Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Lâm Cô Nương Thành Tù Ký - Chương 19




Edit: Thanh Xuân.

Lâm Sơ hốt hoảng run lên, khuỷu tay đụng vào cửa sắt, cửa sắt vang lên hai tiếng"Oành oành".

Trầm Trọng Tuân chậm rãi bước vào, bình tĩnh đứng trước mặt Lâm Sơ, trên tay vẫn giơ khăn tay. Lâm Sơ mím môi bất động, rụt lại một cái vào trong cửa sắt.

Góc ánh đèn mờ tối, lại có thể nhìn rõ lông mi, ánh mắt Trầm Trọng Tuân không ngừng dịch chuyển trên lông mi, cố gắng ức chế muốn xúc động, chuyển sang mồ hôi trên trán Lâm Sơ, "Lau đi?" Nói xong, lại đưa khăn tay về phía chóp mũi Lâm Sơ.

Lâm Sơ nghiêng đầu sang một bên, cười mỉa đoạt lấy khăn tay, nhưng không lau, trốn tránh ánh mắt nói: "Cảm ơn, quản lí Trầm, sao anh vẫn còn ở chỗ này? Tôi đi ra ngoài một chút!" Cô chỉ chỉ phía bên phải, Trầm Trọng Tuân vừa vặn chặn một nửa cánh cửa, cô không qua được.

Trầm Trọng Tuân hỏi: "Sao lại xuống dưới?"

Lâm Sơ thuận miệng có lệ: "Mua chút đồ thôi."

"Mua cái gì?"

Rốt cục Lâm Sơ lau một chút mồ hôi trên trán, chân cũng giật giật, đuổi muỗi, trong lòng không khỏi nghĩ đến quần áo của Trầm Trọng Tuân có thể chống muỗi, nhất thời thất thần, Trầm Trọng Tuân gọi: "Lâm Sơ?"

Lâm Sơ phản ứng lại, cười cười: "Mua đồ ăn vặt."

Trầm Trọng Tuân nói: "Tôi đi cùng em."

Lâm Sơ cau mày, ngọn núi trước mặt này như mọc rễ, vốn là góc đã tối lại bị anh che hơn phân nửa ánh sáng, ngay cả không khí cũng không khỏi oi bức, nhịn không được nói: "Quản lí Trầm, tôi không cần anh bồi, anh như vậy khiến tôi thật sự rất khó xử, có thể là tôi tự mình đa tình, nhưng có thể cầu xin lão anh đừng nói "Theo giúp tôi", anh cũng nói anh muốn hiểu được ý tứ của tôi!"

Xúc động nói xong một chữ cuối cùng, Lâm Sơ lại có chút hối hận, cô sợ nhất gặp phải lúng túng.

Nhất thời Trầm Trọng Tuân không hé răng, ánh mắt cứng lại nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Lâm Sơ, thấy trên chop thanh tú lấm tấm mồ hôi, bản thân anh cũng cảm thấy nóng, không khỏi cởi ra một cúc áo sơ mi.

Lâm Sơ không chịu nổi đối phương không để ý tới, vừa định mở miệng bảo anh nhường đường, lại thấy Trầm Trọng Tuân chợt đưa tay lại đây, Lâm Sơ cả kinh rụt cổ khẽ kêu một tiếng, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, "Ba" một tiếng thật lớn truyền tới màng nhĩ, cửa sắt sau lưng phát run ong ong, Lâm Sơ lại khẽ kêu một tiếng.

Trầm Trọng Tuân cách Lâm Sơ gần hơn lúc đầu một chút, hơi cúi đầu có thể ngửi được mùi thơm trên tóc, anh chậm rãi thu hồi cánh tay, mở bàn tay ra nói: "Đừng sợ, tôi chụp muỗi."

Lâm Sơ chậm rãi mở mắt ra, thấy xác một con muỗi lớn nằm trên bàn tay, vết máu ở giữa tan ra, cô chợt thấy sau gáy ngưa ngứa, nhịn không được lấy tay gãi gãi.

