“Đi ra ngoài rồi làm tiếp.”
Trịnh Nhược Quân bế Mộng Thanh lên, ôm lấy cơ thể cô. Cô cũng phối hợp và vòng tay ôm cổ hắn. Tim cô đập mạnh đến mức cảm tưởng tim sắp rơi ra ngoài.
Hắn đặt cô lên chiếc ghế sofa, nhìn Mộng Thanh hấp háp mắt, cô thở dốc không ngừng. Hắn vỗ nhẹ lên gương mặt cô, tháo kính lẫn tháo cravat ra, thở dài: “Nếu em ngoan một chút thì tôi cũng đâu phải tốn công sức để làm gì. Là do em, ép tôi phải ra tay.”
Tay hắn chạm vào khuyu quần của cô, muốn tháo ra lại quan sát vẻ mặt giả là cá c.hết của cô. Lại tiếp tục chần chừ: “Em không phản kháng à?”
“Không phải anh muốn cưỡng h.iếp tôi à? Vậy thì sao không tiếp tục? Hay là anh sợ rồi?”
Vừa dứt lời cũng là lúc khuyu quần đã bị tháo ra, Trịnh Nhược Quân chạm tay vào hai bên hông cô dứt khoát kéo xuống. Cô nín thở, lấy tay che đi thân dưới, lầu bầu: “Trịnh Nhược Quân, trước khi anh làm, anh có muốn biết một chuyện không?”
“Anh có biết vì sao từ trước đến nay tôi không cho anh động vào không?”
Trịnh Nhược Quân: “Em nói đi?”
“Tôi bị gi.ang mai, đã đến giai đoạn 3. Nếu anh muốn c.hết cùng tôi thì cứ việc.”
“Tôi nói cho anh biết tôi không ngại chôn chung mồ với anh, nhưng mà nếu c.hết vì bệnh giang mai thì... thì chắc chắn tổ tiên nhà họ Trịnh sẽ không nhìn mặt anh. Làm người nên biết cân nhắc và...” Mộng Thanh muốn nói là làm người hãy biết cân nhắc và lựa chọn, chọn c.hết vì gái là một cái c.hết tê tái, anh nên sống thoải mái chứ không nên để mình xuống mồ một cách vô lý như vậy được.
Trịnh Nhược Quân bật cười.
“Anh đã nói nếu c.hết ở trên người em thì anh tự nguyện.”
Thằng kh.ốn này chắc chắn điên rồi!
Hắn chạm tay vào bầu ngực của cô, cách một lớp áo lót xoa nắn: “Nếu bị ‘nó’ đè c.hết, anh cũng cam lòng.”
Trịnh Nhược Quân đang định chạm tay vào thân dưới của cô thì điện thoại bất ngờ reo lên. Hắn chần chừ, muốn lấy điện thoại ra nhưng lại thôi. Tặc lưỡi một tiếng, quyết định tiếp tục làm việc chính.
Mộng Thanh nắm lấy tay hắn: “Anh nghe điện thoại đi.”
“Làm xong rồi nghe.”
Hai bắp đùi non cô khép chặt lại, muốn che đi vùng kín đáo bên trong. Bắp chân người con gái trắng noãn, nếu hôn một cái nhất định sẽ để lại dấu vết bên trong. Quần trong màu tím nhạt đang bảo hộ bộ vị xinh đẹp. Hắn biết cô đã đến giới hạn, và hắn sẽ giải quyết giới hạn đó cho cô.
Hắn sờ vào làn da non mềm, bóp nhẹ vài cái. Biết ngay mà, biết ngay cô gái này cực kỳ nhạy cảm, đầu ngực e là đã cứng rắn, muốn được hắn ngậm mút rồi. Nhưng hắn phải từ từ, không vội.
Điên thoại reo liên tục làm Trịnh Nhược Quân hơi bực mình. Hắn khó chịu rút tay khỏi người cô, ấn nút tắt nguồn. Sau đó, tách hai đầu gối Mộng Thanh ra, vậy mà cô lại cứng đầu không chịu hợp tác. Cô bấu hai cánh tay hắn, thều thào: “Trịnh Nhược Quân, chắc chắn anh sẽ hối hận...”
Nóng quá, nóng quá.
Nhưng không được, cô không thể làm với tên khốn này được! Cô vẫn nhớ ngày hai bọn họ chia tay, cô đã sắn sàng trao thân cho hắn. Chỉ là trên đường đến công ty thì nhìn thấy một nick wechat lạ gửi ảnh Trịnh Nhược Quân cùng một cô gái vào khách sạn. Vào giây phút đó, hắn đã tự tay bóp n.át trái tim lẫn linh hồn của cô.
Nếu mà ngày hôm đó Trịnh Nhược Quân giải thích rằng đó không phải hắn, chắc chắn cô sẽ tin không do dự. Nhưng hắn lại thẳng thắn thừa nhận, bảo rằng lỗi do cô.
Tất cả, là lỗi do cô