Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 41




"Bệ hạ đã hiểu chưa?"

Từ thắt lưng xuống chân của Tần Kiến Tự được che lấp trong bóng tối. Hạ Tử Dụ run lên, thở dốc rồi gật đầu.

Không biết có phải vì bị chuốc thuốc hay không, hôm nay y cực kỳ chiều theo ý của Tần Kiến Tự, thậm chí còn kẹp chặt lấy eo hắn rồi chủ động phản ứng lại, nghiêng đầu muốn hôn hắn.

Tần Kiến Tự mặc cho y hôn mình, tâm trạng có vẻ rất tốt, "Bệ hạ thích tư thế này à?"

"Th...thích."

"Vậy bệ hạ có thích làm việc này với thần không?"

"..."

"Có thích không?"

Hạ Tử Dụ có cảm giác Tần Kiến Tự đã từng hỏi câu này rồi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói thích. Y liếm môi rồi dụi vào hắn, cảm thấy hơi bất mãn và bất an vì Tần Kiến Tự cứ hỏi những câu ấy để khiến mình mất tập trung.

"Bệ hạ..."

"Mau lên." Y ngắt lời Tần Kiến Tự, thì thầm tỏ ra oán trách, "Trẫm khó chịu quá."

Tần Kiến Tự rơi vào im lặng, sau đó chiều theo ý của Hạ Tử Dụ. Hạ Tử Dụ vừa rên rỉ vừa thở dốc một cách khó nhọc.

Trong bóng tối, hai người cụng trán với nhau và trao cho nhau hơi thở của mình. Từng lần ôm hôn theo nhịp đẩy vào tưởng, Hạ Tử Dụ nắm chặt lấy cổ áo của Tần Kiến Tự, y trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết vì tác dụng của thuốc. Hạ Tử Dụ cố gắng nhịn lại tiếng khóc đầy kích thích, Tần Kiến Tự quệt nước mắt cho y.

"Khó chịu chỗ nào sao?"

"Không, không có..."

"Vậy vì sao bệ hạ lại khóc?"

Hạ Tử Dụ hé môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cơ thể tê dại đã ngấm thuốc nên càng muốn nhiều hơn nữa, thế nhưng Tần Kiến Tự lại không tiếp tục. Hạ Tử Dụ cúi đầu hôn yết hầu và cổ của Tần Kiến Tự, hắn cũng ngửa cổ lên để mặc cho y làm theo ý mình.

Y ngại ngùng nói: "Tần Kiến Tự, trẫm vẫn muốn làm tiếp."

"Được."

Nhiệt độ cơ thể thấm qua lớp vải áo, Hạ Tử Dụ đang ngạc nhiên với thái độ đồng ý dễ dàng của Tần Kiến Tự thì hắn đã cắn lên vành tai y.

"Bệ hạ muốn điều gì thần cũng sẽ cho ngài."

Bất chợt, lưng của Hạ Tử Dụ lại bị áp lên tường. Dường như có tiếng đuôi cá quẫy trong làn nước, những con đom đóm bay lượn dưới ánh trăng, sáp nến lặng lẽ chảy xuống đài nến trong tẩm điện.

Hạ Tử Dụ lại bắt đầu khóc.

Dường như có thể thấy được bóng người được bế lên bên tường, đôi chân khẽ lay động.

Cho đến khi Tần Kiến Tự cởi áo của Hạ Tử Dụ ra, nhìn thấy dấu vết trên xương quai xanh của y. Hạ Tử Dụ vội vàng che lại nhưng đã bị nắm lấy cổ tay.

Y cảm nhận được động tác của Tần Kiến Tự trở nên hung dữ hơn, y không kiềm chế được nên phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

"Chỗ này bị làm sao vậy?"

Hạ Tử Dụ nhìn Tần Kiến Tự rồi cúi đầu. Tần Kiến Tự tiếp tục cởi nốt áo ra, nhìn thấy vài dấu vết do bị nhéo mạnh mà thành.

Hắn lập tức túm chặt lấy áo của Hạ Tử Dụ, nét mặt trở nên lạnh lẽo.

Hạ Tử Dụ quay đầu đi rồi nhíu mày, ấp úng an ủi hắn: "Chỉ... chỉ có những vết này thôi..."

Người có ham muốn chiếm giữ cao như Tần Kiến Tự nhất định sẽ nổi giận trong tình huống này. Hạ Tử Dụ cong lưng lên, chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy tất cả.

Nhưng cũng may là Tần Kiến Tự đến kịp, không thì y chẳng biết phải làm sao nữa. Đường đường bậc đế vương mà lại bị một công tử nhà giàu làm nhục trên giường, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, e là người đời sau đọc sách sử cũng phải cười phá lên.

Hạ Tử Dụ cúi đầu xuống, bả vai hơn run rẩy, sau đó y cảm nhận được một bàn tay đang xoa đầu mình. Tần Kiến Tự đỡ lấy lưng y rồi bế y về giường.

Hạ Tử Dụ ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Thần đến muộn rồi." Tần Kiến Tự cụng trán với y, hơi thở của hắn rất nặng nề, sự hối hận dâng lên trong mắt, "Nếu thần đến sớm hơn một chút thì bệ hạ đã không phải chịu đựng những việc ấy."

"Tần Kiến Tự."

"Để thần giúp bệ hạ."

Hạ Tử Dụ mơ màng để mặc cho Tần Kiến Tự hôn xuống phía dưới, tay y giữ lấy hai bên tai hắn. Khi những ngón tay luồn vào trong tóc Tần Kiến Tự, Hạ Tử Dụ cong người lên rồi khẽ run rẩy.