Lúc này Trầm Trọng Tuân cũng thong thả ung dung nói: "Lâm Sơ, tôi lo lắng một chút, chuyện tình cảm là em đơn phương cự tuyệt, theo đuổi cũng là tôi đơn phương, tôi quyết định vẫn là theo đuổi em, hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội."

Lâm Sơ dứt khoát thẳng thắn: "Quản lí Trầm, tôi nói thẳng với anh, tôi không thích kiểu người như anh, cũng sẽ không thích anh, cái đó và tôi có hay không có bạn trai, anh quyết định theo đuổi hay không theo đuổi cũng không có vấn đề gì, không thích chính là không thích!" Dứt lời, Lâm Sơ nhẹ nhàng thở ra, chợt cảm thấy thoải mái.

Trầm Trọng Tuân ngẩn ra, thừa nhận là không dự đoán được Lâm Sơ không nể mặt như thế, không biết nên nói tiếp như thế nào, ngay cả cổ cũng đỏ lên vài phần. Lại có người từ bên ngoài tiến vào, liếc thấy hai người trong góc, bị giật mình dọa sợ, vỗ bộ ngực lẩm bẩm tiến vào thang máy, Lâm Sơ xấu hổ mặt đỏ tai hồng, dùng sức đẩy Trầm Trọng Tuân ra, vội vàng chui ra bên ngoài cửa sắt, không khí trong sạch nhảy vào khoang mũi, cô chợt cảm thấy mát mẻ.

Lâm Sơ không hề để ý tới Trầm Trọng Tuân còn ở phía sau đầu hay không, chỉ thẳng băng qua đường tắt, chạy về phía siêu thị. Cẩn thận chọn một cái bóng đèn, cô lại thuận tay mua một lọ nước hoa, sau khi trả tiền thì đi ra siêu thị, cô lập tức xịt nước hoa ra sau gáy, thế này mới thoáng hết ngứa.

Trở lại dưới lầu, đã không thấy bóng dáng Trầm Trọng Tuân, cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong việc này kết thúc như vậy.

Trong phòng một mảng tối đen, Tang Phi Yến giúp Lâm Sơ cầm đèn pin, kinh hãi nhìn cô can đảm đứng trên ghế đầu lảo đảo: "Cô cẩn thận một chút, nếu không được thì ngày mai thay!"

Lâm Sơ cười nói: "Chuyện nhỏ." Cô tháo bóng đèn ra, thay bóng đèn mới mua vào, lại để Tang Phi Yến bật đèn thử, ánh sáng đèn sáng lên đâm vào mắt sinh đau.

Sau khi xuống thì nghe Tang Phi Yến hỏi: "Ai, soái ca dưới lầu kia, cô có chụp ảnh không?"

Lâm Sơ nhún nhún vai: "Lúc tôi đi xuống lầu thì không thấy người đâu."

Tang Phi Yến nói thẳng "Đáng tiếc", xoay người lại chạy về trong phòng xem phim truyền hình, Lâm Sơ ngắm ngía bóng đèn bị hỏng, lại nhìn quanh phòng ngủ đơn sơ một chút, vách tường xi măng cũng lồi lõm, sâu nhỏ leo lên vách tường, lập tức trên bóng đèn mới thay côn trùng bay một vòng, cô không khỏi thở dài, hậm hực ngã trên giường.

Đầu kia Trầm Trọng Tuân không yên lòng lái xe, trong đầu không ngừng tuần lặp lại lời nói của Lâm Sơ lúc trước, sa sút như thủy triều vọt tới, tiếng xe cộ ồn ào, anh nhịn không được lại cởi một cúc áo, lại khó có thể tiêu trừ không khí ngột ngạt.

