Làm Càn Sủng Nịnh

Làm Càn Sủng Nịnh - Chương 16




"Bồi đắp tình cảm vợ chồng." Hai má Lương Tri không khống chế được lặng lẽ đỏ hồng lên, trái tim bắt đầu không có quy luật đập thình thịch. Tiểu Lương Tri cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn nam nhân bên cạnh, cô chắc chắn rằng anh đang nhìn chằm chằm chính mình.



Trong 18 năm trong trí nhớ, chính tiểu cô nương cũng chưa bao giờ nói qua chuyện yêu đương, từ lúc nhỏ đã nhu thuận, chỉ nghĩ đến chuyện học hành sao cho giỏi, đừng nói là chồng, ngay cả bạn trai chính thức còn chưa có bao giờ.



Thậm chí, ngay cả đến tuổi các bạn trong lớp từng thầm mến yêu đương, cùng cô một chút quan hệ đều không có.



Sau thời gian xuất viện đến nay, Lương Tri cũng biết Phó Kính Thâm đối với mình rất là chiếu cố, cũng biết người nam nhân này hiện tại là chồng mình, nhưng mà đối với từ "bồi đắp tình cảm", cô vẫn là tương đối xa la.



Cô bắt mình quên đi, tựa hồ là do thẹn thùng cùng bỡ ngỡ, trong lòng Lương Tri theo bản năng nghĩ đến không nghĩ đến mối quan hệ thân mật của hai người nữa.



Nhưng mà hôm nay hắn đưa ra lời nói muốn bồi đắp tình cảm vợ chồng, cô đương nhiên là không cự tuyệt được, đây dù sao cũng là chồng hợp pháp của cô nha.



Lương Tri cúi đầu suy nghĩ một lát, nháy mắt ngẩng đầu lên, liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Phó Kính Thâm, trái tim không khống chế được lại như nai con bắt đầu nhảy loạn.



Chỉ 18 năm trí nhớ, trong tình yêu tiểu cô nương ngây thơ không chịu được, không nói đến yêu đương, thậm chí còn chưa từng thích qua nam sinh này nên căn bản không biết thích một người nam nhân là thế nào. Suy nghĩ nửa ngày, cái gì cũng không biết, liền đơn giản tất cả đều nghe theo Phó Kính Thâm.



Thiếu nữ chớp chớp mắt, mang theo xấu hổ nhìn về phía hắn, tay nhỏ bé bởi vì khẩn trương, gắt gao túm lấy váy, trong lòng bàn tay sinh ra một ít mồ hôi. Phó Kính Thâm bị phản ứng của cô lấy lòng, nhịn không được khóe môi cong lên.



Lương Tri hơi sửng sốt, một tay của cô bị Phó Kính Thâm nắm lấy, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nắm tay một người khác phái, xúc cảm ấm áp theo lòng bàn tay truyền đến. Lưng không tự nhiên mà cứng đờ, biểu tình đều không được tự nhiên.



Thiếu nữ khẩn trương đến không giấu được.



Dường như nam nhân bên cạnh nhìn một cái là có thể biết cô đang nghĩ gì, hắn xoa xoa tay cô vài cái, tiếng nói nặng nề: "Phó phu nhân, tâm tình thoải mái, không cần khẩn trương."



"Vâng..", Tri Tri ngoan ngoãn gật gật đầu, mắt hạnh trong suốt lộ ra vẻ đơn thuần. Giờ phút này Phó Kính Thâm nói gì thì là cái đó, ngoan không chịu được, nhưng mà trong tình huống này làm sao cô có thể thoải mái được chứ, ngay cả đáp lại một tiếng đều mang theo chút ngại ngùng.



Phó Kính Thâm nhịn không được liền cười ra tiếng, đương nhiên không ai bị xấu hổ còn thành thật thừa nhận, Tiểu Lương Tri nhà hắn cũng như vậy đáng yêu.



Hắn nặng nề cười vài tiếng, tràn ngập từ tính, trong lòng Lương Tri cũng không hiểu sao liền ngứa.



