Làm Mẹ Kế Không Dễ

Chương 15




Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, lúc bị sét dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, cũng không quên phải tùy hứng.



Mục Thu muốn kêu đại tiểu thư mau rời đi. Bởi vì mưa sấm chớp rất nhất định sẽ nhanh kéo đến đây.



Nhưng mà đại tiểu thư không chịu bỏ đi.



Cho nên Mục Thu phải kéo đại tiểu thư đi, nhưng cô phát hiện mình kéo không đi.



-_-||||| rốt cuộc cô bé muốn thế nào đây?



“Em có muốn đi hay không! Em không muốn đi tôi muốn đi rồi!” Tức.



“Cô đi đi! ai muốn cô ở lại chỗ nà!” Đối phương thế nhưng còn không ngừng ầm ĩ với cô.



“Được lắm, tôi lập tức đi ngay!” Tức giận nói.



Sau đó…..



“Em buông tôi ra! Đừng nắm quần áo của tôi!”



“Hu hu…hu hu….” Người nọ mặc kệ vừa khóc, vừa níu chặt quần áo đối phương, chỉ sợ đối phương thừa lúc mình không biết sẽ bỏ đi.



“….” Đại tiểu thư kéo không đi còn mình lại không thể đi, Mục Thu lửa giận công tâm.



Giết người cho hả giận!



Nghĩ!



Nhưng không thể!



“Tôi nói này đại tiểu thư, rốt cuộc em muốn thế nào?! Sắp chết cũng phải kéo theo người chịu tôi thay?”



“….” Người ta rõ ràng không có trả lời cô.



“….” Hôm nay sấm cuồn cuộn, còn đứng dưới tàng cây……Có lẽ mình thật sự bỏ mạng ở nơi này.



Đứng sẽ bị sét đánh nguy hiểm, Mục Thu ủ rũ đặt mông ngồi dưới đất.



“Hu hu….ba ba…..”



“Em đã nhớ ba như vậy, thì em mau trở về không được sao?”



“Ba đã sớm không cần tôi, ông ta chỉ muốn cô.”



Vậy em thật sự là xử oan tôi rồi.



“Hu hu….hu hu…”



“…”



“Hu hu….ba ba….” Có lẽ là đại tiểu tư này khóc thật sự rất thương tâm, khiến Mục Thu thậm chí có chút không đành lòng, xem ra mình còn chưa phải mất lương tâm hoàn toàn.



“Haizz!” Bất đắc dĩ thở dài: “Em yên tâm đi đại tiểu thư.” Cô nhìn rừng cây tối như mực trước mặt, vỗ vỗ tiểu quỷ bên cạnh, nói khẽ: “Tôi sẽ không giành ba ba với em, cũng sẽ không ở đây lâu, em á, thật ra không cần phải hận tôi như vậy.”



Tiểu quỷ đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu nhì Mục Thu: “Không thể nào!” trong giọng nói tràn ngập không thể tin, không thể hiện rõ là vui sướng hay khổ sở.



“Sao thế? Xem ra em không muốn thấy tôi đi rồi sao?” Trên đầu sấm chớp cuồn cuộn, như là bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống vậy, Mục Thu lại rất có tâm trạng cười nói: “Đáng tiếc, bây giờ ù em không muốn để tôi đi, tôi cũng ở đây không được bao lâu nữa.”



“Không thể nào! Cô cũng ở đây lâu như vậy rồi! Sao có thể đột nhiên muốn đi! Cô….Cô đã kết hôn với ba tôi rồi!” Dáng vẻ đó, thật khiến người ta hiểu lầm.



“Trên thế giới này, không có gì là không thể. Tựa như trên thế gian này không có gì là mãi mãi vậy. Cho nên, em không cần phải hận tôi như vậy.” Mục Thu rõ ràng không hiểu sai trả lời có chút trầm thấp.



