Làm Mẹ Kế Không Dễ

Chương 18




Sơ Đông đã phải đến trường từ sớm rồi mà Sơ Đỉnh Văn còn đến công ty sớm hơn cả Sơ Đông, Mục Thu chính là người cuối cùng. Cô đang ngồi trên chiếc xe chuyên đưa đón Sơ Đỉnh Văn đến trường. Bởi vì dù hiện tại bọn chó săn đối với chuyện hôn lễ của Mục Yên và Sơ Đỉnh Văn đã không còn hứng thú, nhưng vì sợ có biến, nên bọn họ vẫn thật cẩn thận.



Lúc Mục Thu mang vẻ mặt rối rắm tiều tụy xuất hiện ở cửa phòng học, Tô Thiến đang cùng mấy nữ sinh xem ảnh chụp hội học sinh lần này. Sau khi thấy Mục Thu liền dừng lại, buồn cười thưởng thức bộ dạng thảm hại này của cô.



“Lần này sao lại thành ra thế này? Tiểu tổ tông kia lại giở trò gì à?”



“Không biết.” Mục Thu ngồi xuống ghế dựa, hết hơi trả lời.



“Không biết? Cậu còn không biết mà đã thành ra vậy? Chậc chậc, công lực của tiểu tổ tông thật thâm hậu nha.”



“Ừm~~” Mục Thu tiếp tục hết hơi.



Tô Thiến đưa ảnh chụp trong tay cho các nữ sinh xem, còn bản thân thì đến bên cạnh Mục Thu, cười nói: “Quan hệ giữa cậu và cô nhỏ bây giờ thế nào? Miêu tả cụ thể.”



“Ừm….” Mục Thu từ từ nhắm hai mắt lại, trầm ngâm một hồi mới trả lời: “Quỷ dị, đại tiểu thư đột nhiên tuyên bố hòa bình.”



“A!” Tô Thiến nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ như vậy không tốt à?”



“Tốt. nhưng cô bé đột nhiên muốn ngủ với mình.”



Tô Thiến giật mình hỏi: “Chẳng lẽ, tối hôm qua hai người ngủ chung sao? Cho nên mới có bộ dạng này?”



“Ừ.” Mục Thu buồn bực.



“Chậc chậc…Con thỏ chèn ép cỏ gần hang?”



Vì thế Mục Thu liền cươi ngất. Suốt ngày trong đầu cô nàng này đều nghĩ cái này à?



“Nửa đêm bị người chèn ép lại là mình.” Vô lực biện bạch cho bản thân.



“Chậc chậc…” Biểu tình kinh ngạc vô cùng. “Hai người còn có bước tiếp theo sao? Loli công? bị đánh lén chỗ nào? để mình xem.”



Mục Thu trừng mắt Tô Thiến không lên tiếng.



Tô Thiến dường như rất thích xem bộ dạng quẫn bách vô cùng lúc này của Mục Thu, “Ha ha” vài tiếng rồi đứng đắn nói với Mục Thu: “Được rồi được rồi, đừng buồn bực, tóm lại, ổn định tâm trạng quan sát một lúc hãy tính tiếp.”



“Mình cũng không còn lựa chọn nào khác.” Hi vọng bản thân còn toàn mạng bước ra khỏi nhà họ Sơ.



Rơi lệ



Những ngày kế tiếp. Sơ Đông vậy mà thật sự không có cố tình gây chuyện gì, chỉ cố ý tìm Mục Thu. Nhưng mà sự thật chứng minh, đại tiểu thư này dù không có ý định bới móc, cũng tuyệt đối không phài là chủ nhân khiến người ta bớt lo.



“Mục Thu, tôi tắm xong rồi, chị giúp tôi sấy tóc.” Trong tay cầm máy sấy, ra lệnh.



“Tự mình làm, tôi cũng phải tắm rửa.” Nữ sinh không đồng ý làm bảo mẫu không kiên nhẫn trả lời. Tự mình đi lấy quần áo muốn đi tắm.



“Tôi muốn chị làm giúp tôi.” Sơ Đông cầm máy sấy, lớn tiếng nói với Mục Thu.



“Không rảnh.” Lấy quần áo xong, thẳng tiến đến phòng tắm. Xỏa tóc, cởi những thứ đeo trên tay xuống, đặt lên bàn trang điểm bên cạnh.



