Làm Dâu Xa Nhà

Chương 105: Miệng đời..!




Bà Nội và chú nó xuống thăm sau khi đã ổn định, sau một hồi ngồi nói chuyện thì hộ lý đi đến nhắc nhở không nên tập trung nhiều người quá ở phòng bệnh, tránh ảnh hưởng những người khác nghỉ ngơi nên anh mới bảo:

- Thằng T lấy xe đưa bà Nội và hai mẹ con Nó về, để xe máy ở đây cho anh để có khi cần đi đâu…! Thế là Nó ôm con gái đi về cùng mẹ và em chồng.

Vì có con nhỏ nên Nó không thể nào ở chăm sóc con trai được, con bé cũng cần có mẹ như anh Hai. Đành giao con cho chồng chăm nom rồi về.

Hôm sau, từ sáng sớm Nó đã đi chợ mua thịt bò về nấu cháo cho con. Tranh thủ việc nhà làm xong thì cho con bé Nhím ăn uống rồi thay đồ để ra bắt xe buýt đi xuống dưới bệnh viện với con trai. Con bé không biết làm sao mà sáng nay cứ mè nheo mẹ, khóc đòi bồng bế hoài, đặt xuống là khóc. Vì con bé quấn quá nên Nó thay đồ cho con bé xong quơ vội cái váy thun trắng mặc vào cho nhanh, chứ mặc quần rin áo thun thì mất thời gian hơn. Chải vội cái đầu tóc rối, xách đồ đã chuẩn bị sẵn chạy ra ngoài đón xe.



- Đi đâu mà hai mẹ con ăn mặc đẹp thế…? Hai vợ chồng nhà hàng xóm thấy hai mẹ con thì lân la hỏi chuyện.

- Dạ cháu đón xe buýt xuống bệnh viện chăm con trai ốm cô chú ak…! Nó cười nói với hai người.

Cúi đầu rủ mái tóc dài xuống để tém lại cột lên cho gọn, đi vội quá con thì quấy nên chả kịp buộc tóc lên gì cả.

- Thằng bé bị đau sao hả cháu…? Bà vợ hỏi.

- Dạ…, bị viêm phổi nhẹ thôi cô…! Giờ nằm dưới bệnh viện HAGL, có ba nó ở dưới đó với nó ak…! Vừa nói chuyện với hai người Nó vô tình để ý móng tay mình dính bẩn mà không kịp cạy rửa nên vội dấu tay đi. Đàn bà lôi thôi lếch thếch bước chân ra ngoài thì vướng bận con cái, đến cái nhỏ nhoi như móng tay móng chân cả năm chắc gì đã làm được hai lần…! Thế nhưng khi ra đường, đứng trước mặt người khác chỉ biết cười ngượng rồi dấu đi để che đi sự xấu hổ, tự ti trong lòng. Mấy ai dám đòi hỏi vì họ được gắn với cái mác “ ăn bám “, “ số mày sướng ở nhà chồng nuôi “, mà đúng là như thế nên Nó nào cãi được.

Xuống tới bệnh viện đổ cháo ra cho con ăn, nhiều người thấy Nó thì cười nói: “Mẹ xuống chăm con trai ak…!” Nhưng quay lưng đi thì chỉ trỏ:



- Cái con đó, nó đi chăm con mà ăn mặc thế kia thì chăm con kiều gì…? Xì… đàn bà con gái, suốt ngày chỉ biết ăn diện…! Con cái có chồng nó lo hết rồi, qua nay toàn thấy chồng nó ở với con chứ có thấy mặt mũi nó đâu…!

Nó kệ những lời chỉ trỏ đó, coi như muỗi kêu bên tai. Nhưng lát sau anh bế con gái đi mua đồ chơi về, kéo Nó ra bên ngoài hành lang bảo:

- Sao đi xuống bệnh viện chăm con mà ăn mặc thế này…?

- Anh hỏi con gái anh kìa, sáng giờ cứ bu mẹ suốt không buông ra được thì làm sao mà thay đồ cho đàng hoàng được chứ…? Xỏ cái váy vào rồi vội kéo khóa lên thôi mà nó khóc khản cả cổ rồi đó…! Lựa chọn quần áo xong mặc vào cho được chắc ngất luôn…! Nó bực mình cáu gắt với anh, người khác nói sao Nó mặc kệ. Nhưng anh là chồng Nó phải thông cảm cho vợ chứ không phải là bắt bẻ. Anh thấy Nó mặc váy nhưng có thấy đầu tóc Nó rối, tay chân Nó dính phèn, mặt mũi Nó phờ phạc không son phấn…?

Đến trưa có chị cùng phòng có con nhỏ đang bị “ tay chân miệng “ tốt bụng nhắc nhở:

- Em có con nhỏ thì bồng con về đi, để bé ở đây không khí không tốt lại dễ bị lây bệnh hơn đấy…!

Chồng nghe vậy thì cũng bảo:

- Thôi hai mẹ con về đi, tối anh bảo bà nội nó xuống chăm phụ…! Sợ thằng nhỏ sốt cao một mình anh lo không xuể.

- Ừm…, vậy em đưa con bé về, sáng giờ nó cũng hơi quấy không biết có phải muốn đau hay không…? Ở dưới này lại phải lo thêm một đứa nữa…! Nghe vậy thì Nó cũng gật đầu đứng lên thu dọn đồ đạc, đem đồ đạc bẩn của hai cha con đem về giặt luôn.