Lúc đợi đèn đỏ anh bẻ kính chiếu hậu, trong kính khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, mi thô mắt lệ, không có nếp nhăn do năm tháng lưu lại, sao lại có vẻ già, anh tự nhận bộ dạng không tệ, lúc còn đi học người theo đuổi cũng rất nhiều, chỉ là sau khi đi làm ít tiếp xúc với phái nữ, nhưng cũng không thể bởi vì vậy chứng minh mình không có lực hấp dẫn.

Trầm Trọng Tuân lại muốn, dù sao Lâm Sơ mới tốt nghiệp một năm, có lẽ vẫn còn có chút tính trẻ con, cô nhỏ tuổi như vậy, dù sao vẫn có chút tuổi trẻ, giống như đứa trẻ tám tuổi sẽ gọi thiếu nữ mười tám tuổi là dì. Lâm Sơ cảm thấy anh lớn tuổi, đợi cô thành thục một chút, có lẽ có thể hiểu được.

Nhi nữ tình trường không phải toàn bộ cuộc sống, ở dưới bầu trời mùa hè nóng bức hiếm thấy này, từng góc thành phố Nam Giang chuyển động theo thời gian rất nhanh.

Trước khi chính đoàn đại diện thành phố Nam Giang khảo sát, đến lúc đó lãnh đạo tỉnh ủy cùng lãnh đạo thị ủy đều muốn tham dự hoạt động, đứng đầu đoàn khảo sát thành phố Nam Giang sản nghiệp viên mới xuất hiện, đứng thứ hai đó là khảo sát địa phương thành thị kiến thiết, đơn vị do Thành Thủ sở hữu cũng đã lên mười hai vạn phần tinh thần.

Cùng trong lúc đó, hạng mục chiêu thương công ty ở Trữ Tiền đang tiến hành theo trình tự, các tập đoàn giải trí ẩm thực đều muốn đạt mục tiêu tập trung ở xung quanh cảnh khu, đang khua chiên gõ mõ triến hành cạnh tranh công việc, thường kết thúc trên bàn rượu.

Gần đây Lâm Sơ đã không có hoạt động tiêu khiển gì, di động im ắng cả ngày, nhưng thật ra điện thoại trên bàn làm việc thường xuyên vang lên. 

Ngày này cô đang vội xử lý tuyên truyền tin tức, ôm một đống tạp chí đứng ở hành lang khoa tay múa chân tuyên truyền, phía sau hành lang đồng nghiệp tới tới lui lui không ngừng đi lại, vì đây là tuần cuối cùng chuẩn bị làm khảo sát.

Lâm Sơ rút một tờ giấy ra, ở trước cửa sổ đùa nghịch một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy không quá mỹ quan, đang lúc khổ não, đột nhiên có người tới gần: "Mỹ nữ, sao phòng quản lý bên kia không có ai vậy?"

Lâm Sơ vội vàng liếc mắt nhìn anh ta, trả lời: "Chắc là ở phòng họp, anh có thể đi vào đợi một lát!"

Người kia hỏi nói: "Chắc cô cũng cần phải ở trong đó, sao cô không đi họp?"

Lúc này Lâm Sơ mới liếc mắt đánh giá anh ta, người nọ một thân trang phục thời thượng, hoa tai trên tai trái tai phải sáng lấp lánh, tóc vuốt lên tập trung ở giữa, đã được xử lý tỉ mỉ, giờ phút này anh ta nháy mắt với Lâm Sơ, một bộ dạng cà lơ phất phơ.

Lâm Sơ cũng không trả lời, chỉ nói: "Anh có việc có thể đi vào chờ một chút, cuộc họp sẽ kết thúc sau 15 phút." Dứt lời, cô không hề để ý tới người nọ, tiếp tục chuyên tâm xử lý tạp chí trong tay.

Người nọ lại tới gần vài phần, cợt nhả nói tiếng "Cảm ơn", lập tức đi về phía trước.