Khắp nơi đều đồn đãi Phó Kính Thâm, phần lớn bên người là mỹ nhân nhưng hắn cũng đều giữ thái độ vô cảm. Muốn loại mỹ nhân gì cũng có, nam nhân như vậy, nếu là có thể lấy lòng hắn, kia nửa đời sau đều được sống trong cuộc sống nhung lụa, xa hoa. Mỹ nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên là chuyện bình thường. Không có người nào biết, Càn thị Phó thiếu năm 20 tuổi, sống nhiều năm như vậy, lần đầu biết yêu liền chỉ cưng chiều một mỹ nhân là Lương Tri, thích người, sẽ đem người lấy về nhà.



Nhưng mà rốt cuộc hắn lớn hơn cô 6 tuổi, so với sự đơn thuần ngây thơ, đương nhiên Phó Kính Thâm mang theo nét trưởng thành hơn, hắn có dục vọng, đối với tiểu cô nương mất trí nhớ hắn đơn giản là không muốn thuần khiết trao đổi nắm tay, mà bây giờ lại muốn một lần nữa theo đuổi, nhìn cô sẽ vì hắn e lệ mà hai má phiếm hồng, thật đáng yêu.



Nam nhân nhìn sườn mặt của cô, mặt cô nhỏ còn không bằng một bàn tay của hắn, trắng nõn mềm mại, thập phần khiến người khác yêu thương, thời gian chính là tiền tài, nhưng Phó tổng hôm nay vì đi bồi dưỡng tình cảm với Phó phu nhân, cho chính mình thả ga một ngày.





Hắn nắm tay Lương Tri ra khỏi phòng, trong công ty còn chưa đến giờ tan làm, đem khẩu trang che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp.



Nhưng mà càng thêm khiến mọi người chú ý là, ở công ty Càn thị Phó thiếu lạnh lùng, không có một tia nhân tình lại nắm tay cô gái thần bí.. Bóng lưng Lương Tri trắng nõn, tinh xảo. Vừa rồi thời điểm khi đi ra, Lương Tri chỉ lo khẩn trương cùng thẹn thùng, mang khẩu trang xong hoàn toàn đem sau lưng của váy quên. Lưng của cô ngày thường đã vô cùng xinh đẹp, thân mình gầy, làn da lại trắng noãn, xương quai xanh như ẩn như hiện gợi ra hương vị quyến rũ của tiểu nữ nhân. Hai người đi qua hành lang, một đám nhân viên trong phòng không khống chế được lặng lẽ lé mắt nhìn sang, đều nhịn không được mà hít vào một hơi.



Dù chỉ nhìn được một ít bóng đằng sau lưng, nhưng cũng biết nữ nhân của Phó thiếu đúng là xinh đẹp.



Toàn bộ nhân viên trong phòng cũng đều là nữ nhân năng lực giỏi giang, mặc dù tất cả đều là nữ, sự chiếm hữu biến thái của Phó Kính Thâm vẫn là không chịu được, không muốn cho ai nhìn đến bảo bối của nhà hắn, nữ cũng không được, một cái liếc mắt nhìn xem cũng không được.



Nháy mắt Phó Kính Thâm nhìn sang, trên mặt nhu hòa lập tức biến mất trở lại với bộ dạng nguy hiểm thường ngày, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tựa hồ như bay ra vô số lưỡi dao. Mấy người trung niên trong phòng thở cũng không dám thở mạnh, chỉ thấy Phó Kính Thâm đi chậm lại, đi ra phía sau Lương Tri, bóng lưng cô gái bị nam nhân cao lớn che hết toàn bộ.



Một tay cởi ra áo khoác, nam nhân qua nhiều rèn luyện nên thân mình rắn chắc, áo sơmi cũng không che được đường cong hoàn mỹ.




Ngay sau đó, áo khoác rộng thùng thình được khoác lên người Lương Tri, hơi ấm của áo khoác chạm đến da thịt lạnh lẽo, Lương Tri sợ run một cái, ngẩng đầu nhìn hắn.



