Tử Ngọc do dự một chút sau đó liền thoáng ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng tinh xảo nhìn lấy người nam nhân kia, một chút lưu luyến không tha, vẫn một mực nhìn chầm chầm không rời đi. Đã vài ngày y không nhìn thấy rõ được gương mặt của người y luôn nhung nhớ rồi.
Bạch Phụ Tâm nhìn thấy ánh mắt kia của y, ở nơi nào đó trong lòng liền nhói đau một chút, ánh mắt thường ngày lạnh lùng chợt lóe ra chút ôn nhu cùng lo lắng, sau đó cũng thở dài một tiếng, cánh tay vươn ra ôm lấy eo y, kéo y ngồi lên đùi mình, bạc môi hơi hôn nhẹ lên đôi môi e ấp, khẽ nói bên tai y:
- Ngươi, có thể thôi đừng làm cho ta lo lắng được không…
Hơi thở nhè nhẹ của Bạch Phụ Tâm khẽ thổi qua tai y làm cho mặt y hơi đỏ lên, người hơi rút lại, có chút xấu hổ ngọt ngào gật đầu nói:
- Được…
Nghe xong câu trả lời của y, ông ta mới hơi thả lỏng một chút, ánh mắt sáng ngời tinh tường nhìn thiên hạ ở trong lòng, cánh tay nơi vòng eo y cũng cuốn chặt lại hơn một chút. Cảm giác người trong lòng hơi khó chịu cọ cọ ưỡn người, liền không nhịn được lấy bàn tay còn lại giữ lấy ót y, môi hạ xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào, hôn xuống một cái thật sâu, môi lưỡi liền giao triền phát ra tiếng chặc chặc tuyệt hảo. Bàn tay đang nắm lấy eo nhỏ cũng bắt đầu dời lên trên, len vào trong áo y xoa lấy hai hạt châu màu hồng nhạt, khẽ xoa nắn làm cho miệng nhỏ của y không nhịn được mà khẽ bật ra một tiếng rên rỉ thật tiêu hồn.
Thân thể người bên dưới liền lập tức căng cứng phối hợp với tiếng rên kia, hai tay đang làm loạn trên người y liền di chuyển vị trí, một tay giữ lấy lưng ong của y một tay giữ lấy hai chân y, trực tiếp đứng dậy rồi bế thân thể Tử Ngọc lên, sau đó liền thong thả đi tới chỗ giường, đặt thân thể đang nóng bỏng của y xuống chiếc nệm bông, hai tay tiện thể thả hai bên màn giường xuống để che đi cảnh xuân ở bên trong. Chỉ thấy trong thoáng chốc, những lớp quần áo liền nhanh chóng bị bay ra ngoài, dưới ánh đèn cầy yếu ớt dần dần in bóng khắp căn phòng, chỉ thấy nơi giường hai bóng đen đang giữ lấy nhau thật chặt chẽ, thanh âm giữa đôi bên không khỏi khiến người khác phải đỏ mặt, ông trăng ngoài phòng cũng xấu hổ không thôi lấy những áng mây để che đi điểm đỏ kỳ lạ trên gương mặt mình…
…
Lần trước đi về mất khoảng một ngày đường nhưng lần này vì quen đường cùng đi khá vội nên chưa mất khoảng bảy canh giờ thì bọn họ đã đi đến được nông trại. Nông trại lúc này đang trong thời kỳ thu hoạch đợt thứ ba, nhìn từng hộp thực phẩm được gói ghém cẩn thận rồi được phân biệt bỏ vào các hộp gỗ, sau đó được nhân công vác lên để vào mười chiếc xe ngựa, ánh mắt nàng liền hơi nhíu nhíu mắt lại… ngửi ngửi…
Hình như có mùi thức ăn thoang thoảng đâu đây, hình như tới giờ ăn tối rồi, hồi nãy đi trên đường nàng cũng chỉ kịp ăn bữa sáng cùng vài miếng bánh hoa đào, không nghĩ thì thôi, vừa ngửi lấy mùi hương này mà cái bụng phản chủ của nàng đã muốn đói đến cồn cào rồi…
Sau khi mười chiếc xe ngựa đã để đầy các hộp gỗ, sau cũng đã phái vài chục nhân công của Mỹ Nhân tửu các vận chuyển những chiếc xe ngựa này đi đến kinh thành thì nàng lúc này mới có thể " thuận theo tự nhiên " để đi ăn bữa tối của mình. Bộ dáng của nàng thật là thong dong phóng khoáng đi đến phòng bếp của nông trại, mỗ nam cao lớn cũng liền vô cùng đáng yêu lẽo đẽo theo sau, xem ra cũng giống một tiểu nương tử tôn thờ phu quân như người nhà trời.
Nhìn thấy một bàn thức ăn đầy ắp các món ăn thơm ngon, vài chục nhân công đang ngồi đó một mực không động đũa chờ người đứng đầu ăn trước, thấy thế nàng liền nhanh nhẹn bước chân ngồi xuống vị trí chủ vị, đại hán vốn là vị thủ lĩnh cũ thấy nàng liền gật đầu tươi cười một cái coi như chào hỏi, nàng cũng thật là lịch sự gật đầu một cái, hai người một trẻ một trung niên ngồi song song trên ghế chủ vị.
