Edit: Thanh Hưng
Trần Vũ Phi là một tiểu quỷ, vừa gọi một tiếng "Chị Lâm Sơ", đã lập tức hỏi: "Chị ơi năm nay chị mấy tuổi rồi?"
Lâm Sơ cười đáp: "Qua tết là 24 rồi."
Trần Vũ Phi biết tính nhẩm, 38 trừ 24 xong bé lắc đầu một cái, chị gái và ba chênh lệch gần hai tiểu Vũ Phi.
Trần Vũ Phi rất không hài lòng, vì vậy chỉ ôm cánh tay ngồi một bên, nghe người lớn nói chuyện.
Trần Hoa Đoan rất quan tâm đến hàm răng của Lâm Sơ, dọc theo đường đi đều hỏi về tình hình răng của cô, còn hỏi sao khi còn bé cô lại bị sâu răng.
Lâm Sơ cười nói: "Khi còn bé lười biếng, buổi (di.da.l.qy.do) tối trước lúc ngủ không đánh răng, lại luôn ăn kẹo, cuối cùng thì bị như vậy."
Trần Hoa Đoan nói: "Con anh cũng vậy, buổi tối bảo nó đánh răng thật giống như muốn hại nó, đứa bé có phải đều như vậy hay không chứ!"
Lâm Sơ cười cười, cúi đầu nhìn Trần Vũ Phi: "Em cũng giống chị khi còn bé à? Vậy thì không được, em xem chị lớn như vậy vẫn còn phải đi khám nha sĩ đây này."
Trần Vũ Phi gật đầu một cái, có chút hoảng sợ.
Bác sĩ Trần Hoa Đoan giới thiệu chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, ngày trước công tác ở bệnh viện nhân dân số 1, tháng tám vừa rồi mới ra ngoài tự lập môn hộ mở một phòng khám, thuận tiện đào hai góc tường tới đây, bệnh nhân cũ mang theo danh thiếp tìm tới nơi này, chủ nhật hiển nhiên đầy ắp cả người.
Trần Hoa Đoan đã có hẹn trước với bác sĩ Bàng, sau khi báo tên thì trực tiếp tiến vào phòng, bác sĩ Bàng vừa mở miệng Trần Vũ Phi ra, vừa nói với Trần Hoa Đoan: "Lúc trước tôi không có cơ hội nói cho cậu, thật ra cậu có thể tới nơi này tìm tôi cũng được."
Trần Hoa Đoan cười nói: "Chỗ kia không dễ tìm à, vừa tới thành phố hỏi một tiếng, tất cả mọi người đều chỉ đường cho tôi. Cái người này làm ăn cũng được nhỉ, hôm tôi đi thành phố kia, bên trong cũng không ít bệnh nhân đâu."
Bác sĩ Bàng nói đôi câu với Trần Vũ Phi, lại cười nói: "Tranh nhau tới, làm cho tôi giống như đang giành bệnh nhân với bệnh viện vậy, tôi chỉ lấy hai bác sĩ tới đây, những thứ khác tôi không thừa nhận." Nói xong, bà ta lại nói: "Bọn họ còn nói phòng khám này mở được, không phải tháng tám tôi mới đưa đến nơi này ư, vốn định ngày là một tuần lễ sau nữa cơ, nhưng lại thấy không sai biệt lắm nên khai trương trước, kết quả vận khí của tôi như thế, mới vừa dời đến nơi này, đã nghe nói trong bệnh viện chúng tôi có một chủ nhiệm khoa bị điên rồi, cầm một con dao mổ vừa giết người vừa đả thương người, ai yêu!"
Cho đến bây giờ bác sĩ Bàng vẫn còn sợ hãi trong lòng, mặc dù bà ta không thấy tận mắt, nhưng phòng làm việc của phòng khám nha khoa lại ở ngay bên cạnh đó, sau khi nghe được tin tức bà ta cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Trần Hoa Đoan cũng biết tin tức, bèn hàn huyên với bác sĩ Bàng về đề tài này. Trái tim Lâm Sơ lộp bộp, trí nhớ xa xôi thiếu chút nữa đã quên đi lại ùa về. Ngày đó dao mổ gần trong gang tấc, gác ở trên cổ của y tá, lại cách cô gần như vậy, cô sợ đến nỗi ngay cả tầm mắt cũng không dịch chuyển, Trầm Trọng Tuân xông ra, ôm cô vào trong ngực, nụ hôn đầu cũng bị anh cướp đi tại thời điểm đó, hình như là anh giúp cô một lần, cô sẽ phải trả lại anh một lần.