Tần Kiến Tự không hề có ý định dừng lại, hắn che lên những dấu vết cũ bằng dấu ấn của riêng mình. Những vết cắn rải loang lổ khắp vùng xương quai xanh, Hạ Tử Dụ thở gấp, cuối cùng rướn cổ lên rồi nuốt nước miếng một cách đầy khó nhọc.

"Tần Kiến Tự... được, vậy là được rồi..."

Cơn mưa đầu tiên của tháng Sáu đã đổ xuống bên ngoài khung cửa sổ, tiếng mưa đánh vào tàu lá chuối rồi chảy xuống từng giọt theo đầu lá. Tiếng nước tí tách thấm vào cả trong bờ tường.

Bên trong màn giường có một dáng vẻ yêu kiều, Hạ Tử Dụ không biết rõ cảm xúc này gọi là gì. Cuối cùng y hoàn toàn dung túng cho Tần Kiến Tự làm theo ý hắn.

- --

Rất lâu sau đó, cung tỳ hoạn quan bên ngoài bình phong đã đem thùng nước tắm tới, chuẩn bị cho bệ hạ tắm rửa.

Trong giường, Hạ Tử Dụ nằm cuộn tròn, trên người đầy những dấu vết mà Tần Kiến Tự để lại, thậm chí trên mặt cũng dính. Y lườm Tần Kiến Tự với ý trách móc, sau đó ra lệnh đuổi hết mọi người.

Hạ Tử Dụ vươn tay ra câu lấy cổ của Tần Kiến Tự, muốn hắn bế mình đi tắm.

"Tác dụng của thuốc đã giảm chưa?" Tần Kiến Tự bế y lên.

"Hoàng thúc giày vò như thế, nếu trẫm còn chưa khỏi thì chẳng hóa ra là không nể mặt hoàng thúc."

"Khuôn mặt của bệ hạ lúc này rất đẹp."

"Ùm!" Tần Kiến Tự đang định đặt y xuống một cách nhẹ nhàng thì Hạ Tử Dụ đã tự lăn vào trong thùng nước. Đầu y chìm nghỉm dưới nước không muốn ló lên, chỉ thả ra bong bóng kêu ùng ục.

Tần Kiến Tự thấy thế thì buồn cười.

"Bệ hạ, cẩn thận hại thân thể." Hắn thò tay vào để vớt.

"Rào!" Hạ Tử Dụ trồi lên khỏi mặt nước, đánh vào tay hắn.

"Xem trên mặt trẫm còn dính gì không?"

Tần Kiến Tự cong ngón tay sờ mũi y, "Không còn gì cả, rất sạch sẽ."

Lúc này Hạ Tử Dụ mới tựa vào thành của thùng tắm để cho nước ấm hòa tan cảm giác đau nhức trên người. Y bảo Tần Kiến Tự quay lưng lại, nhìn thấy trên lưng hắn đầy những vết cào do mình để lại thì vô cùng vui sướng.

"Nhiếp chính vương phục vụ tốt lắm, trẫm rất hài lòng."

"Ừ, thần rất vinh dự." Tần Kiến Tự nghe vậy thì mặc áo vào rồi quay lại mỉm cười.

Hạ Tử Dụ cảm thấy hình thức ở chung của hai người đã không còn giống trước kia nữa, nhưng lại không nói rõ ra được là không giống chỗ nào.

Có lẽ là thân mật hơn, biết rõ rằng người kia đối xử với mình đặc biệt hơn bất cứ người nào khác, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra. Dường như là Tần Kiến Tự đang dung túng cho y, dung túng y làm những chuyện to gan lớn mật hơn nữa.

Hạ Tử Dụ chống đầu, thử hỏi hắn: "Hoàng thúc?"

"Ừ?"

"Trước đây ngài luôn hỏi trẫm có thích không," Y chậm rãi nói: "Rốt cuộc là thích kiểu nào?"

"..." Tần Kiến Tự đối diện với ánh mắt của y rồi nhìn chằm chằm rất lâu, dường như là hắn cảm thấy bất ngờ với câu hỏi đột ngột của Hạ Tử Dụ.

Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn dấu vết trên cổ tay mình, đây là vết thương y tự rạch để trốn tránh việc bắn cung sau cuộc đi săn.

Khi ấy Tần Kiến Tự đối xử với y tùy tiện như thể đang chiếm hữu một nam sủng, khiến cho y cảm thấy không thích. Việc đó dẫn đến kết quả là y nhận thấy mối quan hệ của mình với Tần Kiến Tự chính là niềm đau khổ trộn lẫn sự vui sướng.

Nhưng bây giờ... hình như đã khác trước rồi.

Có lẽ y nên cho Tần Kiến Tự nếm một chút ngon ngọt, để thằng cha này hiểu được y đang mong muốn điều gì.

"Lần trước trẫm đã nói rằng trẫm không thích hoàng thúc," Y ngước mắt lên nhìn Tần Kiến Tự, liếm môi rồi cười gian xảo: "...Ừm, bây giờ không tính nữa."

Mưa rơi trên mái ngói, ánh nến mờ rồi tỏ.

Nước nóng trong thùng tắm tỏa ra làn hơi sương mờ ảo. Khi hai người nhìn vào mắt nhau, Hạ Tử Dụ khẽ cúi xuống rồi hôn mu bàn tay của Tần Kiến Tự.