Lam Hoàn Dạ Oanh

Chương 19




Dù không nhìn thấy gương mặt của Tả Oanh nhưng Chúc Na cảm giác được áp suất xung quanh giảm xuống rõ rệt. Mặc dù lúc sau, Chúc Na rất ngoan ngoãn đi theo nàng, chăm chú xem xét hiện trường vụ án, suy nghĩ rồi ghi chép, nhưng cô vẫn cảm nhận được nàng không chú tâm vào việc phá án. Lẽ nào lời nói đó ảnh hưởng đến nàng nhiều như vậy sao?

Hay là đã có chuyện khác xảy ra rồi? Chúc Na nghĩ tới người phụ nữ vừa gặp lúc nãy, cô ta thực sự rất kì lạ, cái người giống như giảng viên đó có quan hệ thế nào với Tả Oanh.

Vừa rồi vấn đề này bị gián đoạn, Chúc Na không muốn ép Tả Oanh tiếp tục câu chuyện,vẫn là nói sau đi.

Pháp y rất nhanh đã có kết quả khám nghiệm tử thi, Chúc Na được chỉ định đi liên hệ với pháp y, chỉ còn Tả Oanh với các đồng chí cảnh sát ở lại hiện trường.
Tả Oanh vừa đi kiểm tra hiện trường vừa ghi chép lại, khoé mắt luôn liếc mấy cảnh vệ cầm súng chĩa vào chân nàng. Nếu như bản thân làm chuyện gì quá khích thì sẽ bị bắn ngay lập tức. Tả Oanh nhìn chiếc bút trong tay, nếu chọc bút vào nhãn cầu sẽ trực tiếp đâm vào não, hành động này có thể gϊếŧ chết một người, nhưng nàng chỉ có thể gϊếŧ được một người, những người còn lại vẫn khống chế được nàng.

Hừm...

Tả Oanh nghĩ một lúc, viết lên sổ bốn chữ "Xác định ý tưởng".

"Giáo sư Tả, ở đây kiểm tra xong rồi sao?"

"Đúng vậy."

Bộ đàm của cảnh vệ phát ra âm thanh sột soạt, anh ta dùng một tay chĩa súng vào Tả Oanh, một tay cầm bộ đàm:

"Được, rõ, bên đây cũng đã kiểm tra xong, đợi lát nữa chúng tôi sẽ đưa giáo sư Tả quay về phòng giam..."

"Hả? Như vậy sao, được rồi, tôi sẽ đưa cô ấy qua chỗ mọi người."


Từ cuộc điện thoại, Tả Oanh đoán hình như nàng không phải đi trực tiếp về trại giam, nàng nhếch mép cười.

Cảnh vệ cất bộ đàm vào thắt lưng, nói với Tả Oanh:

"Giáo sư Tả Oanh, cấp trên ra chỉ thị đưa cô tới cục cảnh sát, mong cô phối hợp."

"Được, không vấn đề."

Sau khi rời khỏi đại học Hoàn Dương, bọn họ liền lái xe tới Cục cảnh sát khá gần với đại học Hoàn Dương. Với người đã lâu không ra ngoài như Tả Oanh thì chuyến đi này như là đi ra ngoài thay đổi không khí.

Bởi vì tính chất công việc, nên lúc trước Tả Oanh thường hay tới Cục cảnh sát giúp đỡ. Có thể nói nàng là khách quen của Cục cảnh sát.

Nàng vẫn phải đeo mặt nạ sau khi xuống xe, chỉ khi nào tới phòng tiếp khách của Cục cảnh sát thì mới có thể tháo xuống.
"Đã lâu không gặp, giáo sư Tả Oanh."

Lúc Tả Oanh dừng lại ở phòng khách, nàng bắt gặp người quen ở Cục điều tra hình sự.

"Hi, Châu Trác."

"Tôi còn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa." Châu Trác là một ông chú

"Dù sao cô..." Châu Trác muốn nhắc tới việc nổ súng của Tả Oanh nhưng lời nói tới miệng rồi mà không phát ra được, "Ặc, lần này tới là vì vụ nấu xác ở Hoàn Dương sao?"

"Đúng vậy, tôi tới hỗ trợ điều tra."



"Vụ án này quá kì lạ, chúng tôi đều không thể phá được, đặc biệt là cái xác thứ hai, bên trong được "tẩm"gia vị."

"Anh cũng cần phá vụ án này sao?"

"Ừ, gần đây, nó là vụ án trọng điểm của chúng tôi, cấp trên rất quan tâm đến vụ án này." Châu Trác nói, "Nhìn rất giống vụ án gϊếŧ người hàng loạt, nếu như không nhanh chóng phá án chỉ sợ sẽ có cái xác thứ ba xuất hiện."

"Thực ra, tôi muốn xem thi thể nhưng các anh lại từ chối."

"Về chuyện này..." Châu Trác đến gần Tả Oanh, nói nhỏ: "Thực ra không cho cô xem bởi vì bọn họ sợ cô có ý định phá hoại chứng cứ..."

"Ha, vậy tìm tôi tới có tác dụng gì chứ? Lo cái này rồi lo cái kia, mặc dù tôi là phạm nhân nhưng không đồng nghĩa là nhân phẩm tôi kém." Tả Oanh cười khẩy một tiếng, "Vừa sợ người khác biết tôi hỗ trợ phá án vừa sợ tôi phá hủy chứng cứ, các anh thật là cẩn thận ha."

"Bọn họ đều cảm thấy như thế." Châu Trác thở dài, anh biết bản chất của Tả Oanh không xấu nhưng anh cũng rất thắc mắc tại sao nàng lại nổ súng gϊếŧ những người kia.

"Vậy khi tôi xem xét vật chứng có thể sắp xếp vài viên cảnh sát giám sát."

Tả Oanh dùng tay day day sống mũi, nói thật, hiện tại tâm lý muốn chạy trốn của nàng chiếm ưu thế, nhưng nghĩ tới những thi thể bị cắt thành nhiều mảnh như vậy, nàng lại muốn phá án để xem rốt cuộc hung thủ là người như thế nào.

Nàng rất tò mò.

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon