Lương Tri chuyển vào phòng ngủ chính.
Trước khi mất trí nhớ, điều cô sợ nhất chính là căn phòng ngủ chính tràn ngập hơi thở của Phó Kính Thâm, bên trong tuy rằng đồ vật đều vô cùng xa xỉ, bao nhiêu người sẽ chật vật cả đời cũng không mua nổi một viên gạch, nhưng lại là nơi mà Lương Tri sợ hãi nhất. Chỉ cần có thể tránh xa Phó Kính Thâm, cô sẵn sàng sống ngay cả dưới gầm cầu vượt, có chết cũng can tâm tình nguyện.
Nhưng tất nhiên Phó Kính Thâm sẽ không làm theo ý cô, làm sao anh có thể sẵn sàng cho cô có cơ hội bỏ đi.
Cho nên Lương Tri khi đó, ngày nào cũng mong đợi công việc kinh doanh chính thức của anh mỗi ngày đều bận rộn, như vậy hắn trở về muộn một chút, cô có thể ở phòng ngủ phụ bên cạnh, coi như cả tòa biệt thự chân chính thuộc về cô một đêm.
Hiện giờ Lương Tri cái gì cũng đều không hiểu, mẹ Lâm đưa cô vào phòng ngủ chính, Lương Tri tuy rằng nhịn không được khẩn trương, nhưng cuối cùng cũng bỏ lớp dự phòng xuống, bọn họ là vợ chồng, ở chung một phòng ngủ là hết sức bình thường.
Phòng ngủ chính rất lớn, trước khi Lương Tri xuất viện, Phó Kính Thâm đã đặc biệt yêu cầu mọi người thay những tấm rèm dày và sẫm màu nam tính trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, đổi chúng sang màu hồng nhạt mà các cô gái nên thích, bên trong phủ một lớp băng gạc mềm mại màu trắng. Trên đầu đội một chuỗi sao nhỏ phát sáng, Lương Tri không khỏi cong miệng mỉm cười: "Thật đẹp."
Mẹ Lâm cười cười: "Tiên sinh cố ý bố trí vì phu nhân, phu nhân thích là được."
Lương Tri hai má hơi đỏ, nổi lên thẹn thùng, ngượng ngùng gật đầu, mềm mại "ừ" một tiếng.
Phòng ngủ chính chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho Lương Tri, mẹ Lâm chỉ cho cô một số thứ, lát sau liền rời đi, để Lương Tri ở lại trong phòng một mình, xuống lầu chuẩn bị bữa tối cho cô.
Lương Tri nhàn rỗi nhàm chán ở trong phòng đi dạo, thực sự rất rộng, nói là đi dạo cũng không khoa trương chút nào.
Mãi cho đến khi cô gái bước lên tấm thảm trắng mềm mại và bước vào phòng áo choàng bên cạnh bằng đôi chân trần của mình, cô mới đột nhiên cảm thấy mình thực sự là một người vợ.
Bộ vest và cà vạt của Phó Kính Thâm được đặt trong cùng một phòng với quần áo của cô. Phó Kính Thâm có lẽ chỉ thích màu tối, thuần một màu đen, cùng với quần áo mềm mại xinh xắn của Lương Tri giống như hai mảng đối lập.
Lương Tri bước tới, dừng lại trước bộ vest thẳng tắp của Phó Kính Thâm, nhìn bộ quần áo, cô dường như cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô bất giác đưa tay chạm vào tay áo, nhưng ngay khi chạm vào, cô cảm thấy mình như bị điện giật, đột nhiên rụt rè rụt tay lại, cô đột nhiên nhớ lại khi Phó Kính Thâm ở gần chính mình trong xe đêm đó, hai tay cô áp vào ngực người đàn ông, lòng bàn tay chạm vào cũng giống như lúc trước. Lương Tri thẹn thùng dời mắt, tuỳ ý cầm lấy hai bộ quần áo của mình đi ra.
