Làm Dâu Xa Nhà

Chương 111: Tiêu cực




Chồng Nó bảo:

- Tạm thời cứ ở nhà ông bà đã, vì giờ tìm nhà thuê ngay cũng không dễ mất thời gian mà chưa chắc đã tìm được nhà ưng ý nên cứ ở tạm đã…! Bà cũng không đến nỗi tuyệt tình đến mức đuổi vợ chồng con cái mình ra ngoài đường đâu. Nó im lặng không nói gì vì biết rõ anh chỉ đang cố gắng làm cho mọi chuyện qua đi, rồi lại xem như chưa có chuyện gì mà sống trong nhà này thôi. Phải có gì đó tác động đến anh thực sự thì mới thôi thúc anh suy nghĩ chín chắn về vấn đề dọn ra ở riêng này được.



Nó dọn đồ đạc, khung hình cưới và hình của con gọn vào góc phòng ngủ, tivi được chồng Nó đóng cái kệ để tạm trên cao cho con khỏi nghịch và cũng là để tiết kiệm không gian sinh hoạt cho cả nhà.

Thời gian trôi qua, bà vẫn cứ im lìm mỗi lần về ngoài này…! Bà tự quét dọn phòng khách, hương khói trên bàn thờ Nó cũng chẳng chủ động giảng hòa với bà. Nhà cửa Nó dọn dẹp lau chùi ở phòng ngủ và bếp còn phòng khách tuyệt đối sẽ không bước chân lên một lần nào. Không phải là Nó nghe lời mẹ chồng hay tôn trọng lời nói của bà mà chỉ vì Nó giữ sự tự tôn của mình. Nó sẽ không quên cảm giác tủi nhục khi bà vứt đồ đạc của hai vợ chồng Nó xuống dưới nhà bếp, cũng không quên được cảm giác mình như người thừa người dưng trong mắt bà…! Nó cũng không phải đứa dễ dãi vui thì bà cười nói, buồn bực thì bà có quyền lôi ra chửi bới đuổi đi. Ăn nhờ ở đậu ngay trong chính ngôi nhà mà theo lý vợ chồng Nó có quyền lợi ở một cách đường đường chính chính.

Hai vợ chồng cứ sống như thế, chồng đi làm vợ chăm hai đứa con. Cuộc sống cơm áo gạo tiền khiến đôi lúc vợ chồng cự cãi, và cái câu nói của chồng những lúc có hơi men trong người: “ Đàn bà, đá* không qua ngọn cỏ thì làm được gì …?”. Càng khiến cái tôi trong lòng Nó dâng cao, suy nghĩ kiếm tiền tự chủ kinh tế có chỗ đứng tiếng nói trong gia đình càng mãnh liệt. Thế là Nó quyết định bán hàng online, bán đi sợi dây chuyền Nó nâng niu nhất để làm vốn kinh doanh.



Tham gia nhiều khóa học liên quan đến sức khoẻ phụ khoa và sinh sản, cả các khoá học bán hàng do công ty tổ chức. Nên Nó không còn dành toàn thời gian cho gia đình như trước, nhiều lần khiến chồng bực bội vì vợ ở nhà cứ ôm điện thoại con cái nhà cửa chểnh mảng không lo. Anh nhiều lần góp ý, tỏ thái độ càng như vậy thì càng khiến Nó nghĩ rằng anh đang cố ép buộc vợ, không muốn vợ tự kiếm được tiền sẽ không còn phụ thuộc vào mình, nghe lời mình như trước. Mà với bản tính ngang bướng như Nó thì càng cấm cản càng nói Nó càng làm tới, vì nghĩ rằng đó là họ không muốn mình thoát khỏi sự kiểm soát của họ nên mới thế. Lúc trước khi mới nghĩ học, Nó muốn đi học nghề mẹ Nó cũng cấm cản như vậy, giờ anh cũng không khác gì…? Trên đời này chẳng ai muốn Nó sống tốt, chỉ muốn kiểm soát Nó khiến Nó sống bám víu vào họ mà thôi. Nay Nó định đi làm thẻ ngân hàng riêng, vì trước giờ Nó không đi làm nên toàn bộ tiền bạc chồng Nó làm ra sẽ được chuyển vào thẻ của chồng, giờ Nó muốn kiếm tiền riêng nên làm thẻ ngân hàng của riêng mình.

Nghĩ là làm, Nó đưa con đi trẻ xong thì về nhà tìm giấy tờ tùy thân. Tìm hồi lâu mà vẫn không thấy đâu, Nó lại có những suy nghĩ tiêu cực. *Có phải anh không muốn mình tự lập nên đã cố ý dấu giấy tờ của mình đi hay không…? “ Sao anh lại làm thế với Nó…? Sao lại ích kỷ, gia trưởng và bảo thủ như vậy được chứ…?? *“ Những suy nghĩ tiêu cực ngày càng hình thành trong đầu Nó nhiều hơn…!

Anh không còn thương vợ…! *

*Anh không còn trân trọng, bảo vệ vợ như trước đây…! *

*Anh không còn nói “ anh yêu em “ như xưa…! *



Những suy nghĩ đó khiến đầu óc Nó mụ mị và càng mệt mỏi, càng bỏ bê gia đình con cái hơn. Lúc này Nó nghĩ rằng: “ Gia đình này, con cái, chồng con chính là sợi xích đang quấn lấy chân Nó. Trói buộc Nó, khiến Nó mất đi sự tự do và quyền lợi.”