Làm Cha Xuyên Không

Chương 9




Ngày ngày trôi qua cũng đã 1 tuần trăng, Việc chăm sóc trẻ con đã không làm khó được Quang Tường. Anh đã thành thạo hơn, biết pha nước cơm cho bé uống mỗi khi vắng mẹ. Anh hát ru ngọt ngào hơn, và thao tác thay tã lót chăm ẵm bé đã thành thục hơn. Bé cũng đã quen với hơi ấm của anh. Mỗi ngày ê a trò chuyện cùng nhau khiến anh quên mất thời gian trôi qua từng ngày quá nhanh, vì bận rộn với công việc chăm bé mà không còn thời gian để nghĩ tới việc nào khác.

Ngày ngày Cô gái vẫn ra khỏi nhà để rồi quay về mới những bữa ăn cho cả 2 người mà không hề kêu ca trách móc, cũng không giận hờn hay mắng nhiếc như những cặp vợ chồng mà xưa nay trong tâm trí anh vẫn tự hình dung. Anh luôn từ chối việc kết hôn bởi vì anh cho rằng nó vướng bận, và nhàm chán vì phải lo toan cơm áo gạo tiền chăm sóc con cái. Vợ con chỉ làm thêm gò bó mất tự do. Gia đình luôn ồn ào bởi tiếng khóc, tiếng léo nhéo càm ràm của phụ nữ. Hàng trăm ngàn thứ tồi tệ về hôn nhân gia đình luôn nằm sẵn trong suy nghĩ. Chỉ cần ai nhắc tới 2 từ kết hôn là anh đẩy hết những thứ đó ra để ngăn chặn như một thứ phòng vệ.

Nhưng giờ đây thì đã khác, ngày ngày anh tròn vai là một ông bố bỉm sữa. Lo việc trong nhà tươm tất vuông tròn, gia đình êm ấm hạnh phúc với những tiếng cười giòn tan khanh khách của trẻ thơ và bóng dáng của cô gái hiền thục đoan trang. Tình cảm cứ thế lớn dần, và bắt anh phải thay đổi hoàn toàn từ việc đon đả hỏi han ân cần, đưa nước lau giọt mồ hôi trên trán mỗi khi cô gái đi làm về. Anh không biết cô ấy đi đâu làm gì, chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy đi làm để kiếm bữa ăn cho gia đình. Và anh đã nhiều lần bồn chồn lo lắng mỗi khi cô ấy về trễ anh đã đứng ngồi không yên vì không biết cô ấy có gặp nguy hiểm không. Anh đã có lần nói cô ấy hãy để cho anh đi làm kiếm tiền phụ cô ấy, nhưng mà Các Ngọc Lý đã không đồng ý. Vì anh không thuộc về nơi này nếu để anh ra ngoài sẽ nguy hiểm và khó bảo vệ được anh.

Từng ngày tình cảm của anh dành cho 2 mẹ con ngày càng thắm thiết, anh yêu thương đứa trẻ và muốn che chở bảo vệ cho cô gái. Nhưng anh vẫn không cho rằng đó là tình yêu, mà chỉ là sự thương xót và đồng cảm hoàn cảnh mẹ đơn thân vất vả nuôi con nhỏ. Và cũng vì đọc được cuộc đời cô gái đã trải qua nhiều đắng cay nghiệt ngã trong cuốn sách mà người áo đen đưa cho anh. Trong cuốn sách đó vẽ lại toàn bộ cuộc đời của cô gái và một chàng trai thề non hẹn biển yêu nhau đến ngàn kiếp không xa rời. Tình yêu của họ đã làm bao người phải ngưỡng mộ và cũng bao kẻ ghét ghen, bởi vì sắc đẹp của cô gái đã làm bao kẻ đắm say muốn chiếm hữu. Ngày tháng hạnh phúc của họ không được lâu, khi một ngày kia chàng trai lên kinh ứng thí, mong đỗ đạt vinh hoa để thỏa chí trai cũng 1 phần để vợ mình được sống trong gác tía lầu son, gấm vóc giàu sang. Sau thời gian dùi mài kinh sử, trước lúc lên đường chàng trai đã thắp nhang trước đình thần trong làng thề nguyện nếu không đỗ đạt quyết không về làng, và hứa với vợ sẽ một lòng chung thuỷ sắc son, nhất định sẽ quay về đón vợ cùng sống trong huy hoàng. Nếu có sai lời thề có chết thì trăm năm sau quyết tìm thấy nhau.

