Làm Công Công Gặp Công Chúa

Chương 55




“Ngoại trừ người của Phi Diệp sơn trang, ngươi còn nhìn thấy ai? Còn có người nào hay sự việc nào khiến ngươi cảm thấy khả nghi không? Tất cả đều phải nói rõ ràng.” Diệp Minh Đức thở dài một hơi, hắn cũng biết Diệp Minh Sơ ở trong phủ có địa vị thế nào, lời nói vừa rồi đúng thật hơi quá.


“Hình như ta còn nhìn thấy Công Chúa Đại Liêu - Tề Na.”


“Tề Na Công Chúa?” Nàng không phải…” Diệp Minh Đức nói được phân nửa, lấy lại tinh thần lập tức ngưng trọng. Sau đó nói tiếp: “Ngươi chắc chắn nhìn thấy Tề Na? Bây giờ nàng ở nơi nào?”


“Ta cũng không rõ ràng lắm, bởi vì tình hình lúc đó quá rối loạn, đâu đâu cũng là người, chạy tới chạy lui không ngừng, ta nghe có người kinh ngạc thốt lên Tề Na Công Chúa, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ vừa kịp nhìn thấy bóng lưng. Sau đó ta kéo vài cung nữ hỏi dò, bọn họ đều nói nhìn thấy Tề Na Công Chúa, ta mới dám xác định.” Ấn tượng của Diệp Minh Sơ về Tề Na không sâu, huống chi khoảng cách xa như vậy, muốn hắn bảo đảm là chuyện không thể.


“Được, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng. Thời gian gần đây ngươi không được đi đâu, cứ ở lại trong phủ, theo dõi Trưởng công chúa còn có Diệp hộ vệ. Chờ cục diện bên Mông Lỗ Cát ổn định, ngươi lập tức hộ tống Trưởng công chúa hồi kinh.” Diệp Minh Đức để lại nhiệm vụ sau đó vội vàng chạy đi Liêu thành.


Mọi chuyện xoay một cái là gần nửa tháng. Ngày đó Mông Lỗ Cát cầu viện, Diệp Minh Đức danh chính ngôn thuận dẫn quân tiến vào Liêu thành, cũng nhờ Diệp Minh Đức giúp đỡ, mới có thể khôi phục cục diện hỗn loạn một cách nhanh nhất. Lúc trước thủ đoạn Lặc Dương Cách rất tàn nhẫn, hơn nữa vừa thượng vị đã vội vàng dẫn quân tấn công Đại Thịnh. Dựa vào mấy đợt tấn công uy phong mạnh mẽ liền đưa ra yêu cầu buộc Đại Thịnh gả Trưởng công chúa cho hắn, căn bản không có thời gian thu phục lòng người, nên bách tính Đại Liêu đối với hắn chỉ có oán hận. Lần này vừa vặn, Lặc Dương Cách đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong ngày đại hôn, các thủ lĩnh bộ lạc liên hợp nhanh chóng đề cử Mông Lỗ Cát kế nhiệm.


Mông Lỗ Cát làm Đại Vương lập tức tuyên bố đình chiến với Đại Thịnh, còn muốn ký hiệp định chung sống hòa bình trong vòng mười năm, điều này làm bách tính hai nước vui sướng không ngớt.


Để thể hiện thành ý, Mông Lỗ Cát rộng lượng để đại sứ đưa thân hộ tống Trưởng công chúa Đại Thịnh về nước, không tiếp tục truy cứu ước định hòa thân. Chờ mọi chuyện lắng xuống, nhóm người Trưởng công chúa chính thức khởi hành rời khỏi biên thành. Chuẩn bị xuất phát, Diệp Minh Đức ý tứ sâu xa nhìn Diệp Minh Sơ, hắn có mấy lời muốn tam đệ mang về cho gia gia, nhưng những gì Diệp Minh Sơ biểu hiện, hắn không đủ yên tâm, đành phải đem lời cần nói nuốt xuống. Trưởng công chúa đã ngồi vào xe ngựa, từ sau ngày đó, Công Chúa luôn giữ khoảng cách với hắn. Giữa bọn họ, ngoài chính sự thì không còn phần ỷ lại trong quá khứ, tín nhiệm kề vai chiến đấu cũng không.


