'Bà hai !'
'Cậu đến rồi à ?'
Lâm khẽ gật đầu "bà hai gọi tôi đến có việc gì cần dặn dò ?"
Bà hai lạnh lùng lên tiếng "giờ là đầu tháng bảy, vài hôm nữa là mùng bảy tháng bảy, cả nhà cùng đến chùa cầu an".
Lâm nhìn sâu vào mắt bà hai "Ý bà là..."
Bà hai nhìn về phía vườn hoa "tôi muốn Nhược Linh một đi không trở về !"
Lâm hiểu ý bà hai, anh khẽ cười rồi quay lưng rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Nhược Linh đi đến từ phía xa, Lâm nép vào song cửa nhìn theo từng nhịp bước của Nhược Linh, lòng Lâm không khỏi cảm khái "nhân gian lại có một người con gái đẹp đến thế này sao ? Vừa thanh mát sạch sẽ vừa dịu dàng như nắng mai".
Haiz...nhưng rất tiếc cô ấy lại là cái gai trong mắt của bà hai !
Anh còn biết làm thế nào được, khi mà anh buộc phải làm việc theo mệnh lệnh của bà hai.
Lâm thở dài rồi quay bước rời đi...
…………
Đêm nay, trăng lại không đến.
Lòng Nhược Linh thấy bồn chồn khó chịu, cô cứ hết đứng đến ngồi...rồi quyết định đi đến trước gương ngồi chải tóc, nhưng sao hôm nay cô chải một nghìn lược rồi đến hai nghìn lược mà Gia Thành vẫn chưa xuất hiện. Cô lại chải thêm nghìn lược, Gia Thành vẫn bặt tăm !
Nước mắt Nhược Linh chợt rơi tuôn như mưa nguồn "Gia Thành, sao anh lại không đến ?"
Qua một hồi ngồi chải tóc, chải đến mức muốn tróc hết da đầu nhưng Gia Thành vẫn không xuất hiện, lúc này lòng Nhược Linh bỗng thấy lạc lõng, cô tuyệt vọng gục đầu xuống mặt bàn.
Két...
Âm thanh mở cửa lọt vào tai Nhược Linh nhưng cô không hề để tâm, cô mặc kệ, trong lòng cô chỉ muốn gặp Gia Thành...chỉ cần anh xuất hiện là cô mãn nguyện lắm rồi !
Nghe có tiếng bước chân loạt xoạt tiến đến gần mình, Nhược Linh đảo mắt nhìn qua thì thấy có người giúp việc bưng khay, trên khay có vài loại bánh.
'Mợ cả, thức ăn khuya của mợ đây ạ !'
- Hãy mang đi, tôi không muốn ăn.
'Mợ, những món ngon này là ông bảo mọi người làm riêng cho mợ !'
Nhược Linh nhíu mày rồi gượng cười "đặt nó lên bàn rồi ra ngoài đi !"
'Dạ thưa mợ !'
Khoan đã !
'Mợ còn gì căn dặn ạ ?'
Ta nghe có tiếng than khóc !
'Ơ...đúng rồi mợ, em cũng nghe'
Nhược Linh khẽ hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"
Người giúp việc nữ lắc đầu "Dạ em cũng không rõ nữa mợ !"
Nhược Linh đứng lên đi về phía phát ra tiếng khóc "đó là phòng của cậu hai nhà Phú Hộ, là đứa con trai lớn của bà hai sinh ra".
Nhược Linh đứng trước hành lang nhìn vào trong phòng qua ô cửa sổ. Thấy mọi người đang bận rộn, đi đi lại lại...bà hai thì đang khóc đến tê tâm liệt phế !
Nhược Linh khẽ lên tiếng hỏi một hầu nữ vừa bước từ phòng ra ngoài "bên trong đã xảy ra chuyện gì ?"
'Thưa mợ cả, cậu hai...cậu hai vừa mới qua đời !'