Nam nhân một câu cũng không giải thích, bàn tay to bá đạo đem người ôm lấy, càng sát hơn vài phần, toàn bộ quá trình đều lộ ra khí phách, mỗi một động tác đều vô hình tuyên thệ chủ quyền của mình.



Mấy người phụ nữ hai mắt nhìn nhau, này chiếm hữu biến thái. Đợi hai người vào thang máy, im lặng hồi lâu, mấy người phụ nữ mới nhỏ giọng nghị luận.



"Đáng sợ, Phó thiếu coi cô gái đó như tâm can bảo bối, chỉ sợ không thể nhét vào túi ngày ngày mang theo."



"Còn không phải sao, chúng ta là mấy người phụ nữ trung xem đều không được."



"Bất quá cũng phải nói, nếu tôi là nam nhân, bên cạnh có bạn gái như vậy xinh đẹp, cũng hận không thể giấu đi để không cho ai nhìn thấy."



Những người còn lại đều gật đầu phụ họa.



Đã đến thời điểm gần tối, Phó Kính Thâm lo lắng cô đói rồi, trước hết mang cô đi ăn.



Bữa tối đều dựa theo sở thích của Lương Tri gọi, nàng mang tâm tình thiếu nữ, đều thích đồ ngọt nhiều hơn một chút. Phó Kính Thâm nhớ đến cô sức khỏe không tốt, cau mày bắt cô ăn một chút đồ ăn xong mới cho cô ăn đồ ngọt.



Rồi sau đó dưới ánh mắt e lệ lại hơi kinh ngạc của cô, anh tự nhiên mà ăn nốt phần còn lại trong bát.



"Ăn xong có muốn đi đâu chơi không?"




Phó Kính Thâm dựa vào ghế tựa, bộ dáng kiên nhẫn mười phần rút giấy ăn cho cô, chờ cô ăn xong bánh ngọt.



Lương Tri đang ăn bánh dựng lại một chút, tự hỏi xong, cuối cùng vẫn không nghĩ ra liền ngẩng đầu nhìn anh: "Không biết.."



"Chưa từng hẹn hò?" Nam nhân khóe môi khẽ cong lên.



Kỳ thật từ thời điểm hắn coi trong Lương Tri, liền đem cuộc sống của cô cẩn thận điều tra rõ ràng liền đến điểm thi cũng biết. Hắn biết trước khi gặp hắn, Lương Tri còn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, như một tờ giấy trắng, nhưng hôm nay khó được khi quan hệ hai người hòa hợp, Phó Kính Thâm muốn chính miệng Lương Tri nói ra.



Đôi mắt Lương Tri chớp chớp ngây thơ nhìn anh, mang theo một cỗ hương vị mê người, thìa trên tay cũng thả lại trên bàn, ngoan giống như học sinh tiểu học trả lời giáo viên, còn thực sự tự hỏi mình xong mới trả lời: "Không có, từ trước giờ em còn chưa yêu đương với ai."



"Chưa từng yêu đương?" Nam nhân nhíu mày nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn nàng nóng rực.



Lương Tri gật gật đầu, còn sợ anh không tin: "Chủ nhiệm lớp bọn em rất hung dữ, không cho yêu sớm đâu." Cô nói cũng là sự thật, nhưng mà Phó Kính Thâm chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô lại nghiêm túc suy nghĩ mà trả lời làm hắn vui lên không ít.



Chủ nhiệm lớp nói đúng, rất tốt, anh bây giờ thật muốn thưởng cho ông ta một cái lì xì đỏ thật to.



"Chúng ta.. Chúng ta là như thế nào mà yêu đương vậy?". Cô ngượng ngùng hỏi, mặc dù không nhớ rõ nhưng Phó Kính Thâm hẳn là phải có điểm ấn tượng đi.



"Như thế nào yêu đương?" Nam nhân nhìn nàng đang tự nhiên mà ngậm thìa, hầu kết giật giật.



Như thế nào, đương nhiên là ở trên giường.