“Diệp đại sứ, trên đường hồi kinh phải cẩn thận. Còn nữa thay ta nói với Trưởng công chúa…” Diệp Minh Đức suy nghĩ một chút, hai chữ ‘Xin lỗi’ vẫn không thể nói ra miệng. Thật ra ngay cả bản thân hắn cũng không biết có nên nói lời xin lỗi này hay không?


“Trấn Viễn tướng quân, an nguy phía Bắc Đại Thịnh đều dựa vào ngươi, về phần gia gia, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc cẩn thận.” Diệp Minh Sơ cảm thấy thương cảm, điều kiện ở biên thành gian khổ hơn kinh thành rất nhiều, nhìn nét mặt phong sương của nhị ca, mặc dù trong lòng có rất nhiều chuyện không thoải mái nhưng không ngăn nổi sự quan tâm đối với thủ túc tình thân.


Gật gật đầu, hai huynh đệ nhìn được trong mắt đối phương hai chữ trân trọng. Diệp Minh Sơ giục ngựa đi lên hàng đầu đội ngũ, cao giọng nói: “Trưởng công chúa khởi giá.” Diệp Minh Đức và toàn quân ở phía sau đồng loạt quỳ xuống, giống như lúc trước ở cửa thành nghênh tiếp Trưởng công chúa.


Tình cảnh tương tự tái hiện nhưng lòng người đã thay đổi long trời lở đất. Quân biên thành coi như phát tiết phân nửa uất ức trong lòng, Trưởng công chúa bình yên vô sự trở về đối với họ là một sự khen thưởng, sự quan tâm này hơn gấp trăm lần hòa bình phải dùng Trưởng công chúa đổi lấy. Nhìn đoàn người từ từ xa dần, rốt cuộc Diệp Minh Đức cũng thở phào nhẹ nhõm: Mọi chuyện đều theo đúng những gì Hoàng Thượng mong muốn, hy vọng sau khi Trưởng công chúa hồi kinh tất cả vẫn như bình thường.


Nhưng quá trình đến biên thành, đã cho Thẩm Mộ Ca một bài giảng chân thật nhất, dạy dỗ nàng cái gì là tâm tư của Đế Vương. Lần nào nàng cũng nghĩ cách thẳng thắn nhưng thời điểm mấu chốt đều trở thành con rơi. Hay nàng nên vui mừng vì bản thân quá may mắn, những đối tượng nàng gặp, không phải kẻ ác, nàng mới dễ dàng chuyển nguy thành an hết lần này đến lần khác. Nhiệm vụ đầu tiên Phụ Hoàng giao phó, nàng đã thất bại. Còn nhiệm vụ thứ hai, tuy nàng thuận lợi hoàn thành nhưng chứng tỏ niềm tin Phụ Hoàng dành cho nàng không còn như trước, nếu không trong tay Diệp Minh Sơ không có mật chỉ, Diệp Minh Đức sẽ không vượt quyền tự ý hành động.


Đoạn đường về nhà, vốn phải thản nhiên lại cố gắng đi càng nhanh càng tốt, suốt quãng đường Trưởng công chúa đặc biệt cay đắng. Thoát khỏi cảm giác sốt sắng thấp thỏm, thay vào đó là cảm giác quặn đau, và không muốn tin tưởng. E trên cõi đời này không có gì thống khổ hơn khi bị người chí thân cùng huyết thống từ chổ. Nhưng Thẩm Mộ Ca không thể khóc, không thể lùi bước, càng không thể công khai cắt đứt với Phụ Hoàng. Nàng ghi nhớ từ nhỏ Phụ Hoàng đã rất sủng ái nàng, ghi nhớ giao phó trước khi mẫu hậu lâm chung, gánh vác trách nhiệm chăm sóc Thiên Thành và Khang Bình, thậm chí đối với Đại ca Khang Niên bị thất sủng càng phải lưu tâm chăm sóc nhiều hơn. Càng không thể bỏ qua vinh nhục chìm nổi của mấy vạn người bên gia tộc Hoàng Hậu, tất cả đều là nguyên nhân khiến Thẩm Mộ Ca không thể bỏ cuộc.