Qua hồi lâu, Lâm Sơ mới tuyên truyền xong, lại ôm một đống tài liệu trở lại phòng làm việc, vừa vào cửa thì thấy chị đồng nghiệp ngoắc cô: "Tiểu Lâm, đến đến đến, rốt cục trong phòng chúng ta lại tới một người trẻ tuổi nữa, giới thiệu một chút, cậu ấy gọi là Tiết Quyền, vừa mới chuyển đến phòng chúng ta." Lại quay về phía Tiết Quyền nói, "Đây là Lâm Sơ, hai người đều là người trẻ tuổi, có chuyện tán gẫu, có cái gì không hiểu cậu có thể hỏi cô ấy, nha đầu kia thật sự rất lợi hại!"

Tiết Quyền cười nói: "Chúng tôi đã gặp nhau, vừa rồi ở bên ngoài còn hỏi cô ấy vài vấn đề đấy, nhưng thật ra rất ——" Anh trừng mắt nhìn, " "Nhiệt tình"!"

Lâm Sơ cười, "Không nghĩ tới lại khéo như vậy, xin chào!"

Hai người khách khí vài câu, thì đều tự về chỗ ngồi. Lâm Sơ có một đống công việc trong tay, đã nhiều ngày vẫn sứt đầu mẻ trán, chị đồng nghiệp đang cầm cốc nước ngồi vào bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy vào đây là dựa vào ô dù, chắc là chỉ ngốc hai tháng, dáng dấp cũng không tệ, chính là có chút trẻ con." Theo cô, đại nam nhân mang hoa tai, chính là ẻo lả.

Lâm Sơ cười nói: "Có khỏe không."

Chị đồng nghiệp còn nói: "Ai, công việc của em nhiều như vậy, chia cho cậu ấy một chút cũng được!"

Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiết Quyền đang cầm di động, ung dung thoải mái nằm trên ghế, cũng không biết có đang phải chơi trò chơi không, cô lắc đầu: "Không cần, em có thể xử lý." Cũng không biết đối phương là thần tiên nơi nào, cô không dám làm phiền.

Thứ sáu ngày đó mẹ Lâm gọi điện thoại tới, dặn Lâm Sơ hai ngày nghỉ  đừng về nhà: "Nghe nói kiểm mạch điện, bên này phải mất điện tập thể, đều tại phòng ốc mà ba con mua, mua chung cư dành cho gia đình công chức, sử dụng điện cùng một công ty, mất điện thì mất cùng nhau!"

Lâm Sơ lo lắng nói: "Phải ngừng bao lâu, hôm nay trời nóng như vậy, không có điện thì sao chịu nổi."

Mẹ Lâm nói: "Cho nên mẹ bảo con đừng trở về, hai ngày này mẹ và ba con tạm thời chuyển đến nhà ông bà nội con."

Trong nhà ông bà nội không có phòng khách, phòng ngủ còn lại chuyển thành nhà kho, bên trong chất một đống hộp giấy và bình lọ mà ông cụ không nỡ vứt bỏ, còn có bình nhựa mà ông nội chưa kịp bán, làm sao có chỗ ngủ.

Lâm Sơ suy nghĩ một chút, nói: "Hai người nên ở lại khách sạn, đừng tiết kiệm tiền, căn bản trong nhà ông bà nội chẳng ở được, điều hòa ở phòng ông bà nội, hai người đi cũng chỉ có thể dùng quạt điện!"

Mẹ Lâm đáp lại vài câu có lệ, hiển nhiên cũng không để ý tới Lâm Sơ, Lâm Sơ biết mẹ Lâm nhất định tiếc tiền, thầm nghĩ hay là mình nên về một chuyến, cưỡng ép kéo bọn họ tới khách sạn mới được.

Cái ý niệm này vừa hình thành trong đầu, thì cô nhận được điện thoại của Diệp Tĩnh.

"Sơ Sơ, cậu tới bệnh viện với tớ một chuyến di."

Trong lòng Lâm Sơ rùng mình: "Làm sao vậy?"

Diệp Tĩnh ấp úng: "Phía dưới tớ có chút không thoải mái." Cô khó có thể mở miệng, chỉ nói có thể là không làm tốt việc tiêu viêm, ngược lại Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải chuyện khác là được.

