Lắm Chuyện

Chương 10: Kết thúc thật rồi




Trần Tỷ:

Kết thúc thật rồi.

Tôi có linh cảm rằng tôi và Đường Tự Đình sắp sửa kết thúc thật rồi.

Trong thâm tâm tôi biết rằng Đường Tự Đình sẽ không ngoại tình, anh ấy hỏi tôi có về hay không, tôi cũng không muốn về nữa.

"Đường Tự Đình, trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay với em sao?"

Tôi nghe thấy tiếng thở của Đường Tự Đình ở đầu bên kia nặng hơn một chút, tôi đợi mất nửa phút anh ấy vẫn không nói gì, nhưng tôi cũng biết rằng ngầm thừa nhận đã tương đương với việc trả lời câu hỏi này.

Anh ấy đã từng nghĩ, Đường Tự Đình lại ngập ngừng mấy tiếng, sau đó là sự im lặng hồi lâu.

Tôi nói: "Đường Tự Đình, em đã từng nghĩ đến rồi và cũng từng nghĩ đến rất nhiều lần, em nghĩ cả hai đứa mình đều đã từng nghĩ đến, tối nay thằng cả đã gửi cho em một đoạn clip, em còn nghĩ, hoá ra bọn mình đã từng đã có quá khứ tốt đẹp như vậy. Em vẫn luôn nhớ lại ngày xưa, ngày xưa ấy mà, em cảm thấy nếu như có kiếp sau, em vẫn sẽ ở bên anh, chỉ là không ngờ rằng, hoá ra ngày tháng ở kiếp này lại dài như vậy, hình như em... không thể đi tiếp được nữa..."

"Em biết anh sẽ không ngoại tình, hơn nữa em cũng biết rằng, cho dù bọn mình có chia tay thật thì nguyên nhân chia tay cũng không thể là vì chuyện này."

"Bởi vì bọn mình có thể chia tay vì bất cứ lý do gì, nhưng chắc chắn không thể là vì anh ngoại tình, cho dù người ngoại tình có là em đi chăng nữa."

Tôi đã nói rất nhiều, cũng vô cùng bình tĩnh, giống như đang trò chuyện với một người bạn cũ, tôi biết Đường Tự Đình có thể nghe hiểu được những lời châm biếm của tôi, tôi cũng không ngờ rằng bây giờ mình lại nói ra. Có lẽ nên có cách trao đổi nào đó tốt hơn, bọn tôi cùng nhau ngồi xuống, mặt đối mặt, nói rằng có lẽ duyên phận của bọn mình đã đi đến hồi kết rồi.

Tôi cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, chỉ là muốn lấy kim đâm vào tim Đường Tự Đình một nhát, đã đến cuối cùng rồi, ngược lại chỉ muốn khiến cho anh ấy đau một chút.

Tôi không nhớ sau đó đã cúp điện thoại như thế nào, chỉ biết đã hơn một giờ rồi, tôi không bật đèn cũng không kéo rèm, bên ngoài không có ánh trăng, cả trong lẫn ngoài đều chìm trong bóng tối.

Hóa ra màu đen có sức nặng, đè nén khiến cho tôi không thở nổi.

Sáng thứ sáu, tôi chụp ảnh cho Lý Tuyền, lần này cậu ta không nhe răng nữa, xem như đã thể hiện ra khả năng chuyên môn của cậu ta. Buổi chụp diễn ra suôn sẻ và kết thúc sau ba tiếng, sau đó cậu ta lại chạy đến tìm tôi để xin số điện thoại và WeChat, xem như tôi đã tin những gì A Giang nói trước đây.

Tôi không thêm cậu ta, sau đó Lý Tuyền đi tìm đồng nghiệp khác, không biết đã dùng cách nào mà có được số điện thoại của tôi, gửi tin nhắn hỏi tôi cuối tuần có rảnh không, muốn hẹn tôi ăn cơm.

Tôi không rảnh, cũng không trả lời, nếu có thời gian thì tôi cũng sẽ không đi, bây giờ tôi còn đang phiền lòng kia kìa, không muốn làm quen bất kỳ ai.

Lại làm việc thêm một tuần nữa, công việc tiếp theo của tôi là chụp ảnh ngoại cảnh, lần này phải đi một chuyến đến Vân Nam.

Đã hơn hai năm nay tôi không nhận chụp ngoại cảnh nữa rồi, không phải công ty không có việc chụp ngoại cảnh nào để làm, là Đường Tự Đình không cho tôi nhận.

Vào năm đầu tiên khi dịch bệnh nổ ra, sau khi mọi nơi dỡ bỏ lệnh phong tỏa, tôi đã chạy một chuyến đi chụp ảnh ngoại cảnh. Trước khi xuất phát, Đường Tự Đình đã không vui lắm rồi, muốn tôi hoãn công việc lại hoặc dứt khoát nghỉ việc, ở nhà là an toàn nhất, tôi cảm thấy anh ấy lo lắng thái quá, công việc vẫn cần phải làm.