“Chị không làm giúp tôi tôi sẽ ngủ!” Thấy Mục Thu không để ý đến mình, Sơ Đông bắt đầu lên tiếng uy hiếp.



Mục Thu lành lạnh xoa người, nhìn chằm chằm Sơ Đông cười xấu xa nói: “Em không sợ bà phù thủy tôi đây sẽ độc chết công chúa Bạch Tuyết em sao?” Mục Thu quả nhiên không phải người rộng lượng, chắc chắn là để bụng chuyện lần trước Sơ Đông mắng cô là bà phù thủy.



“….” Sơ Đông từng bị tiêu chảy nên lập tức im bặt. Đứng ở một bên hung hăng trừng mắt bóng lưng Mục Thu, cũng không biết đang nghĩ gì.



Tiện tay đóng cửa, cởi quần áo, tâm tình Mục Thu không tệ, đứng dưới vòi senn, vừa tắm, vừa ngâm nga giai điệu không biết tên.



Cửa phông tắm trong nháy mắt bị người bên ngoài đẩy ra.



“Rầm!”



“Oa a!”



“Chị mới không dám độc chết tôi đâu, mau giúp tôi sấy tóc!” Sơ Đông đứng ở cửa phòng tắm, trừng mắt nhìn Mục Thu đang hoảng hốt, cả người trống trơn trong phòng tắm.



“Oa a em làm gì bất chợt xông vô?!” Mục Thu vội che ngực, trốn ở một bên kêu lên.



“Nhanh chút giúp tôi sấy tóc!” Đại tiểu thư nói xong liền bước một bước đi vào bên trong.



Cả người trống không, còn bị tiểu quỷ này sống chết trừng mắt như vậy, Mục Thu đứng đó quẫn bách, một đôi tay không biết nên che ngực hay che phần dưới, lùi lại nói: “Được được, tôi biết rồi! tôi sấy giúp em. Em cũng nên để tôi tắm rửa sạch sẽ cái chứ? Em đi ra ngoài trước!”



“Vậy chị nhanh chút.” Ra lệnh.



“Tôi biết, em mau đi ra!”



“Hừ!” đại tiểu thư cuối cùng cũng xoay người ra phòng tắm.



Mục Thu đứng nơi đó, trong lúc nhất thời vẫn chưa có phản ứng lại.



Lúc cô rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, buông tay che ngực, Sơ Đông đột nhiên vọt đến trước cửa phòng tắm.



“Oa! ẹm lại làm gì đó?!” Mục Thu có chút hỗn hển.



“Làm gì cái gì! Tôi chỉ là quên đóng cửa thôi!” Sơ Đông tức giận đứng ở cửa trừng mắt Mục Thu, đóng cửa.



“….” Rốt cuộc tiểu quỷ thối này sao lại như vậy?! Mục Thu nghẹn đỏ cả mặt. Lúc em nói ‘không được phép nhìn lén tôi tắm’, có thể đừng xông vào phòng tắm lúc người ta đang tắm hay không?!



Tắm rửa không khóa cửa thật sự là hành động tự sát sao?! ! -_-|||



Mục Thu vôi vàng tắm xong, cô tắm có chút chật vật, chỉ sợ mình tắm chậm một chút tiểu tổ tông ở bên ngoài kia chờ không kịp lại làm ra hành động gì đó khiến người ta muốn giết người nữa.



Lúc cô tắm sạch sẽ bước ra ngoài, chỉ thấy Sơ Đông cầm máy sấy trong tay, ngồi trên giường chờ cô. Thấy cô bước ra, lập tức đưa máy sấy trong tay qua.



Mục Thu nhận máy sấy, nhìn tóc Sơ Đông, nói: “Tóc cũng đã khô, không cần phải sấy.”



“Tôi muốn sấy. còn muốn mát-xa giống lần trước.” Sơ Đông ngẩn đầu, nhìn Mục Thu, nghiêm túc nói.



“….” Không ngờ cô chính là tay sai chuyên sấy tóc cho cô nhóc này? Mục Thu vừa cầm máy sấy sấy tóc giúp Sơ Đông, vừa nhìn cái ót của đại tiểu thư, suy xét bản thân có cần một chưởng đánh cho cô nhỏ này trực tiếp ngất xỉu hay không, đỡ phải phiền long. Nhưng nhìn đại tiểu thư nhắm mắt, ngồi yên lặng, bộ dạng thoải mái để mình sấy tóc.



