“Tối nay dự tiệc với anh nha?”
“Được thôi.” hôm nay tâm trạng cô rất tốt nên vui vẻ đồng ý.
“Vậy anh về công ty trước, chiều 4h nhé.”
Cô nhẹ gật đầu rồi mở máy tính ra làm việc.
4h chiều…
“Reng reng reng”
Cô nhấc máy, là anh gọi.
“Em xuống dưới đợi anh nha, anh đang lấy xe.”
Cô nghe anh nói nhìn vào đồng hồ, đến giờ rồi sao, cô cứ lo làm việc mà quên cả thời gian.
“Được.” cô trả lời anh rồi cúp máy, nhanh chóng lấy túi sách, cầm theo điện thoại đi ra ngoài.
Bước ra cổng công ty, anh đang đứng tựa vào xe, cô thấy vậy liền đi lại, anh thì từ lúc cô bước ra vẫn luôn dõi theo cô, môi mở nụ cười vui vẻ.
Lúc này, chiếc ô tô đậu gần đó bỗng nhiên rồ ga chạy như điên lao về phía cô, chiếc xe ở sau lưng cô nên giờ cô vẫn chưa biết gì, vẫn thong thả bước về phía anh.
“Anh Anh, cẩn thận!” anh thấy vậy thì vô cũng hoảng hốt hét lên với cô.
Cô nghe anh gọi, nghi hoặc đứng lại nhìn anh đang cố chạy lại phía mình.
Tiếng xe ngày một lớn phía sau lưng thu hút sự chú ý của cô, cô quay lại, chiếc xe lao đến nhanh như gió, nó chỉ cách cô hơn 2m.
Cô như bị đóng băng tại chỗ, chiếc xe cách cô nửa mét, anh từ phía sau ôm lấy cô nhảy qua một bên, anh và cô ngã xuống, lăn vài vòng trên đất, anh đập người vào thanh chắn bên cạnh ngất đi.
Chiếc xe không đạt được mục đích định quay lại tiếp tục đâm vào cô thì bảo vệ của toà nhà xuất hiện, thấy tình hình không ổn liền quay đầu chạy mất.
“Thiếu Quân, Thiếu Quân, anh mau tỉnh lại đi Thiếu Quân.” cô bất lực lay anh dậy.
Cô đỡ anh lên, máu, bàn tay cô bị máu nhuộm đỏ, cô ngơ ngác nhìn tay mình.
“TGĐ, cô có sao không?” bảo vệ chạy lại hỏi cô.
“MAU GỌI CỨU THƯƠNG.” cô hét lên rồi bật khóc ôm lấy anh đang bất tỉnh.
Xe cứu thương tới nơi, cô vội đưa anh đến bệnh viện Bách Hoa, là bệnh viện lớn nhất cả nước, Kiều Hy cũng đang làm việc ở đó.
Anh được đưa vào phòng cấp cứu.
2 tiếng sau Kiều Hy bước ra.
“Đầu anh ấy bị va chạm mạnh nên mất khá nhiều máu, vết thương chạm vào dây thần kinh ở mắt nên có thể mắt anh ấy sẽ bị mờ hoặt không nhìn thấy được trong một thời gian ngắn, tịnh dưỡng khoảng nữa tháng sẽ ổn thôi. Anh ấy được đưa vào phòng VIP rồi, sáng mai mới có thể tỉnh lại, một lát nữa cô có thể vào thăm anh ấy.” Kiều Hy bước ra nói với cô.
“Cảm ơn cô.” cô nhẹ thở ra.
“Là việc tôi nên làm.” Kiều Hy nói xong liền rời đi.
Một lát sau cô vào thăm anh, nhìn anh trong bộ đồ bệnh nhân, sắt mặt tái nhợt do mất nhiều máu làm lòng cô thắt lại.
Cô ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh im lặng rơi nước mắt.
Cô nhớ đến sự việc kinh hoàng lúc chiều, anh vì cứu cô mới bị thương, nếu không phải có anh chắc giờ cô đã mất mạng rồi.
Anh yêu cô nhiều như vậy, không tiếc mạng sống lao đến cứu cô, không tiếc bản thân bảo hộ cô chặt chẽ trong lòng, còn cô, cô lại cứ suốt ngày lạnh nhạt với anh.
“Cốc cốc”
Kiều Hy bước vào, trên tay là băng gạc và thuốc sát trùng.
“Cô Hạ, cô cũng bị thương rồi, để tôi xử lí vết thương giúp cô.”
Hôm nay cô mặc váy công sở và áo somi đơn giản, lúc nãy va chạm tuy anh đã cô bảo hộ cô nhưng đã chân cô vẫn bị xướt một mảng.
“Tôi không sao.” cô vẫn nắm chặt bàn tay anh không có dấu hiệu muốn rời đi.
“Cô Hạ, TGĐ đã cố gắng cứu cô, nếu anh ấy tỉnh lại thấy cô bị thương như vậy sẽ không vui đâu.” Kiều Hy nhẹ nhành khuyên nhủ cô.
Nghe cô ấy nói vậy cô mới đứng lên đi lại ghế sofa trong phòng để cô ấy xử lí vết thương.
“Sẽ hơi đau một chút, cô ráng chịu nha.” Kiều Hy lấy thuốc sát trùng lau vêta thương trên chân cho cô.
Cô một cái nhíu mày cũng không có, cô bị vậy đã là gì chứ, anh còn đang nằm ngay kia, anh còn đau đớn hơn cô.
Kiều Hy vừa xử lí vết thương cho cô, lâu lâu ngước lên đánh giá cô. Người con gái này là chị dâu của cô nha, gương mặt trắng trẻo giờ này có chút tái nhợt nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của cô, nét mặt cô lạnh lùng làm cô ấy phải quay lại nhìn người nào đó đang nằm trên giường bệnh. Hai người họ đúng là rất hợp nhau nha, hèn gì lão đại mê cô đến vậy.
“Cô muốn ăn gì không?” Kiều Hy thuần thục xử lí xong vết thương cho cô thì ngước lên hỏi.
“Tôi không đói.”
“Vậy tôi đi trước.”
Kiều Hy rời đi cô lại đi đến cạnh giường anh ngồi xuống.
Cô một lần nữa giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của anh, trong đầu là những hình ảnh của cô và anh hơn 3 tháng qua.
Nói cô không cảm động là giả, nhưng cô sợ mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ, khi cô tỉnh lại tất cả sẽ biến mất.
Cô thâm tình vuốt ve khuôn mặt đẹp như tạt tượng của anh.
“Cốc cốc.”
“Tuy cô nói không đói nhưng cô phải ăn vào để có sức mà chăm sóc anh ấy chứ.” lại là Kiều Hy, cô ấy đi đến đặt hộp cháo trên tay lên bàn cạnh giường.
“Cô mau ăn đi cho nóng.” cô ấy nói xong thì đi đến ghế sofa lấy iPad ra làm việc.
Cô nhìn Kiều Hy rồi lại nhìn hộp cháo, nhẹ vươn tay cầm nó lên ăn từng ngụm, dù gì cũng không nên phụ lòng tốt của cô ấy.
Cô ăn xong Kiều Hy mới chịu rời đi.
Cô cứ ngồi đó năm tay anh suy nghĩ miên man rồi thiếp đi cạnh anh lcus nào không hay.
Hôm nay cô cũng quá mệt mỏi rồi.