Thật ra việc chụp này đã bị trì hoãn quá lâu rồi, vào buổi sáng ngày lên đường, Đường Tự Đình ra sân bay tiễn tôi, nhất quyết bảo tôi mặc bộ quần áo bảo hộ anh ấy mua. Tôi không biết anh ấy đào đâu ra, tôi không muốn mặc thì anh ấy trực tiếp khóa cửa xe lại, nói nếu tôi không mặc thì anh ấy không thả tôi ra, tôi không bật lại được anh ấy nên vẫn phải mặc.

Trên cả chuyến bay chỉ có mình tôi mặc bộ đồ bảo hộ, trông vô cùng bắt mắt, may mà bộ đồ bảo hộ kín đáo nên không ai nhận ra tôi, được bao bọc trong đó cũng khá ổn.

Kết quả là vừa xuống máy bay đã được thông báo rằng trên máy bay có người dương tính.

Toang rồi, người trên cả chuyến bay đều tiếp xúc chặt chẽ, mọi người đều bị kéo đến địa điểm cách ly đã chỉ định sẵn, lúc đó tôi còn thấy may mắn khi Đường Tự Đình mặc quần áo bảo hộ cho tôi, trong lòng tôi còn nói rằng sau này sẽ nghe lời anh ấy.

Vốn dĩ cách ly 14 ngày nhưng trong thời gian cách ly lại xét nghiệm ra thêm hai người nữa, sau đó bọn tôi đều tăng thêm 14 ngày, tôi đã ở trong khách sạn tổng cộng 28 ngày.

Nơi tôi bị cách ly cách Đường Tự Đình khá xa, trong khoảng thời gian đó, ngày nào tôi và Đường Tự Đình cũng gọi điện video, sau này tôi mới nhận ra sau 28 ngày cách ly, tôi không phát điên mà anh ấy thì sắp sửa phát điên rồi.

Trạng thái tinh thần của anh ấy còn bất ổn hơn tôi, suốt ngày cứ tự mình doạ mình, có đêm anh ấy không ngủ được nên trực tiếp lái xe tới tìm tôi, cứ đi loanh quanh khách sạn nơi tôi đang cách ly.

Cuối cùng anh ấy đậu xe bên kia đường đối diện với khách sạn, tôi đứng ở cửa sổ là có thể nhìn thấy anh ấy.

Một người với vóc dáng cao và thẳng đang cong lưng lại, vai dựa vào cửa xe, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tuy nhìn không rõ mặt nhưng tôi đoán rằng anh ấy nhất định chưa cạo râu.

Anh ấy nói: "Nếu như anh biết bay thì bây giờ anh sẽ vỗ cánh phành phạch bay thẳng vào phòng em, hai đứa mình có chết cũng phải chết cùng nhau."

Tôi mắng anh ấy bị bệnh thần kinh và miệng quạ đen, còn nói "Em mới không muốn chết cùng anh kìa" nhưng thật ra trong lòng tôi vô cùng cảm động.

Anh ấy chắc chắn không được vào khách sạn nên ở khách sạn gần đó hai ngày, ngày nào cũng lái đến một nơi mà tôi có thể nhìn thấy, gọi điện cho tôi, sau đó tôi vẫn nhất quyết bắt anh ấy phải về.

Ngày thứ 28 kết thúc, việc chụp ngoại cảnh của bọn tôi cũng không thực hiện được nữa, tôi vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy xe của Đường Tự Đình, anh ấy đang đứng cạnh cửa xe, bước tới đã muốn ôm tôi, A Giang ở bên cạnh còn đang bỡn cợt.

Nhưng tôi đã đẩy anh ấy ra vài mét, sợ trên người vẫn còn vi khuẩn gây bệnh, bảo anh ấy tránh xa tôi ra một chút, tôi làm vậy vì tốt cho anh ấy thôi nhưng anh ấy lại trông vô cùng tủi thân.

Tôi bảo A Giang dùng thuốc khử trùng của anh ấy xịt cho tôi từ đầu đến chân mới lên xe của Đường Tự Đình, tôi vẫn luôn đeo khẩu trang trên xe, cũng không cho anh ấy tháo ra.

Về đến nhà, tôi cho hết quần áo vào túi rồi vứt đi, tắm xong mới ôm anh ấy, tối hôm đó tôi mới ngủ được một giấc chân thật.

Cũng từ lần đó trở đi, Đường Tự Đình hạn chế tôi một cách ép buộc, không cho tôi nhận chụp ảnh ngoại cảnh, tôi cũng không tranh luận gì, sau này tôi cũng đã nói với A Giang. Kể từ đó trở đi, chỉ cần là chụp ảnh ngoại cảnh, tôi chưa bao giờ nhận lại, cho dù có nhận cũng chỉ trong nội thành, nhiều lắm là ngoại thành, còn lại đều là ở studio của công ty.