“….Cô gạt người, cô chỉ muốn tôi bỏ qua cho cô!” Cô bé nắm chặt áo quần Mục Thu.



“A a…..” Mục Thu nói: “Mặc em nghĩ thế nò, dù em có tiếp tục hận tôi, cũng không được mấy ngày, tôi nghĩ, tôi vẫn chịu được.” Cô đột nhiên dùng sức kéo Sơ Đông cùng nhau đứng lên: “Mặc kệ thế nào, tôi cũng phải hết khổ đã, tuyệt đối không muốn chết ở nơi này, cho nê, tôi nhất định phải trở về.”



“Tôi không tin! tôi không tin!” Đại tiểu thư cầm chặt tay Mục Thu, bị kéo từng bước một về trước, nước mắt lưng tròng lớn tiếng kêu ca không tin.



Vì thế, lúc hai người kia, cuối cùng trải qua trăm cay nghìn đắng(?) xuất hiện ở trước mặt những người đang chờ ở nhà họ Sơ, bà chủ của nhà họ Sơ xuất hiện với bộ dạng bị mưa xối hoàn toàn, vẻ mặt thống khổ vạn phần rối rắm không thôi, gần như tê liệt kéo đại tiểu thư nhà họ Sơ đang níu quần áo mình, đại tiểu thư nhà họ Sơ liên tục kêu ‘tôi không tin’ cũng ướt đẫm giống vậy, không ngừng lôi kéo Mục Thu không chịu về nhà họ Sơ..



“Bà chủ?!” Hoảng sợ.





“Đại tiểu thư?!” vô cùng hoảng sợ.



“Em buông tôi ra!” ồn ào.



“Tôi không tin!” kêu khóc.



“Tôi quản em tin hay không à! Buông tôi ra!” Tiếng ồn ào càng lớn.



“Tôi không tin! hu hu….tôi không tin!” Tiếng kêu khóc càng lớn.



“Rầm rầm……” mưa to trút xuống. hiện trường thật 囧



“Đông Đông!” Sơ Đỉnh Văn mặt vui mừng lao đến. “Tiểu Mục?!” sau đó là kinh ngạc.



O(╯□╰)o



O(╯□╰)o. . . . . .



Sơ Đông vẫn bị xử phạt. Tuy Sơ Đỉnh Văn rất mừng vì cô bé có thể bình an trở về.



Tiểu quỷ được hầu hạ tắm rửa, ăn cơm xong, bị đẩy vào phòng úp mặt vào tường sám hối.



Tuy nói thì nói thế, nhưng Mục Thu cảm thấy khả năng đại tiểu thư úp mặt vào tường sám hối gần như là con số 0, không bằng nói đang ngủ ngon ở trong phòng thì thực tế hơn.



Sau đó, Mục Thu cũng không có tinh lực đi lo nhiều như vậy, bởi vì cô vô cùng bi thảm bị cảm.



Nói đi nói lại cũng là sao chổi kia hại! quả nhiên đính dáng với đại tiểu thư, mình liền không có chuyện gì tốt!



Uống canh gừng, uống thuốc cảm, Mục Thu vô cùng bi thảm nằm trên giường, nhắm mắt suy nghĩ say này mình nhất định phải phân rõ ranh giới với đại tiểu thư kia, phàm là bất cứ chuyện gì có liên quan đến đại tiểu thư, cô đều phải nhượng bộ rút binh.



“….” Mau rời khỏi đây sao? Vậy thủ tục xuất ngoại phải làm đến bao giờ mới xong? Sao một chút phản ứng cũng không có? Đây là hiệu suất gì đây?



Cô nhắm mắt lại ngủ, bởi vì bị cảm, cho nên ngủ không thoải mái. Sau đó, cô cảm thấy hình như có người ngồi bên giường mình.



“….” Chợt mở mắt ra, trừng mắt Sơ Đỉnh Văn ngồi ở cạnh mình, có chút ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?!”