Hai người bọn họ bắt đầu có liên hệ từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là từ lần diễn xuất ở Nam Hồ đó, sau đó cô lại suýt nữa bị xe đụng, vào lúc cô sợ hãi bất lực nhất, cũng đều là Trầm Trọng Tuân đỡ cô dậy, dẫn cô đi bệnh viện, đưa cô về nhà. Lâm Sơ không biết rốt cuộc là từ lúc nào thì mình bắt đầu có cảm giác với Trầm Trọng Tuân, cô còn nhớ rõ Trầm Trọng Tuân khởi động xe máy của Giang Tấn, mặc đồ Tây bay nhanh trong bóng đêm, khi đó cô rất yên lòng, Trầm Trọng Tuân sẽ bảo đảm an toàn cho cô.
Cô cũng biết rằng mình không thể tìm được một người đàn ông hết sức che chở cô giống như Trầm Trọng Tuân nữa.
Khám răng xong, Lâm Sơ bụm má không nói một tiếng, Trần Hoa Đoan cười nói: "Lại có sâu răng rồi, đến lúc đó có thể cùng con trai anh cùng nhau đi khám."
Lâm Sơ trên mặt ửng đỏ, gượng cười một tiếng. Cô đã từng này tuổi, lại còn có sâu răng, thật may là phát hiện kịp thời, nên không bị nghiêm trọng giống như trước.
Trầm Trọng Tuân ở trong công ty Trữ Tiền nhận được tin nhắn, anh mở ra xem, sửng sốt một hồi lâu. Lâm Sơ lại có răng sâu rồi, đây có thể nói như thế nào cho phải!
Trần Hoa Đoan không trực tiếp đưa Lâm Sơ về nhà, anh ta dẫn Lâm Sơ đi ăn cơm trưa, lại hỏi cô có muốn đi Nam Hồ chèo thuyền không.
Trần Vũ Phi lập tức hưng phấn, la hét muốn đi, Trần Hoa Đoan nói: "Chị không đi, con cũng đàng hoàng về nhà!"
Trần Vũ Phi trợn to hai mắt, làm bộ đáng thương túm lấy Lâm Sơ, làm hại trái tim Lâm Sơ run rẩy, thật muốn ôm đứa bé mập mạp này vào trong ngực.
Cuối cùng cô vẫn ôm đến tay. Trần Hoa Đoan thuê một chiếc thuyền nhỏ, mang theo hai người kia bơi ra giữa hồ, Trần Vũ Phi quá kích động, luôn là lúc ẩn lúc hiện, Lâm Sơ ôm cậu bé lên trên đùi, nắm tay nhỏ của cậu bé mà cười híp mắt hỏi cậu bé chuyện trong trường học, Trần Vũ Phi có hỏi thì đáp, ngoan ngoãn đáng yêu, Lâm Sơ càng nhìn càng thích.
Chủ nhật nên một nhà ba người ra ngoài khá đông, trên mặt hồ luôn có thể truyền đến tiếng đứa bé hô, một lát "Ba" một lát "Mẹ", trên mặt hồ nháo nháo nhiệt nhiệt. Lâm Sơ ngồi trên thuyền nhỏ, mọi người cũng chỉ cho là một nhà ba người, mặc dù nhìn tuổi cô có chút nhỏ, nhưng ai biết có phải là con gái hay không.
Lúc ảnh chụp tới tay Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân mới vừa hỏi đồng nghiệp: "Sâu răng thì nên làm thế nào?"
Đồng nghiệp sững sờ, quản lí Trầm bất cẩu ngôn tiếu lại hỏi ra lời như vậy, cậu ta vẫn còn đang suy tư có phải bê tông cốt thép xảy ra sơ suất hay không, anh đang ám hiệu rằng con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, công trình bã đậu ư? Còn chưa nghĩ ra, đã lại thấy quản lí Trầm cúi đầu nhìn liếc qua điện thoại di động một cái, hơi biến sắc mặt.