Đang mải miết mường tượng về câu chuyện của cô gái và người chồng của cô ấy thì xa xa có tiếng huyên náo của đám đông đang như thể dồn dập hướng về phía căn nhà này. Anh lắng tai nghe thì phát hiện đúng thật có đám người đang hùng hổ kéo tới, đoán biết chuyện chẳng lành, anh liền bế vội đứa bé quấn vào chiếc khăn cột chặt trên lưng thoát tìm chốn ẩn náu. Vừa nép người vào gốc cây sau hè thì đám người quan viên cùng quân lính lăm le vũ khí trên tay đạp cửa bước vào lục lọi tìm kiếm. Đứng từ xa anh không nghe rõ họ nói gì, nhưng nghe được là "phải tìm thấy nó, ta bắt nó về nộp cho quan để lãnh thưởng cao. Nó là người hay là ma thì cũng phải tìm bằng được". Anh lờ mờ hiểu được là bọn chúng muốn bắt mình, đang cốtìm cách náu thân kỹ thì đứa bé thấy ngột ngạt khó chịu liền cất tiếng khóc gây chú ý cho đám lính. Bấy giờ anh co chân chạy thục mạng, với sự rèn luyện thể dục đều đặn và với đôi dày thể thao, cùng đôi chân dài thuột của anh thì đám lính thấp lùn lại không luyện tập chạy như anh thì sao có thể đuổi kịp. Nhưng thật không may phía trước đã có 1 đám khác chực chờ chặn đường phía trước khiến anh tiễn thoái lưỡng nan. Chỉ còn bìa rừng bên cạnh là lối thoát duy nhất, anh quyết chạy thục mạng không dám quay đầu, nhưng vì không thông thuộc đường rừng. Anh trượt chân lăn xuống vực, trong lúc nguy nan anh quyết lấy tấm thân mình che cho đứa bé không bị va chạm. May nhờ thường ngày anh phản xạ linh hoạt nên lúc nguy nan vẫn nhanh tay bám kịp vào thân cây cứu mình 1 mạng. Đứa bé càng thêm khó chịu càng khóc thét, anh đã phải suy nghĩ 1 là bỏ lại đứa bé để thoát thân 2 là bị bắt. Vì đứa bé cứ khóc thì không thể nào trốn thoát, dù sao thì đây cũng không phải con mình. Trong lúc dằng co giữa sự sống và cái chết thì anh đã không thể nào làm việc tội lỗi được. Đứa bé cần được mình bảo vệ và nó cũng là hy vọng duy nhất của mẹ nó, trong lúc nguy nan nhưng anh quyết có chết cũng không thể hèn nhát vì mình và làm việc trái lương tâm. Anh đã cắn ngón tay chảy máu để đưa vào miệng cho bé im lặng, và không hiểu sao như một sự quen thuộc mà anh dễ dàng tìm được lỗi mòn để xuống bên dưới vực. Bên dưới có 1 hang đá bí mật, có cửa hang mà anh chỉ cần nhấn nút quen thuộc đã mở được cửa. Anh thấy bất ngờ vì sao mình lại thông thuộc chính xác nơi này đến từng hành động đều không thừa. Nhưng không cần nghĩ nhiều, để tìm chốn ẩn nấp an toàn anh đã vội bước vào.

Bên trong hang động lạnh lẽo, có tiếng giọt nước cứ tí tách rơi, và cả những mùi hôi hám của giơi và các loài côn trùng khiến anh rùng mình. Đây có lẽ như là cảm giác mỗi khi anh cảm nhận được sự nguy hiểm, nên anh đã rất cẩn thận đặt nhẹ từng bước chân vừa nâng đỡ em bé nhẹ nhàng hé chiếc khăn ra để kiểm tra tình trạng của bé, thì điều kinh ngạc khiến anh loạng choạng bước chân ngã vào vách đá. Đó chính là ở trong chiếc khăn bây giờ không còn là đứa bé nữa mà chỉ còn là một hài tử đã chết trong tư thế an yên tự tại, đôi môi còn hé nụ cười và gương mặt vẫn còn như đang ngủ. Không tin vào mắt mình anh đặt tai mình sát vào tim bé kiểm tra một lần nữa thì quả thật khiến trái tim anh chết lặng. Nỗi đau khổ như mất đi chính đứa con của mình ngay ở trên tay của mình trong sự bất lực và tự trách bản thân. Anh cố lay và gọi nhưng bé đã nằm đó trong sự im lặng, anh muốn nghe tiếng ê a và nụ cười khanh khách của bé nhưng không một tiếng trả lời. Anh lúc này như con thú hoang tự hành hạ bản thân mình để mong nỗi đau thể xác có thể dễ chịu hơn nỗi đau ở bên trong lòng mình lúc này. Anh nghẹn ngào cắn chặt đôi môi đến máu tươi ướt sẫm, trong đời anh chưa bao giờ trải qua sự mất mát đau thương như bây giờ. Anh thấy như đất trời tối sậm lại, có lẽ vì quá đau thương cộng với nhiều vết thương, và cả tự bản thân anh làm đã mất máu quá nhiều khiến anh rơi vào trạng thái hôn mê. Một khung cảnh yên bình lãng mạn hiện ra trước mắt là anh và một cô gái thề nguyện dưới ánh trăng sáng vằng vặc trước sân đình. Dưới nền sân in bóng 2 con người thành tâm khấn nguyện và cảm giác yêu thương lan tỏa từ 2 trái tim như hòa làm 1 nhịp. Không gian tĩnh mịch, hạnh phúc tình yêu ngọt ngào đến mức cả 2 ước sao thời gian cứ đứng yên mãi như vậy để họ chỉ cần ngồi bên cạnh, nắm chặt đôi bàn tay sẽ cùng nhau đến tận chân trời góc bể. Trong lòng chàng trai thề sẽ lập nên công danh để mang lại hạnh phúc cho người con gái xứng đáng này, trong tâm hồn cô gái thầm hứa ngàn năm vẫn không yêu ai khác ngoài anh, mãi mãi chỉ chờ đợi anh trở về.