May bên cạnh nàng còn có Phù Sinh, người này chính là nhiệm vụ đầu tiên Phụ Hoàng giao cho nàng, tự tin sẽ ra tay triệt để nhưng không thể ngờ, bản thân lại dính chặt vào. Khi vừa phát hiện tâm tư thay đổi, Thẩm Mộ Ca sợ hãi vô cùng, từ từ bị ái tình ngọt ngào và ấm áp bao trùm, rốt cuộc nàng cũng nếm trải tư vị của tình yêu. Nhưng trong lòng hổ thẹn không thôi vì sau đó liên lụy quá nhiều, nên nàng đành phải ép buộc bản thân đẩy Phù Sinh ra xa, dần dần xé rách chính mình.


Người này lại có bản lĩnh ngất trời, quả nhiên dù ở chân trời góc biển đều theo sát nàng, ngay cả thời khắc cô tịch nhất, trước sau gì cũng bồi tiếp nàng.


Trưởng công chúa hơi di chuyển, dán lỗ tai lên cửa, cách tấm gỗ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng vó ngựa vững vàng thứ tự, âm thanh chuông đồng lanh lảnh rất êm tai, chứng tỏ Phù Sinh luôn ở bên cạnh. Thông qua không khí nghe được Phù Sinh hô hấp, chậm rãi ôm lấy mình, Thẩm Mộ Ca nhếch miệng, trong mắt phát nhiệt, chất lỏng mặn mặn chảy xuống, coi như Phù Sinh sưởi ấm cho mình, giữa mùa đông lạnh lẽo thì đây là quà tặng rất xa xỉ.


Trưởng công chúa còn trên đường hồi kinh thì tin vui đã về đến từ lâu. Hình như Hoàng Thượng đã sớm dự liệu tất cả, thống lĩnh phủ nội vụ bắt đầu chuẩn bị tẩm cung cho Trưởng công chúa. Rõ ràng chỉ mới nửa năm, nhưng mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Lần này, thừa dịp Trưởng công chúa chưa trở về phải nhanh tay tân trang mọi thứ, để nó tỏa sáng lần nữa. Mà người chủ trì trước sau, chính là Thiên Thành công chúa, muội muội Thẩm Mộ Ca.


“Vũ Yến, bắt đầu từ ngày mai ngươi phải đích thân phụ trách công việc giám sát, cẩn thận theo dõi những người bên phủ nội vũ làm việc. Bọn họ không biết tính tình Hoàng tỷ, ngươi phải chú ý tỉ mỉ đến cuối cùng. Ta không muốn Hoàng tỷ trở về mà cảm thấy không thoải mái.” Thiên Thành ra khỏi ngự thư phòng lập tức cho người gọi Vũ Yến đến.


Từ khi Trưởng công chúa xuất giá, Vũ Yến khóc lóc chạy tới bẩm báo với Thiên Thành công chúa, tiếp theo liền ở nơi này. Chủ tử đi rồi, Vũ Yến ở lại một mình, sợ thấy cảnh sẽ thương tâm, mà Thiên Thành cũng lo lắng, sợ Phụ Hoàng điều Vũ Yến qua tẩm cung khác, dù sao nàng cũng là tâm phúc bên cạnh Hoàng tỷ, tình cảm dần dần sâu nặng theo thời gian. Phải thay Hoàng tỷ bảo vệ Vũ Yến, đây là chuyện đầu tiên Thiên Thành làm vì Thẩm Mộ Ca.


“Tạ Thiên Thành công chúa, nô tỳ lĩnh chỉ.” Vũ Yến nghe nói như thế, vẻ mặt lộ rõ vui mừng, cúi chào một cái. Mới vừa đứng dậy thì thấy Thu Thiên quăng cho mình ánh mắt hân hoan.