Lâm Sơ ôm một đứa bé trai, cười cười nhìn về phía Trần Hoa Đoan bên cạnh, hình ảnh rất ấm áp, ánh mắt của Trầm Trọng Tuân giống như nhiệt độ lúc này.
Hôm nay cuối cùng Lâm Sơ cũng có nụ cười chân thật, đây là lần đầu tiên cô phát hiện thì ra là cô thích trẻ con như vậy, đôi mắt của con trẻ là ngây thơ nhất, trắng đen rõ ràng, có thể từ trong đôi mắt của bé nhìn được cái bóng của bản thân một cách rõ ràng.
Lâm Sơ khen đôi mắt của Trần Vũ Phi thật đẹp, Trần Hoa Đoan nói: "Đứa bé đều như vậy, em nhìn những đứa trẻ đó xem!" Anh ta chỉ tay, tất cả những đứa bé lớn nhỏ xung quanh, cặp mắt tựa như trân châu đen, đồng tử thuần khiết vĩnh viễn là thứ xinh đẹp nhất mà không có thứ gì có thể sánh bằng.
Sau khi lớn lên đôi mắt sẽ chỉ càng ngày càng (lqd) vẩn đục, đó là do bị bụi bặm che mờ mắt.
Trở lại phòng trọ, Lâm Sơ ngơ ngác ngồi ở cuối giường.
Có câu nói rất đúng, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Khi đôi mắt bị bụi bặm che mờ, tâm hồn sao có thể thông suốt được? Cô sờ về phía lồng ngực bên trái của mình, nhưng nếu trái tim của cô vẫn là trái tim trước lúc chín tuổi ấy, vậy cô sẽ đối mặt với thế giới này như thế nào? Ba là người đàn ông tốt nhất, mẹ mặc dù thô lỗ, nhưng mẹ cũng là người mẹ tốt nhất. Anh Hướng Dương và anh họ không phải rất quen thuộc, ông bà nội chỉ thích anh họ, các bạn nhỏ vẫn lôi kéo cô đi chơi nhảy dây, hỏi cô thích bé trai nào trong lớp nhất, cô sẽ nói, cô thích người như ba, đàng hoàng, vì gia đình, lại có bản lĩnh.
Lâm Sơ đón lấy ánh mặt trời buổi chiều, trong ánh sáng màu lửa, cô nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Hôm nay cô đã khẳng định được tâm ý của mình, cho dù là quá khứ hay là hiện tại, người đàn ông cô thích là Trầm Trọng Tuân hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng từ nhỏ đến lớn của cô, cho dù không có anh, sau này Lâm Sơ tiếp tục lựa chọn, cũng vẫn không rời khỏi quỹ đạo lúc đầu của mình, nhưng nếu không nhận thức được sợ hãi mà chỉ kêu gào trong bóng tối, đối mặt với đủ loại hấp dẫn nơi phồn hoa, cô cũng không cho phép bản thân không có năng lực bắt lấy trái tim người đàn ông mình yêu.
Trầm Trọng Tuân đã không thể ngồi im chờ chết, đây là lần thứ hai anh bấm số điện thoại của Hướng Dương.
Hướng Dương đang xem mắt, đối phương năm nay hai mươi bảy tuổi, là một cô giáo mầm non. Lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, anh còn tưởng rằng cô gái này vẫn còn vị thành niên, tóc đen dài ngang eo, hai má mập mạp, lúc cười lên tựa như đứa bé, híp mắt có chút ngốc.
Cô giáo kia hình như biết được ấn tượng đầu tiên của Hướng Dương với mình, nói thẳng: "Chỉ số thông minh của tôi là 120, cũng không ngốc, gương mặt vô hại này rất thích hợp để lừa gạt những người bạn nhỏ, tôi là giáo viên được yêu thích nhất trong vườn trẻ chúng tôi đấy."
Hướng Dương cười cười, uống một hớp nước, lại lặng lẽ nhìn cô ấy thêm một cái.
Mới vừa tìm được chủ đề tán gẫu, điện thoại của Trầm Trọng Tuân đã lại tới, Hướng Dương bất đắc dĩ, đi tới một bên nhận điện thoại.
