Cô không quá để tâm đến hoa mà anh tặng, tranh thủ làm cho xong công việc dang dở.
7h tối cô tan làm, lấy xe chạy về Hạ gia, cô vẫn chưa biết giải thích với ba mẹ chuyện hôm qua thế nào.
Về đến nhà cô cất xe, vào nhà thì thấy ba mẹ cô đang xem tivi ở phòng khách.
“Ba mẹ.” cô tháo giày rồi đi vào chào ba mẹ mình.
“Con về rồi à, mau vào đây, ba mẹ muốn nói chuyện với con.” bà Hạ thấy cô về thì nhanh chóng gọi cô lại.
“Con với Tống Thiếu Quân là như thế nào?” cô vừa ngồi xuống lền bị truy hỏi.
“Mẹ, con và anh ta không có gì, chỉ là đối tác làm ăn thôi.” cô bất đắc dĩ giải thích.
“Thật không, con không có ý định quay lại với cậu ta chứ?” mẹ cô nghi ngờ hỏi, mẹ cô thật không thích người con rể này nha, lúc trước cô lấy anh đã chịu nhiều ủy khuất rồi, một đám cưới đàng hoàng cũng không có, người làm mẹ như cô sao không đau lòng cho được.
“Không có đâu mẹ.” cô khẳng định trả lời.
“Vậy tốt, con đã 27 tuổi rồi, mẹ đã sắp xếp cho con một buổi xem mắt rồi, là trưa mai. Cậu ấy tênTrương Hưng, con trai của TGĐ Trương Thị, là đối tác làm ăn lâu năm của nhà ta, mẹ đã gặp qua cậu ấy rồi, phong độ lịch sự lại rất đẹp trai.”
Trương Hưng? Không phải anh ta chứ?
“Mẹ à, con mới về nước thôi mà.” cô kì kèo.
“Con vẫn con thích Tống Thiếu quân?”
“Con không có mà.”
“Vậy là được rồi, không nói nhiều, ngày mai đi xem mắt cho mẹ.” mẹ cô không cho cô thêm cơ hội từ chối nào cả, chém đinh chặt sắt nói.
“Con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.”
Cô hết cách, cầm túi sách lên phòng tắm rửa.
Ăn tối xong cô lên phòng, lăn qua lăn lại trên giường, cô không dám chống lại mẫu hậu đại nhân đâu nha, xem mắt thì xem mắt, cũng đâu phải lấy luôn đâu, nghĩ thông suốt cô tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Anh bên này cũng bị phụ huynh gọi về, vừa vào nhà đã thấy mẹ anh thấp tha thấp thỏng đi qua đi lại trong phòng khách.
Tâm trạng bà giờ đang rối bời, bà rất thích Kiều Anh nhưng Hạ Linh phải làm sao đây, con bé từng cứu bà một mạng, cũng rất yêu con trai bà, bà còn đã hứa để con bé gả cho Thiếu Quân, giờ Thiếu Quân và Kiều Anh quay lại với nhau bà biết đối mặt với nó thế nào đây.
Vừa thấy anh, còn chưa để anh đi vào nhà bà đã nhanh chóng chạy lại kéo tay anh vội vàng.
“Con và Kiều Anh là thế nào?”
“Con đang theo đuổi cô ấy.” anh mỉm cười trả lời bà.
“Nhưng…” nhìn gương mặt vui vẻ của anh bà không biết phải nói thêm gì nữa.
“Mẹ, người con yêu là Kiều Anh, còn Vũ Hạ Linh, con đã làm hết mức để trả ơn của cô ta rồi, mẹ đừng lo lắng quá làm gì.” Nói xong anh đi vào nhà, lên phòng tắm rửa.
Bà thấy anh kiên quyết vậy cũng đành bỏ qua, không thể gượng ép tình cảm của con được, bà không muốn đi vào vết xe đổ trước kia để rồi lại làm khổ con gái người ta.
Tối đến, anh nằm trằn trọc trên giường không thể nào ngủ được, anh nhớ cô, nhớ mùi hương của cô, nhớ cơ thể mềm mại bị anh ôm vào lòng, nhớ đôi môi hồng nhuận chúm chím bị anh giày vò đến xưng đỏ, đúng là tự đem đá đập chân mình mà, giờ thì hay rồi còn không thể ngủ được.
Cũng may cho anh hôm sau là chủ nhật, không cần phải đến công ty chứ để nhân viên thấy đôi mắt gấu trúc đen nhẻm của anh thì còn gì là oai phong của TGĐ nữa.
Thứ 2 đi làm cô lại nhận được một bó hoa kèm lời chúc từ anh, thứ 3 rồi thứ 4, văn phòng của cô sắp hết chổ chứa rồi. Thứ 5, cả buổi sáng không nhận được hoa cô nghĩ anh bỏ cuộc rồi, còn đang cảm thấy nhẹ nhõm thì buổi chiều hôm đó, hoa tới rồi, thiệp tới rồi, ngay cả người cũng tới rồi.
Cô bất lực nhìn con gấu koala nào đó bám chặt trên ghế sofa của cô, đôi mắt ủy khuất to tròn lộ ra khỏi lưng ghế đang chăm chăm nhìn cô, anh đã nhìn cô hơn 1 tiếng rồi, khi nào anh mới chịu về đây.
“Rốt cuộc thì anh muốn gì đây?” cô tức giận hỏi, anh nói muốn đến xem tiến độ thiết kế của cô, cô cũng nói rất rõ là bản thiết kế và trang phục của anh cô để ở nhà, hợp đồng đó kí riêng với cô nên cô để nó ở nhà, nếu anh muốn coi thì mai cô sẽ đem cho anh coi. Anh nghe vậy cũng không chịu về, chui lên ghế sofa của cô làm tổ.
Thấy cô tức giận anh lon ton chạy lại nắm ống tay áo của cô lắc lắc, đầu còn dụi vào vai cô.
“Người ta nhớ em mà.” cô nghe anh nói, da gà, da vịt rớt đầy đất.
“Anh mau cút về Tống Thị cho tôi, anh mà còn ở đây làm tôi phân tâm có tin ngày mai tôi dán bản cấm anh vào công ty tôi không?” cô tức giận mắng.
Anh thấy cô giận thật thì vội vàng buông tay dùng ánh mắt cún con nhìn cô.
Cô vẫn không sao động hất cằm ra cửa.
Thấy cô kiên quyết anh đành lủi thủi bước ra cửa, vừa đi vừa quay lại nhìn cô mếu máo.
Cô mặc kệ anh, cuối mặt xuống làm việc, anh vừa ra tới ngoài cửa, khuôn mặt liền lấy lại biểu cảm lạnh băng mọi ngày, không ai được nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của anh ngoài vợ anh đâu, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà.
Cô ở trong phòng nhớ lại biểu cảm lúc nãy của anh thì bật cười thích thú.