Lần chụp ảnh ngoại cảnh này là tôi đã chủ động yêu cầu với A Giang, A Giang còn hỏi đùa tôi:

"Sao vậy? Lão Đường nhà cậu không quản lý cậu nữa rồi à?"

Tôi chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Chuyện tôi và Đường Tự Đình chia tay tôi cũng không nói với ba mẹ, sau này mẹ tôi có hỏi một lần lý do là gì, tôi chỉ nói là cãi nhau, ba tôi thấy tôi không có tinh thần gì cả nên cũng không càm ràm khuyên tôi phải chia tay nữa.

Sau khi sống ở nhà ba mẹ được ba ngày, tôi đã chuyển đi.

Nơi ở trước đây là do Đường Tự Đình mua, mấy năm trước tôi tự tích góp tiền, cộng thêm ba mẹ tài trợ, tôi cũng đã mua một căn nhà nhỏ nhưng việc lắp đặt vẫn luôn bị trì hoãn hai năm, nửa năm trước mới lắp đặt xong, nửa năm nay vẫn luôn mở cửa sổ để thông gió, bây giờ đã có thể ở được rồi, tôi liền xách vali chuyển đến đó.

Căn nhà mới chưa có ai ở nên lạnh lẽo, không có sức sống của con người, tôi lại đi mua không ít đồ trang trí, sắp xếp từng thứ một, treo lên từng món một.

Ánh đèn màu vàng ấm áp, những bức tranh treo trên tường vô cùng ấm áp, tấm thảm mới mua vô cùng mềm mại và rất dễ chịu nhưng một mình tôi sống trong một tuần vẫn cảm thấy không giống như nhà, không có mùi vị của nhà.

Giường rất lớn, tôi thích ngủ giường lớn, bên cạnh có một con gấu bông nhỏ, ban đêm ôm nó ngủ nhưng nửa đêm vẫn bị tôi đạp xuống giường.

Tôi biết lúc đầu chắc chắn sẽ không quen, suy cho cùng hai người đã sống chung lâu như vậy, tôi cũng đã sớm xây dựng và chuẩn bị tinh thần cho chính mình rồi.

Rất lâu trước đây tôi đã dự tính trước về cuộc sống của một người, vậy nên khi tỉnh táo vào ban ngày, ngoại trừ việc trong nhà hơi quá yên tĩnh ra thì không có gì quá đặc biệt.

Nhưng nửa đêm khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, tôi vẫn vô thức co người sang bên cạnh, khi thứ tôi dựa vào chỉ là ga trải giường lạnh lẽo mới nhớ ra mình đã không còn ở bên Đường Tự Đình nữa.

Giữa chừng thằng cả của ký túc xá bọn tôi có đến Bắc Kinh một lần, hai đứa bọn tôi ra ngoài ăn bữa cơm, cậu ta bảo tôi đưa lão Đường đi cùng, tôi nói Đường Tự Đình bận nên đi một mình.

Bình thường thằng cả của bọn tôi đều rất cẩu thả nhưng lại có suy nghĩ tinh tế nhất, ăn với tôi vài miếng đã nhận ra, hỏi tôi: "Nói xem nào, đã xảy ra chuyện gì với lão Đường thế?"

Tôi không nói gì, thằng cả nói: "Lần trước bọn mình trò chuyện trong group chat, mày không trả lời, tao cũng gửi đoạn clip đó cho lão Đường, hai đứa bọn mày có phản ứng như nhau, khi đó tao đã cảm thấy hai đứa mày có gì đó không ổn rồi."

Tôi uống vài ngụm rượu, mượn hơi rượu nói: "Thằng cả, hai đứa bọn tao đều cảm thấy khi đó quá tốt đẹp, vậy nên không biết phải trả lời thế nào, bởi vì bây giờ có hơi... tồi tệ."

"Chia tay rồi à?" Thằng cả gãi đúng chỗ ngứa.

Tôi không lên tiếng, thằng cả nhìn chằm chằm tôi một lúc, thở dài rồi nói: "Cả đời không dễ dàng, chuyện của hai đứa bọn mày, trong lòng bọn mày phải rõ."

-

-

Trước khi đi Vân Nam một ngày, tôi mới nhận ra xe mà mình lái suốt khoảng thời gian này là xe của Đường Tự Đình. Tối hôm đó anh ấy đến đón tôi, sau đó tôi lái xe, đưa Đường Tự Đình đến nơi rồi tôi lại lái đi. Bình thường bọn tôi không phân ra rõ lắm, nếu ai muốn ra ngoài thì lái chiếc xe nào cũng được, chìa khóa xe luôn để trên tủ ở huyền quan (*).