Sau khi suy nghĩ kĩ càng Trầm Trọng Tuân cũng không chất vấn anh ta chuyện của Trần Hoa Đoan, mà là hỏi anh ta: "Có phải tháo chuông thì nên tìm người buộc chuông không?"
Hướng Dương sửng sốt.
Chuyện xưa xảy ra vào mười lăm năm trước, cũng không có ai nhắc tới với Lâm Sơ. Lâm Sơ là tự nhiên hình thành lớp vỏ tự vệ, một khi có tình huống không ổn xảy ra cô sẽ tự động chui vào trong vỏ, không khí bị rút đi, áp suất theo đó mà tăng lên, ngăn chặn tất cả những gì cô không thích ở bên ngoài.
Cha Lâm và mẹ Lâm dồn tất cả tình yêu lên người Lâm Sơ, nhưng họ lại chưa từng phát hiện rằng Lâm Sơ đang gượng cười.
Tối hôm đó, Trầm Trọng Tuân vội vã kết thúc công việc, mua một chút rượu thuốc trái cây, đi ô-tô tới nhà Lâm Sơ.
Cha Lâm và mẹ Lâm không ngờ Trầm Trọng Tuân sẽ không mời mà tới, sau khi trố mắt một lát thì nhị lão mới hồi thần, rót trà cắt trái cây, nói: "Đao Đao đứa nhỏ này, cũng không nói là con sẽ đến!"
Trầm Trọng Tuân cười nói: "Cô ấy bận rộn công việc không thể trở về, cho nên con tới thăm chú dì một chút."
Mẹ Lâm cười nói: "Dì cũng mới vừa trách con bé bận rộn quá, ngày hôm qua là thứ Bảy mà còn phải làm thêm giờ, chỉ sợ con bé mệt thôi."
Trầm Trọng Tuân hàn huyên với mẹ Lâm mấy câu, từ từ đi vào vấn đề chính: "Trước Tết con muốn dẫn Lâm Sơ về nhà, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, sau khi quen cô ấy, con chỉ muốn định ra hôn sự sớm một chút."
Mẹ Lâm cười cười, tiếp tục nghe anh nói: "Chỉ là gần đây tâm tình cô ấy không được tốt lắm, có thể là áp lực công việc quá lớn, có thể là bởi vì con nhắc tới chuyện kết hôn với cô ấy, cô ấy có bệnh sợ hãi trước hôn nhân ạ? Thứ Ba vừa rồi cô ấy nói chúng con nên tạm thời tách ra đã, vẫn chưa nói chia tay, nhưng cũng nói cô ấy phải suy nghĩ lại một chút, chúng con đã khoảng sáu ngày không gặp mặt rồi."
Mẹ Lâm và cha Lâm có chút không hiểu.
Trầm Trọng Tuân nói: "Có thể là bởi vì thứ Hai, con trùng hợp gặp cô ấy ở khách sạn." Anh nói qua về lần tình cờ gặp gỡ Lâm Sơ này một lần, không nói (di.da.l.qy.do) ra thân phận của Lưu Nhàn, chỉ nói đối phương là một nhân viên của công ty kia, lại nói: "Con sợ cô ấy sẽ suy nghĩ lung tung, chú, dì, hai người cũng biết chức vụ của con, những thứ xã giao này đều là không tránh khỏi, con không thể khống chế người khác, nhưng con tuyệt đối có thể khống chế bản thân mình. Con cảm thấy Lâm Sơ đang sợ cái gì đó, nhưng cô ấy lại không nói gì."
Mẹ Lâm cau mày lại.
Ngày hôm sau Lâm Sơ hỗn loạn tỉnh lại, lúc đánh răng quên pha nước nóng, đau đến nỗi cô hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc ra cửa cô cũng không có phát hiện ra đang có người đi theo sau lưng cô, phía sau là một người đàn ông lén lút vừa điều chỉnh camera di động vừa mắng thầm, chưa từng thấy người đàn ông nào biến thái như vậy, theo dõi lại còn muốn phát trực tiếp, may là chi phí là đối phương trả, nếu không anh ta thật sự không muốn làm loại chuyện biến thái thế này.
Trầm Trọng Tuân đã ngồi ở trong phòng làm việc, cầm điện thoại di động lẳng lặng nhìn, hôm nay Lâm Sơ mặc một cái áo khoác nỉ màu xanh đen, cũng không biết bên trong mặc cái gì, tóc dài xõa vai, nhẹ nhàng đi bộ.