Kiểu dáng và màu sắc của quần áo đều hợp thời trang, tất cả đều mới trong mùa hiện tại, đối với gqqu thẩm mỹ của cô đã dừng lại ở ba năm trước, cô vẫn không thể không bị thu hút bởi những thứ tươi mới và xinh đẹp này.
Chỉ là phong cách so với ký ức bảo thủ của cô thoải mái hơn không ít, tiểu cô nương ngây thơ đơn thuần bị hấp dẫn, thử vài bộ, cô một chút cũng không nhớ, trước kia chính mình một chút cũng không muốn động vào những bộ quần áo này.
Bởi vì lúc đó cô biết Phó Kính Thâm lựa chọn những thứ này theo sở thích biến thái của mình, chỉ cần nam nhân nhìn thấy cô mặc chiếc váy đã được lựa chọn cẩn thận của anh ta, ánh mắt của anh ta lập tức giống như đã thay đổi bệnh lý hung hãn, thâm nhập kinh khủng.
Vì vậy, trong hầu hết các trường hợp, dù thời tiết có nóng đến đâu, cô cũng chỉ sẵn sàng mặc chiếc quần dài mang theo và có thể quấn chặt mọi thứ hết mức có thể, bọc kín mít từ đầu đến chân, sợ có chút sơ hở, Phó Kính Thâm thú tính lại nổi lên, cuối cùng thiệt hại vẫn là mình.
Cô thà xấu xí một chút.
Tuy nhiên, Lương Tri của ngày hôm nay đã khác. Là một thiếu nữ ngây thơ tâm không dính bùn, mất trí nhớ giống như một ưu ái ông trời tặng cho cô, gột rửa tất cả. Vậy nên, Lương Tri không nửa điểm cố kỵ, hướng vào phòng tắm thay quần áo, tuỳ ý thay một bộ váy liền màu hồng nhạt, thật sự rất thoải mái.
Lương Tri không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp mà còn có ngoại hình bắt mắt hơn người thường, có tất cả mọi thứ, tiểu bánh bao trước ngực nảy nở, bên hông đeo một dải thắt lưng màu xám nhạt, tuỳ ý thắt thành hình con bướm, làm eo nhỏ của cô càng thêm hoàn mĩ, nếu thật sự có Nữ Oa tạo người, có thể nói Lương Tri chính là tác phẩm tinh xảo nhất.
Tuy nhiên, cô gái lúc này lại không có ý thức như vậy.
Lương Tri tuỳ ý mang một đôi dép lê, từ trên lầu chạy xuống, mẹ Lâm từ trước đến nay không dễ bộc lộ cảm xúc của mình cũng nhịn không được ngắm nhìn cô, phu nhân như lúc này thật hiếm thấy, xinh đẹp cũng thật xinh đẹp, khó trách Phó tiên sinh trước nay cao ngạo như vậy cũng vì Lương Tri mà phát cuồng.
Lúc cô gái đi qua góc cầu thang, cô không biết rằng luôn có một người đàn ông đối diện biệt thự, đang nhìn cô qua khung cửa sổ, đôi chân mảnh khảnh trắng sáng lộ ra bên ngoài, Phó Kính Thâm đứng ở ban công đối diện, hầu kết nhịn không được lên xuống.
Trong quá khứ Lương Tri luôn đề phòng anh, cảnh tượng như vậy ngoại trừ ở trên giường, còn lại hiếm thấy được.
Khi Lương Tri xuất viện, Phó Kính Thâm đã bí mật ở bên cô trong suốt quá trình.
Lục Tuỳ nói cho anh biết, Lương Tri chỉ là mất trí nhớ tạm thời, nếu anh không muốn để cô nhớ lại toàn bộ đoạn quá khứ lúc trước, tốt nhất không cần thường xuyên xuất hiện trước mặt Lương Tri, kích thích cô, chọc cô nhớ lại.