Ngày anh lên đường, trong một buổi sớm mai sương giăng phủ kín, cái lạnh lẽo ngoài da khiến càng khiến cho đôi vợ chồng càng ôm siết chặt chẳng muốn rời. Dặn dò nhau, nhìn ngắm nhau, bịn rịn nhau cũng phải tới lúc chàng trai mạnh mẽ quay lưng bước đi với quyết tâm nung nấu cho kì thi xóa lấp đi sự nhớ thương người vợ xinh đẹp đoan trang hiền thục. Bước đi chưa được bao lâu thì phía sau có tiếng rượt đuổi, anh cứ ngỡ chuyện của ai không liên quan đến mình nên vẫn ung dung bước đi. Chợt bị túm chặt 2 tay bởi những tên lính hung hãn, và 1 tên cầm đầu vênh váo, hắn hất cằm nói "Mày đành lòng đi bỏ lại con vợ xinh đẹp của mày sao?" - mày có biết là tao đã nhiều lần săn đón đánh đổi tiền bạc châu báu mà vợ mày đều từ chối còn làm tao bẽ mặt trước bàng dân thiên hạ. Tao thề là sẽ cho mày biến mất khỏi thế gian và con vợ mày phải thuộc về tao. Nói xong hắn ra lệnh thuộc hạ đánh cho kẻ thư sinh yếu đuối kia đến máu tươi đầm đìa, dù lờ mờ hiểu ra câu chuyện và bằng tất cả khả năng sinh tồn anh đã liều mình lăn xuống rừng cây bên cạnh nhưng không ngờ đó lại là vực sâu. Bọn quan gia cho rằng anh đã chết dưới vực sâu heo hút thì quay lưng về nhà tìm người vợ. Hắn hớn hở cho 2 tên lính về còn hắn một mình hành động hòng thực hiện trò thú tính với cô gái đáng thương. Xộc vào nhà với nụ cười của kẻ dâm đãng, hắn choàng tới vồ vập ôm cô gái như một tên khát tình chỉ muốn ngốn nghiến người con gái xinh đẹp uỷ mị quyến rũ trước mặt mà không cần thời gian để giải bày hoặc không muốn mất thêm chút thời gian nào để chịu đựng được cơn thèm muốn mà hắn đã chực chờ bấy lâu nay. Trong lúc chưa kịp hiểu sự tình gì đã hiểu rằng nguy hiểm đang ập tới, cô gái chỉ kịp nhận ra đây là kẻ đã nhiều lần quấy rối, nhưng vì sợ chồng phân tâm việc học hành mà nàng không phân bày cùng chùng. Nay hắn tới ắt là sống chết cô phải giữ thân mình, nghĩ vậy cô liền rút ngay con dao phòng thân đâm thẳng vào tim do kẻ phàm phu kia ập tới liền lúc nàng đâm hắn không kịp trở tay liền ngã gục trước mắt nàng. Nàng run lên bần bật, sợ hãi vì mình đã giết người. Một người con gái hiền lương chưa bao giờ làm hại đến dù chỉ là con kiến nàng cũng tránh. Thếmà trong phút chốc nàng gây nên tội ác kinh hoàng, kẻ kia nằm bất động dưới chân nàng, đôi mắt trừng nhìn về phía nàng. Cô gái chỉ biết bỏ chạy một mạch về phía trước trong sự hoảng sợ và nàng đã vấp té không biết bao nhiu lần vì đôi chân ấy đang luống cuống như quấn lấy nhau không thể nhấc bước. Cuối cùng nàng đến được ngôi chùa ở sâu trong rừng, nàng liền nép tựa vào cổng chùa lấy hết sự can đảm cầu cứu. Bước ra là một vị trưởng lão, dung mạo hơn người, nét mặt thanh từ như vị quan thế âm bồ tát. Vị Sư Phụ cất tiếng nói ôn hòa "vì sao con phải khóc, và sự việc gì khủng khiếp đã khiến con phải thất thần đến vậy, hãy theo ta vào chùa tỏ tường đầu đuôi câu chuyện". Cô gái như người chết đuối vớ được nhánh cây khô liền hốt hoảng dập đầu xin cứu mạng. Sau khi nghe xong câu chuyện, vị sư phụ trầm tư suy nghĩ, nhưng nét mặt vẫn khoan thai, không thể hiện thái độ. Vị Sư phụ nói - Con là người tốt, nhưng giết người là tội ác. Tuy là phòng vệ nhưng vẫn mang oan khiên, giờ nếu để bị bắt thì cũng vào đường chết. Mà tội của con cũng không đến mức phải chết, huống hồ là kẻ ác kia gieo tai họa. Thôi thì ta đành làm 2 việc để cứu người, một là con có thể tá túc nơi của phật để đợi ngày chồng con trở về, việc thứ 2 là con phải ngày đêm tu tập sám hối và hồi hướng cho kẻ đã bị con đâm chết mong hóa giải oan gia, để hắn được cơ hội hóa thân chuyển kiếp, Con có đồng ý không?