Nhưng mà giờ phút này, tất nhiên hắn cũng không thể cùng cô nói như vậy. Nhìn cô còn đang thèm muốn ăn sang ly kem thứ hai, nhíu mày, trực tiếp lấy lại thìa, quan tâm nói: "Không được ăn cái này nữa, rất lạnh."




Nếu nhớ không lầm, kinh nguyệt của cô cũng ở trong mấy ngày này. Nhiều ngày như vậy, Lương Tri có thói quen là Phó Kính Thâm cái gì cũng nghe nàng, hôm nay tự nhiên hắn như vậy hung dữ, lập tức có điểm ngơ ngác, theo bản năng phồng phồng miệng, nhìn còn rất tội nghiệp.



Phó Kính Thâm liền đau lòng, anh cũng chưa nói gì cô, như thế nào liền ủy khuất, nam nhân lập tức thu lại cái nhíu mày, biểu tình nhu hòa vài phần, cơ hồ là đối xử với trân bảo lập tức đi dỗ:



"Thích ăn cũng không thể ăn nữa, mấy ngày nữa, kỳ kinh nguyệt của em tới. Đến lúc đó lại đau bụng khóc, nghe lời, ngoan."



Hắn cuối cùng bỏ thêm câu ngoan, má Lương Tri nháy mắt bạo hồng, anh như thế nào lại không ngượng ngùng lại tự nhiên nói về kỳ sinh lý chứ, Lương Tri xấu hổ không dám nhìn hắn, nhưng rốt cuộc cũng biết đến anh là vì tốt cho mình, gật gật đầu, ngoan vô cùng.



Cô nghe lời là được rồi.




"Tí nữa mang em đi dạo phố được không? Nơi này ba năm, biến hóa rất lớn."



Lương Tri gật đầu đồng ý.



Cô tựa hồ nhớ ra cái gì, do dự một chút, nhịn không được nhắc nhở: "Em nhớ rõ, thời điểm bạn học lúc hẹn hò, đều là cùng bạn trai đi xem phim gì đó.."



Càng về sau càng nói nhỏ, nhưng Phó Kính Thâm vẫn nghe được. Từ "bạn trai" của cô, nghe đến làm tinh thần và thể xác hắn đều vui sướng như đang trên mây.



"Em muốn nhìn chắc chắn là mang em đi nhưng người khác có, em cũng có."



Lương Tri nghe anh nói lời tâm tình, mặt đều ngượng ngùng đỏ lên.



Nam nhân khẽ cười một tiếng, lại tiếp tục hỏi: "Muốn xem phim gì?"



Cô nghĩ một chút, ở trong đầu nhớ lại thật lâu, thật vất vả mới tìm được tên phim, trong ấn tượng, phim này hình như rất nổi.



"89 người dâng tặng lễ vật?" Cô lời nói ngập ngừng mang theo điểm không xác định, nàng không biết hắn thích gì, không biết có muốn tình nguyện đi xem không.



Quả nhiên Phó Kính Thâm im lặng, Lương Tri lập tức liền căng thẳng, đang muốn nói hay không đổi một bộ khác cũng được, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy anh chậm rì rì nói: "Phim kinh dị?"



"Hình như là.."



"Em can đảm như vậy?"



Lời nói của anh chính là đang chê cô nhát gan, Lương Tri mềm mại nói: "Không phải có anh bên cạnh em sao?"



Cô vừa nói ra, chớp mắt Phó Kính Thâm liền sững sờ, cảm giác lời nói Lương Tri mang theo không ít ỷ lại, nháy mắt đã lấy lòng hắn.



"Ừm." Hắn cong khóe môi.



Nhưng mà Lương Tri không biết là "89 người dâng tặng lễ vật" không chỉ là một bộ phim kinh dị, bên trong còn có một vài cảnh làm người ta xấu hổ đỏ mặt. Nghĩ đến đây, Phó Kính Thâm cúi đầu nhìn xem nàng, đáy mắt lộ ý cười, tiểu cô nương ngây thơ còn không biết có chuyện gì đang xảy ra.



"Phó phu nhân muốn xem phim, đương nhiên tôi phải sẵn sàng phụng bồi rồi."