Làm Dâu Âm Phủ

Chương 44






​Nàng ngay cả lừa hắn cũng khinh thường không muốn lừa! Nếu như Tịch Liễu chịu lừa gạt hắn, Ma Quân sẽ tin, mặc dù biết đó là giả dối, thậm chí nàng ở lại bên cạnh của hắn chỉ là vì muốn giết hắn, hắn cũng nguyện ý.

Nhưng nàng còn không thèm lừa hắn, không muốn nhìn hắn nhiều thêm một chút.
​Trên mặt Ma Quân vẫn nở nụ cười, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thân ảnh đang xa dần của Tịch Liễu.
​"Mặc ca ca"
​Cuối cùng, Tịch Liễu gào lên, nước mắt nàng đã chảy ra giàn giụa.

Kỳ thật nàng rất sợ hãi! Nàng không biết rời khỏi Ma giới như thế nào, cho dù ra khỏi Ma giới thì nàng làm phải làm gì mới có thể tìm được Hiên Viên Mặc?
​Nàng ngã phịch xuống đất, bất lực ôm đầu gối đau khóc thành tiếng: "Mặc ca ca, tại sao ta không nhớ ra huynh sớm hơn…"

​Nếu như nàng sớm biết mình là Phượng nữ, nàng có thể giải thích rõ ràng với Hiên Viên Mặc những chuyện đã xảy ra năm đó, nếu vậy thì hắn cũng sẽ không phải rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Hoặc là lúc Hiên Viên Mặc đến Ma giới, nàng sẽ không đuổi hắn đi.

Dù có chết nàng cũng phải được chết ở cạnh hắn.
​Biết rõ Hiên Viên Mặc nghe không được, Tịch Liễu vẫn nức nở, nghẹn ngào nói: "Mặc ca ca, huynh đừng đi đầu thai, ở lại cùng ta có được không? Chúng ta sẽ làm một cặp vợ chồng quỷ, mặc dù phải ở nhân gian làm cô hồn dã quỷ phiêu đãng khắp nơi, nhưng chúng ta cũng sẽ ở cạnh nhau, có được không?"
​Tịch Liễu biết rõ yêu cầu của nàng rất ích kỷ, thế nhưng nàng không dám nghĩ nếu tương lai, trong cuộc đời này nàng sẽ không còn được gặp lại Hiên Viên Mặc nữa, chỉ còn lại một mình nàng, nàng thực sự rất sợ.

​"Tịch Liễu."
​Hai tiếng gọi dịu êm phảng phất bay vào tai Tịch Liễu.
​Tịch Liễu không dám ngẩng đầu, nàng cho rằng mình nghe ngầm, nàng quá muốn Hiên Viên Mặc rồi, cho nên nàng mới có cảm giác hắn gọi nàng.
​"Mặc ca ca, huynh lại bên cạnh ta có được không?"
​"Được!"
​Nàng nghe thấy Hiên Viên Mặc đáp lại lời nàng, nàng cảm nhận được mùi thơm dễ chịu quanh quẩn trước mũi.

Tịch Liễu ngẩng đầu, nàng không dám tin, nhưng đối diện với nàng lại là đôi mắt thâm tình ấy, tim nàng đột nhiên đập lỡ một nhịp, sau đó nàng kinh hoảng không thôi.
​"Mặc ca ca"

​Nàng không dám tín!
​Ma Quân rõ ràng nói hắn đã đến địa phủ báo tên, hắn đã đi đầu thai rồi.
​"Đồ ngốc!"
​Hiên Viên Mặc đau lòng lau nước mắt trên mặt nàng, ôm chặt nàng vào ngực: "Làm cô hồn dã quỷ rất thê thảm, nàng không sợ à?"
​"Không sợ!"
​Trong lời nói của Tịch Liễu lộ ra vẻ kiên định, Hiên Viên Mặc lắc đầu: "Không thể ăn ngon, cũng không thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời."
​Hắn quá hiểu nàng.

Hắn biết rõ nàng ham ăn, nàng vốn dĩ không thể sống ở một nơi âm u ẩm ướt này.

Thành quỷ không chỉ là phải phiêu đãng khắp thế gian mà còn phải gặp đủ loại trắc trở, thậm chí chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ bị hồn phi phách tán.
​Thế nhưng Tịch Liễu vẫn không sợ, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngữ khí rất chân thành: "Chỉ cần có Mặc ca ca ở bên, dù trời có sập xuống ta cũng không sợ."
​"Đồ ngốc!"

​Hiên Viên Mặc đột nhiên cúi đầu, hôn môi của nàng.
​Tịch Liễu hắn thật chặt, đáp lại nụ hôn thâm tình của hắn.
​Một màn này đã rơi vào mắt Ma Quân, hắn nắm chặt tay, hai mắt đỏ tươi như máu.

Sớm biết nhân loại quỷ kế đa đoan như vậy, hắn đã sớm đề phòng rồi, không ngờ hắn vẫn bị trúng chiêu như trước.
​Ma Quân cho rằng đây đều là kế hoạch của Hiên Viên Mặc, cố ý bảo hắn hắn bố trí một biển hoa, cố ý kích thích Tịch Liễu nhớ lại những chuyện kiếp trước, khiến cho Tịch Liễu hận hắn, Hiên Viên Mặc sẽ nhân cơ hội đó mà chen chân vào.
​Hắn đường đường là Ma Quân vậy mà lại bị một con quỷ trêu đàu trong lòng bàn tay! Ma Quân hận đến nghiến răng ngứa, hắn ước có thể xé xác Hiên Viên Mặc ra thành trăm mảnh.
​Nhưng cuối cùng hắn vẫn buộc bản thân phải tỉnh táo lại, đi ra với bộ dáng tươi cười chân thành.