"Hai ngày này chị họ tớ tới đay, không thể phân thân, sau khi chủ nhật về cậu đi với tớ đi."

Lâm Sơ hỏi: "Không có vấn đề gì sao? Có thể đợi thêm hai ngày?"

Diệp Tĩnh trả lời: "Tớ cũng không rõ lắm, tớ uống thêm hai ngày thuốc nữa xem sao, chủ nhật sẽ tìm cậu."

Lâm Sơ đòng ý, sau cúp điện thoại lại tiếp tục làm việc, đảo mắt đã tới giờ tan tầm.

Mới vừa đi đến dưới lầu, thì gặp Dương Thuần Bối chờ ở đó, sau khi nhìn thấy Lâm Sơ cô cười tủm tỉm tiến lên, đi tới trạm xe buýt cùng với Lâm Sơ, nói vài câu thì hỏi tình hình gần đây của Giang Tấn: "Tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy nói còn bận, đồng ý mời tôi ăn cơm rồi cũng không giữ lời, gần đây cô có liên lạc với anh ấy không? Giúp tôi hẹn anh ấy đi!"

Lâm Sơ nói: "Sao tôi có thể liên lạc với anh ấy, anh ấy là phóng viên, có thể thật sự bận nhiều việc đấy?"

Dương Thuần Bối giận dữ nói: "Tôi nghĩ hai người rất thân." Đang nói, thì thấy một chiếc xe chạy "Vèo" từ trong cổng đơn vị ra, lướt qua bên cạnh hai người trong chớp mắt đã biến mất ở cuối đường. Dương Thuần Bối kéo kéo cánh tay Lâm Sơ: "Người kia chính là Tiết Quyền mới tới phòng của các cô phải không? Thật sự có nhiều người muốn tôi hỏi cô số điện thoại của anh ấy đấy, cô có thể chia xẻ một chút không?"

Lâm Sơ cười nói: "Các cô quá coi trọng tôi rồi, tôi không có số điện thoại của anh ấy!"

Dương Thuần Bối che miệng cười cười: "Tôi trả lời với các cô ấy như vậy đó, tôi đoán cô cũng không thể có nhanh như vậy, các cô ấy còn không tin đâu!"

Hai người nói nói cười cười, đợi xe buýt tới, các cô mới vẫy tay nói lời tạm biệt.

Lâm Sơ tính ngày mai xem tình huống về nhà, cũng không biết điều hòa nhà ông bà nội có đủ công suất hay không, hơi lạnhcó thể khuếch tán đến phòng khách hay không, nếu không cha mẹ thực sự nóng đến ngất mất.

Đầu kia Trầm Trọng Tuân lại một lần nữa ngồi trên bàn rượu, vui chơi giải trí thẳng đến trời tối, nửa đường Văn Bội Như gọi điện thoại tới, hỏi nói: "Lần trước cậu nói phải lòng một cô gái, sao lại không có một chút động tĩnh? Chỗ ba cậu chị cũng không thể nói vài lời thay cậu được, nếu không ngày mai cậu trở về một chuyến, dứt khoát từ chối mấy cô gái khác!"

Trong chốc lát Trầm Trọng Tuân không có khẩu vị, trên bàn rượu có vài người kêu anh tiếp tục uống, Trầm Trọng Tuân cười ý bảo nghe điện thoại một chút, buông ly rượu đứng bên cửa sổ, yên lặng tính toán thời gian một chút, mới giật mình phát hiện không ngờ đã qua một tuần, cũng không biết tình trạng Lâm Sơ như thế nào.

Ngày mai là thứ bảy, anh đáp lại nói: "Ngày mai em có việc, các cô gái khác coi như xong, gần đay tương đối bận rộn."

Văn Bội Như có chút bất mãn, lại không làm gì được anh, đành phải khuyên vài câu, mới bị một đám tiếng động lớn nháo mời rượu trong điện thoại cắt đứt.