“Thật xin lỗi, dọa cô rồi.” Sơ Đỉnh Văn có chút xấu hổ. Anh ta ngồi ở bên giường, đứng lên cũng không phải, ngồi cũng không được: “Tôi chỉ muốn đến đây xin lỗi cô, sau đó cảm ơn cô tìm Đông Đông về. Nhưng mà tôi thấy cô ngủ không yên, nên mới ngồi nhìn xem.”



“Ngài không cần phải xin lỗi tôi, càng không cần nói cảm ơn tôi.” Mục Thu ngồi dậy, nói: “Buổi sáng là tôi nói sai, tôi không nên bình luận chuyện của ngài và tiểu Yên.”



“Không, cô nói cũng không có gỉ sai….. lúc tiểu Yên và tôi ở cùng nhau, cũng không có nhiều niềm vui.” Anh ta cười tự giễu, có chút thê lương.



“Chuyện vui vẻ, ai cũng không nói rõ ràng được, chỉ có bản thân tiêu Yên mới biết được.” Tuy lời này độ thành thật không nhiều lắm, nhưng lại không đành lòng đả kích người đàn ông trước mặt, Mục Thu có chút khiêm tốn nói.



“Tôi nghĩ, nếu tôi có thể tìm được cô ấy, tôi nhất định sẽ nghiêm chỉnh hỏi lại cô ấy một lần, sẽ hỏi cô ấy xem có phải thật sự bằng lòng ở cùng tôi không, nếu….cô ấy không phải thật lòng, tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy nữa. Về phần 500 vạn kia.” Anh ta nói rồi nở nụ cười châm chọc: “Lúc tôi bỏ ra 500 vạn kia, chưa từng nghĩ tới muốn dùng nó trói buột tiểu Yên. Đã là tiền quyên tặng, thì chưa từng nghĩ đến muốn bất kì kẻ nào trả.”



“Thật xin lỗi, là lòng dạ chúng tôi hẹp hòi.” Mục Thu thành tâm nói.



Sơ Đỉnh Văn lắc đầu: “Thật ra, tôi cũng ích kỷ, tôi biết rõ ràng cô ấy chịu gả cho tôi, có lẽ là vì 500 vạn, nhưng tôi lại không nói gì….tôi nghĩ…. Anh ta có chút mê mẫn nhìn mặt Mục Thu. Nhìn đến nổi thậm chí Mục Thu có chút sợ hãi.



“…”



“Tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại, cho nên dù biết rõ chuyện, tôi vẫn làm bộ như không biết.” Anh ta nhìn mặt Mục Thu, lại như không phải nhìn Mục Thu, mà là thông qua Mục Thu, nhìn một người khác.



Mục Thu không lên tiếng.





Quả nhiên ở trước tình yêu, con người luôn ích kỉ. Người yêu, luôn hi vọng có thể giữ cô ấy ở cạnh mình. Dù là người lịch thiệp, cũng khó tránh khỏi.



Người mỉnh yêu không yêu mình, chuyện như vậy, dù sao cũng là ưu buồn. Bây giờ Mục Thu có thễ nói lạnh nhạt như vậy, không phải vì nhìn thấu nội tình, mà là vì, cô vẫn chưa hiểu rõ tình yêu. cho nên lạnh nhạt.



……….



…………



Bởi vì mắc mưa, Mục Thu bị cảm, ngày hôm sau cũng không có sức lực. Xem ra không đến trường được rồi, nữ sinh bi thảm gọi điện thoại cho bạn bè của mình, để cô nàng giúp mình xin phép.



Tô Thiến ở đầu kia điện thoại thổn thức không thôi, ầm ĩ vì Mục Thu làm chuyện thất đức nhiều cho nên mới gặp quả báo.



Mục Thu nghiến răng. Quá nhiên mình kết bạn quá vô ý.