Phó Kính Thâm biết đây là khuyên bảo, cũng là cảnh cáo. Đổi lại là quá khứ, anh có thể "tặng" cho Lục Tuỳ mấy quyền, nhưng hiện tại, Phó Kính Thâm thừa nhận bản thân đang sợ hãi, sợ cô một lần nữa lại rời đi, càng sợ hãi bộ dáng của Lương Tri nằm trên giường bệnh không nhúc nhích tựa hồ sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng không đến gần Lương Tri, thì không thể.
Vì thế đường đường là Phó tổng Càn thị, Phó Kính Thâm lúc này có nhà không thể về, lẻ loi một mình đứng ở tòa biệt thự đối diện.
Chỉ có ở nơi này, anh mới có thể thường xuyên nhìn thấy tiểu gia hỏa mà mình nhớ mong.
Đêm đã khuya, cây tử đàn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, xuyên qua cửa sổ nhỏ đem hương vào trong phòng.
Lương Tri ngủ rất sâu, không bị lạ giường, đêm nay tuy là đêm đầu tiên sau khi mất trí nhớ Lương Tri quay trở lại nơi này nhưng lại cảm thấy an tâm lạ thường.
Có người ngủ ngon, có người lại ngủ không được.
Ở biệt thự đối diện, Phó Kính Thâm mặc một bộ đồ ngủ màu đen, dây lưng thắt lỏng, lộ ra ngực rắn chắc hữu lực, nhìn ra được là người rèn luyện nhiều năm, mà nam nhân quanh thân khói trắng lượn lờ, dưới chân đầy tàn thuốc.
Phó Kính Thâm cũng không biết mình đã đứng ở đây nhìn bao lâu.
Lương Tri không thích khói thuốc, vì vậy mỗi lần thấy cô, anh sẽ không bao giờ chạm vào mấy thứ này, sợ có chỗ nào làm cô phiền chán, nhưng Lương Tri trước sau vẫn không hề chấp nhận anh.
Lương Tri không kéo màn, Phó Kính Thâm có thể thấy được cô ôm chăn, gối lên gối đầu của anh ngủ ngon lành. Nếu là lúc trước, ở trên giường này Lương Tri nhất định sẽ bị Phó Kính Thâm làm cho khóc sướt mướt, dùng ánh mắt nổi giận trừng anh, hoặc là mềm giọng xin tha.
Nhưng mà đêm nay, Phó Kính Thâm nhìn cô nằm trên giường mà cô vẫn ghét nhất an ổn đi vào giấc ngủ, anh lại ngủ không được.
Bởi vì bên gối không có hương vị của cô.
Buổi tối, Lương Tri lại ăn cơm một mình, muốn mẹ Lâm cùng với mình ăn cơm, mẹ Lâm lại nói không hợp quy củ.
Thiếu nữ ngồi một mình an tĩnh, không tránh khỏi suy nghĩ miên man, Lương Tri không biết Phó Kính Thâm mấy ngày nay đều đối diện cô, mấy ngày không gặp anh, vì thế đương nhiên cho rằng anh không muốn về nhà.
Lương Tri sau khi mất trí nhớ, bởi vì rất nhiều sự việc không nhớ rõ, ngoại trừ mới mẻ với xung quanh, còn có sợ gặp người lạ, vì vậy theo bản năng mà dựa dẫm vào những người cô gặp được sau khi tỉnh lại.
Có lẽ Lương Tri cũng không biết, trong tiềm thức của cô sinh ra không ít ỷ lại đối với Phó Kính Thâm.
Nhưng mà mấy ngày nay hắn không có về biệt thự, Lương Tri tự nhiên sinh ra không ít uỷ khuất cùng bất an.
Mẹ Lâm mang một phần canh đến, Lương Tri cảm thấy không có khẩu vị, vì vậy nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Mẹ Lâm, Phó, Phó tiên sinh.. chúng ta lúc trước tình cảm không tốt lắm sao?"
