Nó tức cười với sự vô lý quá đáng từ mẹ chồng, Nó không ngần ngại nói lại:
- Ngày xưa mẹ sinh chồng con sau đó 5-6 năm sau mới có thằng T lúc mẹ có thằng T thì chồng con cũng đã lớn tự lo cho bản thân, tự trông em được rồi…! Mẹ đâu có sinh năm một như con đâu…? Hơn nữa ngày xưa trẻ con ít đau ốm, bỏ dãi ra đó dù bốc cứt gà, bốc đất ăn thì vẫn khỏe mạnh lớn xôi xổi. Chứ con nít bây giờ có được như ngày đó…? Hở ra là viêm họng, viêm phổi nóng sốt…! Một mình con làm sao chăm xuề…? Hơn nữa con quan niệm: “ gia đình có muốn ấm êm thì cả vợ và chồng đều phải cùng nhau vun đắp “ không phải chỉ để một người đàn bà hi sinh được…!
Còn nhà cửa, có con nít thì dọn đằng trước nó bày đằng sau đó là chuyện bình thường. Những lúc con thức khuya dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sao mẹ không nói, lúc con quét dọn nhà cửa mẹ không màng…? Mà chỉ hơi bừa bộn một cái là mẹ mắng con, quy cho con cái tội ăn ở bẩn thỉu…? Còn ăn mặc ra sao con thấy tiện là được, chứ giờ ngoài mấy cái quần rin xỉn màu con mua từ khi còn con gái ra con có bộ quần áo nào tử tế ra hồn nữa không…?
- Cái thứ con dâu mất dạy…! Nói một câu cãi nhem nhẻm một câu, từ giờ trở đi xuống dưới bếp mà ở…! Còn không muốn thì ra ngoài mà thuê nhà ở, phòng khách để cho tao tiếp khách cấm có bước lên nhà trên…!
- Mẹ muốn thì tụi con đi…! Nhưng mẹ nghĩ cho kỹ, người ngoài người ta nhìn vô có nói thì cũng là nói mẹ: “ ak cái bà đó bả ẩm ương, khó tính khó nết. Nhà thì có không để cho con cái ở mà bắt vợ chồng nó ra ngoài thuê nhà ở.” Người ta nói mẹ chứ không có nói tụi con đâu…? Còn nhà có con nít thì nhà ai không vậy…? Nghĩ thoáng một chút thì mình dễ sống hơn chứ khó khăn quá làm gì cho mệt thân. Lúc này anh mới lên tiếng.
- Còn chuyện chăm con cái đau ốm ak…! Nhà không có người, có ông bà thì nhà Ngoại ở xa, nội ở gần bên giúp đỡ tụi con được thì con cảm ơn ông bà…! Không giúp thì thôi tụi con tự lo, mắc gì xuống một bữa cái về nhà hạnh hoẹ nói này nói kia với con vợ con…?? Nó ở nhà cũng có con nhỏ chứ có phải không vướng bận gì, ở không đâu mà chửi bới cho thêm áp lực vậy…? Anh nói thêm.
- Tao zậy đó…! Vợ chồng bây chịu được thì chịu không thì ra ngoài mà ở…! Tao đâu sợ gì thiên hạ người ta nói…? Hợp ý tao thì sống chướng mắt tao thì khó mà yên ổn…! Bà nói rồi đứng lên đi mất.
- Tính bả zậy rồi, tụi con nhịn đi một chút cho yên ổn…! Chứ cứ hở cái là cãi hở ra là nói càng ngang với bả càng thiệt chứ được gì đâu…! Ba chồng nói rồi đứng lên đi mất.
Nó im lặng không tiếp lời ông, giờ trong mắt Nó ông không còn là một người cha người ông lí tưởng nữa…! Nếu như hôm trước ông phụ giúp Nó trông cháu, giúp Nó một tay trong chuẩn bị cơm cháo đem đi bệnh viện cho nhanh. Hay đơn giản ông không nói gì với bà về chuyện ở ngoài này thì giờ Nó cũng bớt đi một chút phiền hà…! Mệt mỏi vì con đau ốm đã đành, giờ còn trải qua chuyện này khiến cho toàn bộ sức lực lẫn tinh thần nó sụp đổ. Cũng còn may mắn cho Nó là có chồng ở bên cạnh, bênh vực cho Nó. Khiến Nó bớt tủi thân…! Dọn đồ đạc xong Nó ôm con vào phòng ngủ một giấc cho quên đi sự mệt mỏi…!