Vũ Yến nghĩ thầm chắc chắn Thu Thiền đã thay mình cầu xin Thiên Thành công chúa cho nàng đích thân giám công thi công. Thời điểm nghe được tin tức Trưởng công chúa đang trở về kinh, thì mỗi ngày nàng đều đếm từng ngón tay tính toán, nhưng dù sao bản thân đang ở tẩm cung của Thiên Thành công chúa, nên không thể tự do đi lại. Đang phát sầu làm sao mở miệng, không ngờ hôm nay tâm ý thành sự thật.


Vũ Yến trao lại ánh mắt cảm kích, đồng thời có chút hâm mộ nha đầu này. Từ nhỏ hai người đã ở bên cạnh hầu hạ Công Chúa, vậy mà Thu Thiền có thể tùy ý lên tiếng cầu tình với Thiên Thành công chúa, còn bản thân, vào thời kỳ như vậy lại bị Trưởng công chúa lưu lại. Nói lưu lại, chi bằng chính xác hơn là vứt bỏ. Trong lòng không nhịn được chua xót.


Mấy ngày nay Lục Thành Nhan luôn theo Thu Thiền và Vũ Yến nói chuyện đùa, trong âm thầm cùng nhau uống trà cắn hạt dưa, tám chuyện bát quái trong cung, hiện tại sống vô cùng thoải mái.


Lục Thành Nhan nhìn Vũ Yến và Thu Thiền mày qua mắt lại, nét mặt Vũ Yến biến hóa bất định, lại xoay qua Thu Thiền, quả nhiên đang trừng mắt nhìn Vũ Yến, trên mặt còn bày ra dáng vẻ không tranh với đời.


Hai vị tỷ tỷ này, chắc là? Trong quá khứ, Lục Thành Nhan đơn thuần cực kì, chưa bao giờ cảm thấy giữa hai nữ nhân có tình cảm gì khác ngoài tình cảm tỷ muội nhưng ở bên cạnh Thiên Thành công chúa một thời gian dài, nàng đã được nghe không ít giai thoại quái lạ, hí kịch về hai nam nhân nghe được nhiều hơn, bây giờ lại thấy Thu Thiền và Vũ Yến chuyển động qua lại, nên tâm tư xuất hiện suy đoán.


Nghe được Trưởng công chúa quay về, lòng Lục Thành Nhan rất cao hứng. Bởi vì Trưởng công chúa quay lại thì cái người cả ngày luôn nhíu chặt lông mày, cả đêm không thể nào ngủ yên, rốt cuộc cũng khôi phục lại dáng vẻ đầy sức sống, không tiếp tục tự dằn vặt bản thân. Lục Thành Nhan nghĩ đi nghĩ lại, hướng mắt nhìn tới vị trí chủ tọa, vừa vặn gặp được ánh mắt đối phương, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, nóng bỏng trên mặt càng nồng nặc, gần như thiêu đốt cổ họng nàng, rất khó chịu. Thẩm Ngữ Cầm hứng thú nhìn Lục Thành Nhan phản ứng, rốt cuộc khóe miệng cũng nâng lên.


“Tiểu Lục Tử.” Hết sức kéo dài âm thanh mềm mại lại làm người có mặt rùng mình một cái.


Những người ở đây ai cũng hiểu tính nết Thiên Thành công chúa, biết nàng như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt. May mắn thật, Công Chúa gọi tiểu Lục tử, xui xẻo không phải là mình. Vũ Yến và cả Thu Thiền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai người nhìn nhau, trong lòng nín cười, kiếm cớ xin lui ra.


“Ai, ai? Các người đừng đi a, để ta một mình, ta phải đối phó thế nào.” Lục Thành Nhan nâng mắt nhìn hai vị tỷ tỷ vui vẻ lui ra, bước chân nhẹ nhàng nhưng rõ ràng đang muốn trốn thoát đóng cửa lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.


“Tiểu Lục tử, bổn cung gọi ngươi, không nghe sao?” Âm thanh vẫn như vừa rồi, nhưng ít đi sự mềm mại, có thêm vài tia uấn nộ nhàn nhạt.


Vẻ mặt đau khổ, Lục Thành Nhan xoay người, hướng về Thiên Thành công chúa cúi đầu một cái, nói: “Nô tài xin lắng nghe Thiên Thành công chúa phân phó.”