Lương Tri rốt cuộc vẫn hỏi ra chuyện cô luôn tò mò nhất.
Mẹ Lâm đương nhiên ngẩn ra trong chốc lát, nhưng chỉ một lúc, liền đáp, chỉ là trả lời mơ mơ hồ hồ: "Tiên sinh rất yêu phu nhân."
Lương Tri hai má hơi đỏ, chớp chớp mắt, lại hỏi: "Anh ta, vì sao không về nhà?"
Mẹ Lâm không biết chuyện Lục Tuỳ cảnh cáo Phó Kính Thâm, càng không biết suy nghĩ của Phó Kính Thâm, chỉ biết tiên sinh ngày trước chỉ hận không thể ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh phu nhân, không có chuyện không trở về nhà, vì vậy chỉ biết trả lời: "Tiên sinh ở công ty có việc bận."
Lương Tri nhu thuận gật đầu, không hỏi nhiều nữa, trong mắt thoạt nhìn có chút cô đơn.
Tiểu cô nương cụp mắt, lông mi động nhẹ, bộ dáng một tiểu đáng thương bị bỏ rơi.
Cô biết mẹ Lâm nói không phải không có lý, là do cô quá ỷ lại vào Phó Kính Thâm, ở Càn thị, Phó Kính Thâm là nhân vật muốn đến gần cũng đừng nghĩ, người như vậy vội đến mấy hôm không trở về nhà cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Lương Tri trong lòng lại cho rằng, là cô hôm đó tự tiện trốn đi chọc hắn tức giận. Mẹ Lâm kể với cô, hôm đó Phó Kính Thâm thực sự tức đến phát hỏa, tựa hồ phát điên lên, tìm cô cả đêm, nghĩ lúc đó cô không những không cảm kích, còn làm nũng trách hắn hung dữ với mình, trong lòng hổ thẹn, rất áy náy.
Lương Tri vừa nghĩ nghĩ, tay vừa dùng đũa tuỳ ý chọc lung tung trên chén cơm, ánh mắt mơ hồ, vừa nhìn là có thể biết suy nghĩ đã sớm chạy đi xa.
Mẹ Lâm cong cong môi: "Phu nhân nhớ tiên sinh?"
"Hả?" Động tác của Lương Tri dừng lại trong nháy mắt, khuôn mặt rất nhanh đã đỏ lên, nói năng không lưu loát: "Không, không phải, tôi chỉ cảm thấy, mẹ Lâm mỗi ngày làm nhiều đồ ăn như vậy, tôi lại ăn không hết, cảm thấy có hơi lãng phí.."
Lương Tri lời nói càng về sau càng nhỏ dần, có lẽ chính cô cũng cảm thấy miễn cưỡng rồi.
Mẹ Lâm nhìn Lương Tri, như có như không cười cười: "Phu nhân nếu là nhớ tiên sinh, có thể gọi điện thoại, tiên sinh hẳn rất muốn nghe tiếng phu nhân."
"..."
Lương Tri vẫn còn mạnh miệng: "Tôi không có nhớ hắn.."
Nhưng mà giây tiếp theo, mẹ Lâm đã đem điện thoại bàn nhấn số sẵn nhét vào tay Lương Tri, thiếu nữ sửng sốt một lát, mắt hạnh mở tròn xoe, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa thẹn thùng nhìn về phía mẹ Lâm, nhưng không còn kịp rồi, đầu bên kia truyền đến tiếng nói của nam nhân: "Là tôi."
Lương Tri nắm chặt điện thoại trong tay, khẩn trương đến mức trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Sau một lúc, bên kia truyền đến âm thanh lật văn kiện nho nhỏ, Lương Tri vẫn không lên tiếng.