Trầm Trọng Tuân nói: "Tôi muốn nhìn trực diện cô ấy."
Thám tử tư nhe răng trợn mắt, cười híp mắt đáp lại: "Như vậy hơi khó khăn, sẽ bị phát hiện đấy."
Trầm Trọng Tuân lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn nhìn trực diện cô ấy." Dừng một chút, lại tăng thêm bốn chữ: "Cho anh thêm tiền."
Thám tử tư thần kinh run lên, lập tức suy nghĩ biện pháp.
Lâm Sơ không ngờ mẹ Lâm sẽ gọi điện thoại cho cô vào sáng sớm, lúc ngồi lên xe buýt cô nghe mẹ Lâm nói: "Hôm nay mẹ và các chị em tới cao ốc Nam Giang phung phí, đến lúc đó sẽ tới thăm con một chút."
Lâm Sơ cười nói: "Mẹ sẽ tiêu sạch tiền trong nhà mất!"
Mẹ Lâm nói: "Tiền kiếm được chính là để tiêu, sống không tiêu chết đi lại không thể mang theo, yên tâm, mẹ sẽ chừa chút để cho con!"
Lâm Sơ cười vài tiếng, không hề biết rằng bên trái đằng trước có người len lén cầm điện thoại di động nhắm ngay cô, làm bộ nói với đầu bên kia điện thoại: "Ừ, biết, được rồi được rồi."
Trầm Trọng Tuân ở đầu kia chỉ huy: "Thấp một chút nữa, qua bên trái một chút, lại gần một chút, tốt!"
Tới công ty, Lâm Sơ lau bàn làm việc rồi bắt tay vào công việc, hai giờ sau Hướng Dương từ bên ngoài trở về, tìm Lâm Sơ vào phòng làm việc nói chuyện, vào cửa đã ném ngay một quyển lịch cho cô, nói: "Hôm nay cũng là ngày thứ bảy rồi, đã suy nghĩ rõ chưa?"
Lâm Sơ nhìn nhìn ấn ký màu đen của bút máy trên lịch, mím mím môi không lên tiếng.
Làm việc cả ngày, sau khi tan việc Lâm Sơ đứng ở trạm xe cạnh hoa viên Quan Cẩm chờ người, hồi lâu mới thấy mẹ Lâm từ trên xe bước xuống, giơ bao lớn bao nhỏ lên đi tới trước mặt Lâm Sơ.
Lâm Sơ còn tưởng rằng là quần áo, ai ngờ lại là một đống trái cây và đồ ăn vặt: “Không phải mẹ nói là đến tiêu sài sao?"
Mẹ Lâm nói: "Các chị em tới tiêu sài, mẹ đi xách đồ!"
Về tới phòng trọ, mẹ Lâm đi lòng vòng khắp nơi, đây vẫn là lần đầu tiên bà tới chỗ Lâm Sơ, sau khi nhìn mấy vòng bà lập tức đau lòng: "Thế nào lại như vậy a, ngay cả một thiết bị lắp đặt cũng không có, người có thể ở sao!"
Lâm Sơ "Hứ" một tiếng, lôi kéo mẹ Lâm vào nhà: "Mẹ đừng để cò nhà nghe thấy, ngượng chết, nơi này rất tốt, con muốn ở lâu dài."
Mẹ Lâm nói: "Ở cái gì mà ở, con đã quen tiểu Trầm lâu như vậy, cũng nên kết hôn, mẹ cũng không phải là người cổ hủ, con và cậu ta ở chung mẹ cũng sẽ không nói gì đâu."
Lâm Sơ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, cũng không muốn thảo luận với mẹ Lâm những (lqd) chuyện riêng tư thế này.
Mẹ Lâm vỗ vỗ giường của cô, cười nói: "Vốn dĩ mẹ còn lo lắng cho con, bây giờ thấy con tìm được người bạn trai tốt như tiểu Trầm, mẹ cũng vậy an tâm." Bà nhìn về phía Lâm Sơ: "Con biết tại sao lúc trước mẹ vội vàng muốn con đi xem mắt như vậy không?"
Lâm Sơ ngẩn người.