Hiểu lầm thì đã được giải quyết, người có tình cuối cùng cũng đã về bên nhau, nhưng tới khi Tần Mặc Trúc đưa La Duật xuống nhà thì cô mới sực nhớ… Phải rồi ha, vừa rồi cô kéo anh lên phòng mà chưa kịp chào hỏi người lớn trong nhà, có khi nào chút nữa sẽ có chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra không ta?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Tần Mặc Trúc có hơi lạnh sống lưng, nhưng cái con heo không biết điều kia còn ôm lấy eo cô, rất sảng khoái đi xuống nhà, còn không đợi cô nói câu nào thì đã vui vẻ cúi đầu chào hỏi:
- Cha mẹ, chào hai người ạ.
Tần Chính Hoành và Bạc Tú cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tần Mặc Trúc thì chỉ muốn đem cái mặt này trốn thôi, sao trên đời lại có một kẻ không biết ngượng như vậy chứ? Hơn nữa cô còn chưa tha thứ cho anh đâu, ở đó mà cha với cả mẹ gì chứ!
Nhưng rồi sau đó La Duật cũng bị Tần Mặc Trúc đẩy ra ngoài, ở bên ngoài cửa anh còn ôm eo của cô, hôn một cái lên môi cô, lại nói:
- Gấp gáp đuổi anh như vậy sao? Anh còn chưa chào hỏi cha mẹ mà.
- Ai cần anh chào hỏi chứ? Với cả… Ai là cha mẹ của anh?
La Duật cũng cúi thấp người, siết chặt vòng tay ôm cô hơn, lại cúi xuống hôn lên môi cô, tiếp theo là hôn vào cổ của cô, lại nói:
- Đương nhiên cha mẹ em là cha mẹ anh rồi, tiểu nương tử… Lẽ nào em định rời bỏ anh sao?
Tần Mặc Trúc nghe đến hai chữ "rời bỏ"cũng có chút khẩn trương đưa tay che miệng anh lại, ý là không cho anh nói ra hai chữ này, nhưng La Duật lại vui vẻ nắm tay cô, còn hôn lên tay cô một cái, sau đó nói:
- Anh đã nghĩ rồi, cuối tuần này là thượng thọ của ông nội, hôm đó anh cũng sẽ nhờ ông nội công bố hôn ước của chúng ta, nếu thuận lợi thì hôm đó chúng ta sẽ đính hôn luôn. Được không?
- Anh gấp như vậy là muốn làm gì?
Nói đến đây Tần Mặc Trúc liền đẩy anh ra, còn quay lưng lại với anh, nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa cha mẹ và ông nội cũng chưa có đồng ý chuyện chúng ta đâu, anh nghĩ họ sẽ để em đính hôn sao?
La Duật cũng không nói gì, anh chỉ bước đến rồi ôm cô từ phía sau, hôn một cái lên cổ của cô, lại nói:
- Anh định ngày mai sẽ đưa ông nội sang nhà em hỏi cưới. Tiểu tương tử, đời này em đừng hòng bỏ rơi anh.
Tần Mặc Trúc quay lại nhìn anh, trong lòng có chút chua xót, đưa tay chạm lên gương mặt của anh, bàn tay của cô có hơi mân mê gương mặt kia, quả thật thì so sánh giữa Tống Khinh Lan hiện tại (La Duật) và Tống Khinh Lan trước kia (Thái tử) thì gương mặt này của anh đẹp hơn rất nhiều, chỉ có điều là nó hơi giống với Phạn Minh - vị hôn phu hụt ở kiếp trước, mà Phạn Minh xuất thân từ nhà quan văn, nên luôn điềm đạm giữ lễ, đổi lại La Duật này mang dáng vẻ của Phạn Minh, nhưng tính cách vẫn y hệt như Tống Khinh Lan năm đó.
- La Duật, anh đúng là mặt dày vô sỉ!
Mặc dù là bị mắng, nhưng La Duật lại cười rất vui vẻ, không chỉ thế mà anh còn ôm lấy cô, đưa tay xoa xoa đầu cô, nói:
- Không mặt dày thì làm sao có vợ, em nói đúng không?
Tần Mặc Trúc bất lực thật rồi, cô vòng tay ôm lấy anh, sau đó còn tựa vào lòng anh, nói:
- Nhưng ngày mai em phải đến đoàn phim, hơn nữa em còn phải tìm Quách Chánh để chỉnh sửa lại kịch bản nữa.
- Ý em là em muốn đổi lại phim giống lịch sử? Tần Mặc Trúc, em muốn cùng Tống Khinh Lan nằm chung một huyệt, chôn cùng một lăng tẩm sao?
Cô nghe anh nói xong cũng ngây người một lúc, nhưng rồi sau đó là bật cười, cô không nghĩ người đàn ông này khi ghen tuông lại đáng yêu như vậy đó. Đưa tay giữ lấy gương mặt của anh, chủ động hôn anh một cái, rồi lại hôn thêm một cái, thấp giọng nói:
- Không có, chỉ là lần trước em niệm tình gương mặt của hắn ta giống với kiếp trước của anh, nên cái kết cũng chỉ là sinh bệnh rồi qua đời. Bây giờ em nghĩ kĩ rồi, Tống Khinh Lan đã lợi dụng em lâu như vậy… Sinh bệnh rồi chết là quá nhẹ, ít nhất cũng phải là tâm bệnh, bị Tần thị ám ảnh cả đời, hơn nữa còn phải đoạn tử tuyệt tôn! Chỉ như vậy em mới hả giận.
Quả nhiên là người phụ nữ của anh mà, quá ác quá tàn nhẫn… Nhưng không sao hết, anh vẫn yêu cô, chỉ cần là điều cô muốn, anh sẽ đáp ứng!
#Yu~