Cô gái dập đầu liên tục đến quên cả đau sứt cả trán, máu tươi in hằn trên trán, khiến cho ai thấy mà chẳng đau lòng. Kể từ đó ngày ngày cô gái chăm chỉ làm việc và tu tập chuyên cần, văn kinh thấu rõ, giác ngộ cuộc đời là cõi hồng trần, vòn xoay luân hồi sinh tử không dứt. Con người cứ mãi chấp mê vào thân xác tạm bợ này mà sống thỏa mãn những mong muốn tầm thường mà quên mất đi phần cao quý của chính mình. Ngày ngày cô sám hối cho tội lỗi của mình và thành tâm bằng tất cả tấm lòng bao dung và tình thương của mình dốc lòng hồi hướng tha thứ cho tên quan bất lương kia. Có lẽ vậy mà vụ án mạng đã rúng động cả chốn quan trường ráo riết tầm nã hung thủ mãi không tìm ra cũng đã lắng xuống. Một phần tên quan lại hung ác, tham lam lộng quyền hại dân thì khi chết đi lại là niềm vui vì kể từ đó dân làng không còn nỗi khiếp sợ tên cẩu quan đó nữa.

Nói về tình yêu và sự nhớ nhung dành cho người chồng đã khiến cô mỏi mòn, tại sao lại bặt vô âm tín, thời gian thấm thoát như thoi đưa, cô gái cũng đã hạ sinh được đứa con kháu khỉnh. Nhưng lạ là nuôi mãi đứa bé vẫn không tăng không lớn dù chỉ là một chút thay đổi. Bé vẫn bụ bẫm, vui tươi đáng yêu, nhưng mà cứ mãi là đứa bé. Cô cũng đã nhiều lần bạch sư phụ để hỏi nguyên nhân, có lẽ sư phụ cũng đã biết được căn duyên nhưng vì thiên cơ nên chỉ đành im lặng và động viên cô gái hãy thuận theo tự nhiên, đến một ngày đủ nhân duyên sẽ được hóa giải.

Quay lại với Quang Tường mặc dù Trong cơn mê nhưng anh vẫn còn nhận thức rất rõ và mọi chuyện dường như đang diễn ra trước mắt anh, anh cố lên tiếng nhưng cổ lại nghẹ, toàn thân bị bóng đen đè nặng. Câu chuyện vụt tắt và còn lại là giọng cười đùa của đứa trẻ ngày ngày anh ẵm bồng. Đứa trẻ ấy ngồi bên cạnh anh, nói lời yêu thương và lời từ biệt. Sự quyến luyến của đứa bé khiến anh cố gắng gượng để níu lấy đôi bàn tay bé nhỏ ấy như muốn giữ lại điều thiêng liêng quan trọng nhất đối với anh, nhưng bóng dáng ấy xa dần xa dần để lại chỉ để lại một câu nói trong trẻo "con yêu ba". Dường như chính sự xuất hiện của bé đã cứu sống anh, vì nếu cứ thiếp đi như vậy có lẽ anh cũng không còn cơ hội tự cứu lấy mình. Bàng hoàng bừng tỉnh, nước mắt còn lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe và đôi môi rớm máu trong đau đón là tiếng kêu trong vô vọng của anh "xin con đừng đi". Mở mắt ra là sự trống vắng và đau đớn toàn thân, bằng kỹ năng sinh tồn anh đã được đào tạo lúc còn đi nghĩa vụ quân sự, thì tính mạng của anh đã may mắn bảo tồn, nhưng điều may mắn hơn là chính đứa trẻ đã cứu anh.