(*) huyền quan: trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.



Tôi vẫn luôn không liên lạc lại với Đường Tự Đình, Đường Tự Đình cũng không liên lạc với tôi, tôi cũng không thu dọn đồ đạc của mình, thật ra là tôi có hơi không dám quay lại.

Tôi gọi điện cho anh ấy nhưng điện thoại anh ấy không bật, tôi liền lái xe thẳng qua đó, thấy xe của tôi vẫn đang đậu dưới tầng hầm.

Trước khi lên lầu tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như gặp được Đường Tự Đình thì phải nói gì với anh ấy mới được, lầm bầm trong bụng hồi lâu, lúc ra khỏi thang máy miệng vẫn đang lẩm bẩm.

Dễ hợp dễ tan thôi, gặp nhau cũng không cần phải tỏ ra như kẻ thù, chưa biết chừng còn có thể làm bạn, cùng nhau ăn bữa cơm.

Tôi đứng ở cửa hồi lâu mới lấy chìa khóa ra mở cửa, những lời nói giống như chần qua nước sôi trong lòng tôi cuối cùng cũng không được dùng đến dù chỉ một câu, trong nhà không có ai, Đường Tự Đình không có ở đó.

Có lẽ cũng đã nhiều ngày rồi Đường Tự Đình không về, bàn trà đã phủ bụi cả rồi, chìa khóa xe của tôi vẫn còn ở chỗ cũ, chưa hề động đến.

Tôi hơi lo lắng cho Đường Tự Đình nên lại gọi điện cho anh ấy, tôi lo lắng anh ấy xảy ra chuyện.

Điện thoại của Đường Tự Đình vẫn đang tắt máy, tôi lại gọi cho Diệp Tam Nhi, Diệp Tam Nhi bắt máy rất nhanh.

Tôi không biết Diệp Tam Nhi có ở bên cạnh lúc tôi gọi điện cho Đường Tự Đình ngày hôm đó, anh ta không giấu giếm tôi gì cả, nói rằng Đường Tự Đình về quê rồi, mẹ anh ấy đang nằm viện.

Tôi bị doạ một trận: "Sao vậy? Sao lại nhập viện?"

"Bị tai nạn xe, không nguy hiểm đến tính mạng, bị gãy xương, phải nằm nửa tháng," Diệp Tam Nhi lại xin lỗi tôi: "Trần Tỷ, trước đây là tôi không làm rõ, nói tầm bậy tầm bạ trong điện thoại để cậu nghe được, thật ra lão Đường..."

"Tôi biết," Tôi ngắt lời Diệp Tam Nhi, "Việc này không liên quan gì đến anh, là vấn đề giữa tôi và Đường Tự Đình."

Có lẽ Diệp Tam Nhi không biết nên nói gì nữa, lại thay Đường Tự Đình nói vài lời tốt đẹp rồi cúp máy.

Nhà của Đường Tự Đình ở Thành Đô, ba mẹ anh ấy sống ở quê, vài năm trước anh ấy đã muốn đón ba mẹ đến Bắc Kinh nhưng ba mẹ anh ấy đã quen sống ở Thành Đô rồi, đến được vài ngày không thích nghi được với thời tiết ở Bắc Kinh đã trở về.

Hơn nữa, mấy ngày ba mẹ anh ấy đến tôi cũng nhìn ra được, quan hệ giữa ba mẹ anh ấy không tốt lắm, hai người như người xa lạ, bình thường không ai nói chuyện với ai.

Trước đó Đường Tự Đình có kể với tôi, trước đây ba anh ấy đã từng ngoại tình, sau khi biết chuyện, mẹ anh ấy đã từng tự sát. Ba anh ấy vô cùng hối hận nhưng cho dù có hối hận đến đâu cũng sẽ không bao giờ có thể quay lại trước đây được nữa, vết sẹo trên cổ tay của mẹ anh ấy sẽ để lại suốt đời, giống như một tiếng sét đánh vào nhà bọn họ, nhà cũng không còn là nhà nữa.

Điện thoại Đường Tự Đình mãi không gọi được nên tôi gửi tin nhắn cho anh ấy, hỏi tình hình mẹ anh ấy thế nào.

Mãi đến khi tôi xuống máy bay ở Vân Nam mới nhận được tin nhắn trả lời của anh ấy, một tin nhắn tổng cộng bảy từ, vừa lạnh lùng vừa khách sáo: "Cảm ơn đã quan tâm, đều ổn."

Một câu "đều ổn" đã thông báo cho tôi nghe mọi thứ về tình hình của mẹ anh ấy.

Tôi vốn dĩ còn muốn hỏi anh ấy thêm nhưng bây giờ cũng không cần phải hỏi nữa rồi.