Điện thoại chỉ dùng để liên hệ với biệt thự, mẹ Lâm thông qua điện thoại này thông báo tình hình trong nhà cho Phó Kính Thâm, cho nên nam nhân tự nhiên cho rằng, người đang nghe điện thoại lúc này là mẹ Lâm, vì thế trực tiếp phân phó: "Hai ngày này bà đều dựa theo đơn dinh dưỡng nấu cho phu nhân, làm nhiều món một chút, điều dưỡng thân thể không phải chuyện đùa, cách hai ngày bác sĩ sẽ tới biệt thự một chuyến để tái khám. Buổi tối sau khi phu nhân ngủ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa một chút, nha đầu kia sợ nóng, nhưng đừng hạ quá thấp, tiểu cô nương này rất dễ bị cảm.."
Lương Tri im lặng nghe, trong lòng nhịn không được nóng lên, không thể tưởng tượng nam nhân như Phó Kính Thâm lại tỉ mỉ như thế.
Một lúc lâu không có tiếng đáp, Lương Tri nghe được âm thanh bút ném lên bàn, theo sau Phó Kính Thâm: "Mẹ Lâm?"
Cô không thể kiên trì không nói chuyện, biết rõ đối phương là chồng mình, Lương Tri vẫn không tránh khỏi khẩn trương: "Phó tiên sinh, tôi là Lương Tri."
Phó Kính Thâm dừng một chút, thậm chí có chút hoài nghi tai của mình, đem điện thoại nhìn một lần nữa, xác nhận đúng là số di động từ biệt thự gọi đến, Phó Kính Thâm khóe miệng cong lên, khẩu khí so với vừa rồi nhu hòa cẩn thận hơn rất nhiều: "Ăn xong rồi?"
"Vâng." Lương Tri vẫn còn hơi cứng nhắc, nhưng âm thanh mềm mại hơn so với lúc đầu.
Phó Kính Thâm khẽ cười một tiếng, sau khi biết là Lương Tri gọi điện cho mình, tâm tình cũng tốt lên, "Buổi tối ăn cái gì?"
"Thật nhiều nha, mẹ Lâm làm một bàn rất lớn." Lương Tri ngừng một chút, "Anh, có trở về ăn cơm không?"
Tiếng nói ngọt ngào mềm mại làm Phó Kính Thâm bên tai ngứa ngáy, vợ anh gọi về nhà ăn cơm, ánh mắt âm u nhìn lều trại nào đó, thật muốn điên rồi. Phó Kính Thâm khe khẽ thở dài, nói: "Không trở về, công ty có việc, em ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Đến khi cắt điện thoại, Lương Tri như cũ vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, khẩn trương lúc nãy đều tiêu tán hết, nghe Phó Kính Thâm không về, có chút thất vọng, nhưng nhớ lại ngữ điệu ôn nhu của hắn lúc nãy, mặt đều đỏ hết lên.
Mẹ Lâm nhìn mắt Lương Tri, giả bộ như không có việc gì nói với Lương Tri: "Hay là ngày mai phu nhân đến công ty thăm tiên sinh một chuyến, đưa cho tiên sinh một bữa cơm, bên ngoài làm không sạch sẽ.."
"Hả?" Lương Tri ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm, con ngươi đơn thuần không giấu diếm tâm tư, kỳ thật đã bị thuyết phục.
Mẹ Lâm biết cô đã bị thuyết phục, lại bồi thêm một câu: "Huống hồ tiên sinh còn bị đau dạ dày, cứ như vậy không hay lắm."
Câu này làm Lương Tri không có lý do cự tuyệt, người ta đối với cô tốt như vậy, lúc xảy ra tai nạn xe cộ, vẫn là hắn che chở cho cô, mặc kệ là mất trí nhớ, cô cũng không thể mất lương tâm được.
Tiểu cô nương đỏ mặt, có chút lo lắng, con ngươi đảo đảo, gật đầu đồng ý: "Được."