Hay là thôi đi, thỉnh thoảng sấy một lần cũng không sao, dù sao khoảng thời gian mình có thể ở đây cũng không nhiều, nhịn nhịn đi.



“Được rồi.” Dừng lại nói với Sơ Đông. Bản thân cầm máy sấy sấy tóc. Bởi vì phải hầu hạ đại tiểu thư, tóc của mình Mục Thu cũng chưa sấy.



“Ừm.” Đại tiểu thư mở mắt, nhìn Mục Thu, nhìn cô cúi đầu cẩn thận sấy, cổ áo ngủ có hơi rộng, ánh mắt cô nhỏ liếc bên trong cổ áo. Sau đó mở miệng nói….



“Ngực của chị thật lớn.”



Mục Thu phun máu đầy trời. Tiểu quỷ bây giờ nói chuyện không khiến người ta kinh ngạc thì sẽ chết sao?



“A a, điều này không cần em quan tâm, em mau ngủ đi!”



“Lớn vậy có hơi khó coi, sau này tôi mới không thèm lớn như vậy!” Tiếp tục nói tiếp tục nói.



Phun máu phun máu, cũng quen rồi. “Im, ngủ.”



“Hừ, sau này tôi mà lớn như vậy, tôi sẽ đi tự sát cho rồi.” Vừa nhấn mạnh, vừa nằm xuống.



“Em đang hâm mộ chứ gì?” Mục Thu không lý do nói ra một câu như vậy.



“Tôi mới không thèm hâm mộ đâu, ai muốn mang ngực lớn như vậy?!” Tiểu quỷ vốn đã nằm xuống lập tức bật dậy.



Mục Thu thấy bộ dạng này của Sơ Đông, trên mặt mang nụ cười trêu tức, cố ý nói: “Bộ dạng này của em lại không giống như không hâm mộ.” có đôi khi, chọc tiểu quỷ này là chuyện thật thú vị.



“Tôi mới không.”



“Tiểu quỷ càng nói không, lại càng là có.” Cô tiếp tục nói. rất vui vẻ nhìn bộ dạng đại tiểu thư nổi điên.



“Cô mới là càng nói không, lại càng là có! Cô mới là tiểu quỷ!” Sơ Đông đỏ mặt, hẳn là khó thở, hung hăng đẩy ngực Mục Thu một cái, sau đó ngã đầu liền ngủ, còn không quên lấy chăn bọc kín mình.



“…” Tập kích ngực! lại bị tập kích ngực rồi! ~~~~(>_<)~~~~ cô cũng không them chọc tiểu quỷ này nữa.



…………



Tối lúc ngủ, tướng ngủ của đại tiểu thư trước sau như một vẫn là tệ, hai người đều tự ngủ một cái chăn, đại tiểu thư vẫn cách chăn ôm chặt mình.



Thật đau khổ! Không thể trở mình!



Giãy dụa, giãy dụa.



Tránh thoát, lại dính đến, vì thế lại tránh thoát, lại dính đến nữa. lại…..



“…” Mục Thu ác lên. một cước đá Sơ Đông xuống.



Cuối cùng, bình yên rồi…



Ngày hôm sau.



“Này! Tướng ngủ của chị thật tệ, đá tôi xuống giường luôn.” Sơ Đông vừa thức dậy liền chỉ vào Mục Thu lên án.



“Tôi có tên! Dù em không chịu bảo tôi là dì, cũng không thể gọi tôi là ‘này này’.” Mục Thu ngồi ở trên giường. lạnh lùng nói.



“Hừ.” tỏ vẻ không hợp tác.



“Đã thế, sau này em không cần ngủ với tôi, về ngủ phòng mình đi.” Nhíu mày, nhìn chằm chằm Sơ Đông nói, trong lời nói lộ ra một loại uy hiếp, khiến Sơ Đông trong lúc nhất thời không dám kiêu ngạo.



“Kêu thì kêu! Mục Yên, tướng ngủ của chị quá tệ đi. Tôi cũng bị chị đá xuống giường!”



“Đó là tại tướng ngủ của em quá tệ, té xuống.” Trả lói thật đúng là không khiêm tốn chút nào.



……………