Nhược Linh ngỡ ngàng "gì cơ ?"
Hầu nữ đang vội vã nên không muốn nói nhiều hơn với Nhược Linh. Cô vội chạy đi chuẩn bị mọi thứ cho người khuất.
Nhược Linh nhẹ bước tiến đến gần bên giường của cậu hai...
Bà hai vừa nhìn thấy Nhược Linh đã lạnh giọng quát "là mày...mày là thứ xui xẻo, mày đã mang vận xui đến cho cái nhà này. Từ ngày mày bước chân vào cái nhà này thì trong nhà không ngừng xảy ra chuyện !"
Nhược Linh nhíu mày "dì hai..."
'Mày cút ra ngoài !'
Nhược Linh không muốn tranh cãi với bà hai, cô biết bà hai đang rất đau lòng nên không muốn làm phiền đến bà, cô nhìn cậu hai rồi lặng lẽ rời đi.
Phịch...
Phú Hộ Cần bị người khác va vào nên khẽ chau mày, nhìn thấy người va vào mình là Nhược Linh thì dịu giọng "Nhược Linh !"
Nhược Linh buồn phiền nên đi thất thỉu, cô va vào Phú Hộ Cần nhưng vẫn không hay. Cô cứ đi thẳng về phía trước...
Phú Hộ Cần cũng đang vội vã nên không mấy để tâm đến sắc mặt ưu phiền của Nhược Linh, ông có ngoáy đầu lại nhìn cô nhưng rồi cũng rất nhanh chóng gạt qua. Ông không giống mọi khi, trước đây mỗi lần đối diện với Nhược Linh thì ông đều để ý đến cảm xúc của cô, hôm nay ông không có tâm trạng để quan tâm đến việc khác. Ông đang rất đau lòng vì thêm một đứa con trai của ông lại đột ngột qua đời.
Vừa đến nơi, đã nghe tiếng của bà hai đang khóc lóc thảm thương, lòng Phú Hộ Cần càng thêm nặng nề. Ông đến bên cạnh con trai, nhìn con trai nằm yên bất động trên giường mà lòng ông như ai cắt.
"Chỉ vừa mới ngày hôm qua nó vẫn còn chạy nhảy tung tăng, nó còn gọi cha ơi cha à ! Vậy mà hôm nay nó lại trở thành một cái xác".
Phú Hộ Cần nhìn về phía không trung vô định, ánh mắt như chất chưa muôn nỗi oán hờn "con trai của ông từng đứa từng đứa một, đều qua đời một cách đột ngột !"
Bà hai lạnh lùng lên tiếng "là Nhược Linh, chính cô ta đã mang xui xẻo vào cái nhà này, từ lúc cô ấy gả vào nhà chúng ta thì không ngừng xảy ra chuyện...đứa bé trong bụng của em ba còn chưa chào đời đã phải chết vì chén thuốc bổ được Nhược Linh sắc, hôm nay thì đến Gia Khang..."
"Đủ rồi, bà cứ ăn nói hàm hồ như vậy ! Những chuyện này thì có liên quan gì đến Nhược Linh ?"
Bà hai lại luyên thuyên nói tiếp "Không phải cô ta thì là ai ? Thầy tướng số ở miếu Quan Âm cũng bảo cô ta xung khắc mà !"
"Đủ rồi !"
'Ông...'
"Sau này, tôi không muốn nghe những lời này. Bất luận là kẻ nào, nếu còn dám nói ra những lời này thì tôi sẽ cắt lưỡi kẻ đó !"
'Ông...Phú Hộ Cần, ông thật sự quá u mê rồi !'
Phú Hộ Cần tức giận đứng lên rời đi...
'Cần...ông nhớ cho tôi, tôi hận ông'
Mỹ Diện từ đầu đến giờ vẫn đứng nép sau song cửa, cô đang nhìn theo bóng lưng của Phú Hộ Cần rồi cười lạnh.