Hơn nửa ngày tất bật tìm kiếm nhưng vẫn chưa có tin gì của Nhược Linh, Phú Hộ Cần thấy lòng vô cùng bất an và buồn phiền, ông được gia đinh đưa lên bờ với thân thể mệt nhoài không còn chút sức lực.
'Thưa ông, ông ngồi nghỉ ngơi một lúc đi ạ !'
Phú Hộ Cần nhìn xuống dòng sông, dòng sông này vừa rộng vừa sâu, nước lại chảy quá xiết cuồn cuộn.
"Nhưng đã nửa ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhược Linh, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, sao lại không thấy gì cả ?"
'Bẩm ông, trời đã sắp tối...chúng ta hãy trở về trước, sáng sớm mai lại đến tìm !'
Phú Hộ Cần ngồi bệt ra đất, đã hơn nửa ngày trôi qua...có lẽ là đã lành ít dữ nhiều, ông liếc nhìn đám gia nhân, thấy ai cũng mệt.
"Thôi vậy !"
Bên kia cũng có đám lính sai đang phụ giúp Phú Hộ Cần tìm người.
Chánh tổng lo lắng cho Phú Hộ Cần nên chạy đến thăm hỏi !
Ông sao rồi Phú Hộ Cần ?
"Tôi ổn ! Nhưng..."
Phú Hộ Cần nhìn xuống dòng sông, mắt chợt đượm buồn.
Chánh tổng biết được Phú Hộ Cần đang buồn bã vì chưa tìm được Nhược Linh nên ôn tồn an ủi "ông đừng buồn nữa ! Nếu đã là họa thì không thể tránh khỏi".
"Tôi biết !"
Phú Hộ Cần mang tâm trạng phiền não trở về nhà...
…………
'Ông về rồi !'
Phú Hộ Cần không để tâm đến Mỹ Diện, ông đi thẳng về phía phòng mình, không muốn bị người khác làm phiền.
Mỹ Diện đứng nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của Phú Hộ Cần mà thoáng buồn..."ông ấy đang rất khó chịu sao ?"
Đương nhiên là ông ấy đang khó chịu rồi !
'Chị hai'
Mỹ Diện cúi đầu chào bà hai rồi cũng lủi thủi về phòng của mình.
Bà hai lạnh lùng nhìn Mỹ Diện "rồi mày cũng sẽ có kết cục giống như con ả Nhược Linh kia thôi !"
...----------------...
'Bẩm Chánh tổng, phạm nhân đã thừa nhận tất cả tội trạng, còn có dấu tay được lăn ngay ngắn trên giấy !'
Chánh tổng nhìn thuộc hạ thân cận của mình "ngươi đưa ta xem".
Thuộc hạ đưa tờ giấy xác nhận tội trạng cho Chánh tổng đọc...càng đọc thì Chánh tổng càng nhíu chặt mày, ông cười lạnh "Lý trưởng à Lý trưởng, ông thật sự là rất có năng lực".
Người đâu ???
'Thưa Chánh tổng, ngài có gì dặn dò ?'
Các ngươi giải cái tên Lý trưởng kia lên đây cho ta !
'Dạ !'
Lý trưởng bị lính sai ném nằm dài ra đất...
'Các ngươi cũng nên xem ta là ai chứ ? Dám ném ta như vậy à ?'
Chánh tổng ngồi vuốt cằm "oai lắm cơ đấy !"
Lý trưởng nhíu mày "ngài Chánh tổng..."
Chánh tổng cười như không cười "Lý trưởng này, phạm nhân Lê Nhược Linh đã phạm phải tội gì ?"
'Bẩm Chánh tổng, Lê Nhược Linh lén lút tằng tịu với đàn ông và phạm phải tội giết người !'
Chánh tổng vuốt cằm...mắt nhìn chằm chằm Lý trưởng "tằng tịu với đàn ông và giết người, hai tội này nặng nhỉ !"
Ngừng một lúc, Chánh tổng lại hỏi tiếp "thế thì nhân chứng và vật chứng đâu ?"
'Nhân...nhân chứng sao ?'
Ừm...nói có sách, mách có chứng thì mới thuyết phục được chứ !
Lý trưởng liếc nhìn mấy tên lính sai...
'Bẩm Chánh tổng, tất cả bọn họ đều nhìn thấy Lê Nhược Linh có mặt bên cạnh xác chết của cậu Lâm, quần áo của cả hai người họ đều không được chỉnh tề...lúc đó Phú Hộ Cần cũng có mặt'.
Thế nguyên nhân gì khiến cho cô ta phải ra tay giết người ? Mà nạn nhân lại là một nam nhân có thân hình cường tráng, sức khỏe dồi dào !
Lý trưởng toát mồ hôi trán..."Cô ta giết người, là sự thật thưa ngài Chánh, có biết bao nhiêu đôi mắt chứng kiến".
Chánh tổng nhìn xuống đám lính sai "là các người tận mắt chứng kiến Lê Nhược Linh giết người thật sao ?"
'Bẩm ngài Chánh, cô ta cũng đã nhận tội !'
Chánh tổng lạnh lùng ra lệnh "người đâu, quật mộ nạn nhân lên kiểm tra lại...để xem nguyên nhân gây tử vong cho nạn nhân là gì".
'Thưa ngài Chánh, chuyện này e là không thể được !'
Tại sao lại không được ???
'Thưa ngài, thi thể của nạn nhân đã được hoả táng'.
Chánh tổng trầm tư "tên Lý trưởng này thật quá cao tay, hắn ta là muốn phi tang chứng cứ đây mà !"
...----------------...
'Bẩm ông, có cụ Chánh đến tìm !'
Phú Hộ Cần đứng phắt dậy, ra cổng chính chào đón..."khuya như vậy mà Chánh tổng vẫn đến tìm mình, e là có chuyện rất quan trọng".
Mắt thấy Chánh tổng đi đi lại lại trước cổng rào nhà mình, Phú Hộ Cần khẽ nhíu mày !
"Chánh tổng !"
Haiz...
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Chánh tổng lắc đầu và nhau chặt mày.
"Chánh tổng vào nhà trước đã !"
Cảnh vật về đêm vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe văng vẳng đâu đó vài tiếng côn trùng đang gọi. Hơi sương lành lạnh, gió đêm nhẹ thổi làm lay động những cành lá lao xao, khiến cho tâm trạng của con người thoải mái hơn so với những thứ áp lực của một ngày dài.
"Mời Chánh tổng ngồi !"
Chánh tổng khẽ cười "giữa tôi và ông thì cần gì phải khách sáo như vậy chứ ?"
Phú Hộ Cần rót tách trà ấm đưa đến trước mặt Chánh tổng "ngài uống đi"
Chánh tổng đón lấy tách trà nhưng không có tâm trạng để uống, ông đặt xuống bàn.
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Chánh tổng khẽ lên tiếng "hôm nay, tôi định cho khai quật mộ của nạn nhân để ngọ tác khám nghiệm, nhưng..."
Phú Hộ Cần nheo mắt "nhưng sao ?"
Chánh tổng thở dài "Nhưng thi thể nạn nhân đã bị hoả táng".
Phú Hộ Cần nhìn vào khoảng vô định "là kẻ nào dám làm thế ?"
Chánh tổng lắc đầu "tôi cũng không biết, đang cho người âm thầm điều tra".