Tiểu Lam nghe xong mà bật dậy, vội vàng túm áo Sở Diệc Mặc dí sát mặt vào,mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của Sở Diệc Mặc, giọng run lẩy bẩy hỏi:
- ""Sở đại thiếu à... Tôi không cần biết anh làm sao có thể biết được chuyện của tôi, nhưng chuyện của tôi là không thể nói đùa được, anh à... tôi xin anh đó, làm ơn đi, đừng đùa tôi nữa... tôi không thích bị đùa đâu mà... Sở Đại Thiếu... tôi xin anh đấy... ""
Tiểu Lam lúc này đã gỡ xuống chiếc mặt nạ hoa mĩ mà cô đã xây dựng nó lâu nay, cô mệt rồi, cô mệt mỏi lắm rồi, lúc này thôi, cô chỉ muốn khóc thôi, khóc vì đứa con của mình, khóc người cha của nó, khóc vì chính cô, khóc vì... cuộc đời cô, khóc vì tương lai của cô, khóc vì gia đình cô, khóc vì mọi thứ... Cô không hiểu nổi cảm xúc của mình nữa, cứ nhắc đến cha của nó là cô lại khóc, cô khóc vì một người còn không biết tên, không biết mặt, cô chẳng hiểu nổi mình còn đang nghĩ cái gì, tại sao cô lại như vậy cơ chứ? Cô có vẻ yêu đuối quá nhỉ? Yêu thế này liệu cô còn một mình nuôi nổi con cô sao?
Sở Diệc Mặc tiếp tục lên tiếng:
""Tôi xin lỗi, tôi không nói đùa với cô, đây là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nghiệm và giải quyết nó thật ổn thỏa""