ tôi này. Qua lấy đi. Còn nữa……”

Nói đến đây, Đoàn Hành rõ ràng khựng lại một chút, mới tiếp tục nói, “Tôi đói rồi, nấu giúp tôi bát mì.”

Tin nhắn chạy xong, Nam Bùi ngơ ngẩn cả người.

Sau đó, cậu nhìn về phía Hoắc Nghiêu, trên mặt là vẻ không biết làm sao.

Hoắc Nghiêu nhìn Nam Bùi, mặt không biểu cảm, cũng không có vẻ gì là tức giận. Anh chỉ nhìn chằm chằm cậu không rời thôi.

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, đang chuẩn bị nói gì đó, Hoắc Nghiêu lại đột nhiên bước đến trước mặt cậu, vươn tay, lấy điện thoại của cậu đi.

Nam Bùi ngây người.

Hoắc Nghiêu cầm điện thoại của cậu, bình tĩnh thong dong nói, “Cậu đang bận nấu mì, không nhận được tin nhắn.”

Nam Bùi kinh ngạc mở miệng, “Ah, này……”

Cậu chỉ đành cầu cứu hệ thống, “Hệ thống! Nếu như ta lờ tin nhắn của Đoàn Hành đi, thì có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì không?”

“Đây không nằm trong cốt truyện chủ đạo, nên cũng không quá quan trọng.” Hệ thống trả lời, “Cậu chỉ cần tìm được lý do hợp lý, thì tạm thời không trả lời tin nhắn của Đoàn Hành ngay cũng được.”

Lúc này, Hoắc Nghiêu thấy vẻ mặt do dự của Nam Bùi, lại mở miệng nói tiếp, “Không thì, cậu muốn trả lời thế nào có thể nói cho tôi biết, tôi giúp cậu nhắn lại.”

Nam Bùi nghe vậy mới thở ra một hơi.

Cậu nghĩ nghĩ, nói, “Anh gõ chữ trả lời Tiểu Đoàn giúp tôi nhé, nói là bây giờ tôi đang bận, hỏi cậu ta xem có thể tự nấu mì không, ăn tạm chút gì đó trước đi……”

“Tiểu Đoàn?” Hoắc Nghiêu suy nghĩ giây lát, đột nhiên hỏi, “Là cái người lần trước tôi gặp ở bệnh viện ấy hả?”

Lúc Nam Bùi còn tưởng Hoắc Nghiêu là sinh viên đại học, cậu cùng Đoàn Hành đã từng chạm mặt Hoắc Nghiêu ở bệnh viện. Khi ấy Nam Bùi còn nói đồ Hoắc Nghiêu mặc là hàng giả dùng tiền làm thêm mua được nữa.

Nhớ lại chuyện này, Nam Bùi không khỏi có chút ngượng ngùng, gật gật đầu nói, “Phải.”

“Được, tôi biết rồi.” Hoắc Nghiêu cầm di động bắt đầu gõ chữ, đồng thời nói với Nam Bùi, “Cậu nấu mì tiếp đi.”

Nam Bùi nghe vậy thì yên tâm.

Lúc này.

Đoàn Hành vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, mặc đồ ngủ ngồi trên giường, đôi chân thon dài vắt chéo, nhìn chằm chằm di động không chớp mắt, đợi Nam Bùi trả lời.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gửi tin nhắn âm thanh cho Nam Bùi.

Nhắn xong, cậu ta còn nghe lại một lướt, cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới yên tâm.

Một phút chờ đợi này khiến Đoàn Hành cảm thấy dài như vô tận.

Nam Bùi rốt cuộc cũng gửi tin nhắn tới.

Đoàn Hành vô thức ngồi thẳng người dậy.

Sau đó, khoảnh khắc đọc được tin nhắn, vẻ mặt Đoàn Hành cứng lại.

Nam Bùi: [Tự cậu không biết nấu mì à?]

—————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ý trong lời nói: Tự cậu không có vợ à?

Hoắc Nghiêu: Tôi nhắn theo lời vợ dặn mà, không vấn đề gì đúng không? (ngây thơ vô số tội)