Nhưng Sơ Đông dầm mưa với cô lại tinh thần sung mãn. Sáng sớm thức dậy, xuống lầu không nhìn thấy Mục Thu, hỏi nữ giúp việc bên cạnh, mới biết được chuyện Mục Thu bị cảm, gấp đến cả bữa sáng cũng không ăn, liền vọt vào trong phòng Mục Thu.



“Tôi hỏi cô lại lần nữa, chuyện hôm qua cô nói, có phải thật hay không!” Tiếng kêu la càng sung mãn, Mục Thu càng vô lực.



“Đại tiểu thư, ngày hôm qua tôi nói nhiều lời như vậy, tôi làm sao biết em đang nói là câu nào.” Mục Thu tức giận trả lời. Ngẫm lại bộ dạng mình lúc này, tiểu quỷ nà rõ ràng cũng mắc mưa như mình, hiện tại lại có tinh thần như vậy, quả thực là không có thiên lý. Không biết có phải vì ông trời bị mình mắng hoài hay không, cho nên lần này mới cố ý chỉnh mình!



Vì sao vậy. Đáy lòng Mục Thu kêu rên. Người bỏ nhà đi rõ ràng không phải mình. Rõ ràng vì tiểu quỷ này không chịu về nên các cô mới mắc mưa mà, thật sự thiên lý ở đâu?!



“Lời hôm qua cô nói, câu nói cô sẽ mau chóng rời khỏi đây có phải thật hay không!” Vốn tưởng đại tiểu thư sẽ giống lúc trước ồn ào mắng mình vài câu, không ngờ lần này không hề dây dưa không rõ với mình, trực tiếp hỏi ngay. Nghĩ lại, vấn đề này đối với cô nhỏ, quả nhiên là rất quan trọng.



Mục Thu dứt khoát nhắm mắt lại, nằm trên giường không nhìn đại tiểu thư này, chỉ là trong miệng có chút không kiên nhẫn đáp: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không muốn lặp lại nữa.”



“Rốt cuộc có phải thật hay không! có phải đang gạt tôi không!”



“….” Từ chối trả lời.



“Có phải thật hay không! Cô có đang gạt tôi hay không!” Tiểu quỷ tiếp tục hỏi, rất có xu hướng cô không trả lời tôi cứ hỏi.



“Là thật! không có lừa em.” Đau dớn vạn phần trả lời.



“Cô gạt người!”



“…..” Há! em đã không tin còn hỏi tôi làm gì?! “Em tin hay không thì tùy.”



“…”



“…” Đột nhiên yên lặng bao trùm. Mục Thu chậm rãi nhắm hai mắt, muốn dứt khoát ngủ một giấc, đầu óc của cô lúc này càng lúc càng mơ hồ.



“Tốt!” Sơ Đông đột nhiên kêu lên một tiếng, dọa Mục Thu sắp ngủ suýt nửa nhảy dựng ở trên giường.



“Hả?” Cô dùng khuỷu ta chống đỡ nửa thân mình, cau mày hỏi.



“Nếu cô thật sự mau rời đi một chút, tôi sẽ không chán ghét cô thế nữa! nhưng mà cô phải nhanh chút đó!”



“-_-|||||”



“Cô sẽ nhanh đi chút sao?”



“Chỉ cần em không làm ầm với tôi nữa, tôi nhất định sẽ mau chóng ra đi!” Trả lời vô cùng nghiêm túc.



“Được! từ đây về sau tôi không ầm ĩ với cô nữa! cô không được quên, cô phải đi mau một chút!” Cô nhỏ lớn tiếng nói, nói xong lại nặng nề đóng cửa phòng Mục Thu lại, xoay người chạy xuống lầu.



“…” Này, trời sắp sập sao?



Hay là vì mình bị sốt đến hồ đồ rồi? Không thì sao lại nghe được nói mớ?



Mau ngủ đi mau ngủ đi, thật sự là đau khổ mà!