Đại hán tươi cười còn vướng trên môi thoáng ngẩng mặt lên, nhưng ngẩng chưa được mấy giây thì nụ cười trên mặt đã có hơi tê cứng lại, ánh mắt có chút kinh sợ nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của mỗ nam, thân thể liền không chút tiếng động nào đứng dậy rồi dời sang chiếc ghế bên cạnh ghế chủ ngồi xuống, nụ cười tươi sáng có chút nịnh bợ nhìn mỗ nam, bộ dáng cứng ngắt như muốn mời chào… Thoải mái đi…
Cuối cùng cũng có được vị trí phải thuộc về mình, mỗ nam liền không chút nào cảm thấy ngượng ngùng mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mặc cho ánh mắt của mỗ nữ kinh ngạc nhìn mình chầm chầm. Cảm thấy ánh mắt kia, hắn liền cảm thấy kiêu ngạo không thôi, nhịn không được mà eo hơi cong lên, ngực bằng phẳng kiêu ngạo ưỡn lên, bộ dáng ta đây rất là khí phách…
Mặc kệ kẻ kia đang tự kỷ dạt dào, nàng liền lấy cái muỗng lớn múc cái canh cải trắng thịt bằm múc vào chén cơm đầy ụ của mình, tay cầm đũa bắt đầu và vào miệng mình mà ăn cơm.
Ừm, nấu không tệ…
Mỗ nam thấy thế liền cười ngu ngơ cầm đũa gấp hai ba miếng thịt heo bỏ vào chén của nàng, sau đó cũng cầm cái chén rồi bắt đầu bữa ăn. Bữa ăn tối cứ thế thật là vui vẻ trôi qua.
…
Sau khi dùng xong bữa ăn tối thì nàng cùng đại hán trung niên và vài thành viên chủ chốt bàn bạc một chút, về việc bàn chuyện gì thì đương nhiên là sẽ không có gì ngoài việc mở rộng trang trại cùng phân phối ra sao. Tính nàng tuy có nhiều lúc khá bốc đồng tùy ý, nhưng một khi đã làm thì sẽ làm việc một cách thật nghiêm túc. Việc làm ăn ở cửa hàng Mỹ Nhân và Mỹ Nhân tửu các càng ngày càng phát triển, lợi nhuận mỗi ngày có thể lên đến cả mấy ngàn lượng bạc, tiền tích trữ trong kho cũng đang dần nhiều hơn, đủ để mở thêm vài cửa hàng phân nhánh khác nữa và đó cũng là nguyên do chính mà nàng đến nơi này. Huyện nhỏ này tuy không phải thuộc khu vực quá đông dân cư, nhưng đổi lại, nơi này lại là một trong những chuyến đường chính giao thương giữa các thương gia với nhau, vốn phải là nơi phát triển trù phú nhưng đối với các thương gia mà nói thì vùng đất nhỏ này là một nơi khá hẻo lánh vì nhà nước cũng không mấy quan tâm đến việc phát triển ở nơi đây, nên cứ thể thật là dĩ nhiên chỉ xem nơi đây là một nơi để mình tiện đường đi ngang qua, một chút cũng không quan tâm nó mập gầy béo xệ ra sao.
Nhưng! Nàng lại cảm thấy nơi này thật là lý tưởng nha. Thử nghĩ xem, vừa là đường giao thương huyết mạch, vừa lại có giá rẻ bèo, nghĩ thử xem, nơi đây không phải là một việc làm ăn rất có lời hay sao nha!
Lúc đầu mỗ nam có chút khó hiểu nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại phát triển một chi nhánh Mỹ Nhân tửu các ở nơi này. Hắn lúc trước vì nghĩ đến việc mở rộng phạm vi phát triển cho Phù Dung các cho nên cũng đã từng để ra một thời gian nghiên cứu các vùng đất tiềm năng, nhưng hắn vẫn cứ thế trực tiếp bỏ qua nơi vùng đất này, thậm chí là không thèm nghĩ tới. Vì sao ư? Vì nơi này chính là một chút cũng không thể gợi lên được hứng thú của hắn nha!
Tuy nơi này có vị trí khá thuận lợi nhưng lại nghe đâu rất là nổi danh về các tệ nạn xã hội như cướp bóc này nọ, khiến cho dân tình oán than, thương nhân lo sợ, dần dần nơi này cũng thành công biến thành nơi mà chim cũng không thèm ỉa!
Suy nghĩ một chút liền cứ thế trực tiếp bỏ qua nơi này, sau đó đầu óc lại bơi đến đâu đâu…
Quay về với hiện tại, sau khi nàng nghe thấy lời thắc mắc của hắn, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn liền đặt lên chiếc cằm nhẵn nhụi của mình mà xoa xoa, bộ dáng cũng thật là đáng đánh đòn. Người thành công nhất chính là người dám đi ngược lại với xu hướng chung của những người khác, cũng giống như ông Bill Gates cựu ông chủ của Apple vậy, ông ta chính là một thiên tài khi đã phát minh ra chiếc điện thoại cảm ứng, tạo ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới cho ngành điện tử, thay thế dần dần cho những mặt hàng cùng ngành như điện thoại nắp trượt hay điện thoại bấm bàn phím cổ điển… Cứ thế tạo dựng thành công một tiền đề vô cùng vững chắc cho các loại ipad, iphone ra đời sau này, ông ta là một người mà nàng kính trọng nhất…
Sau một hồi mặc nàng hao hao bất tuyệt, hắn mặc dù không hiểu nàng đang nói đến cái gì, cũng không hiểu người đàn ông tên Bill Gates đó là ai, nhìn nàng cứ thế khen lấy khen để một người đàn ông làm cho hắn không khỏi cảm thấy vô cùng ghen tị, cố duy trì lấy vẻ mặt ôn hòa với nàng, không muốn dọa nàng sợ bởi một bộ mặt khác của hắn.
Tuy hắn không thích nàng cứ thế khen lấy một người đàn ông khác mà không phải là hắn, hay là nói những thứ làm cho hắn không tài nào hiểu được, làm cho hắn cảm thấy như mình là người ngoài cuộc, thế giới của hai người hình như không cùng một nơi, làm cho hắn một chút cũng không vui nổi, nhưng hắn… cũng không ngăn cản lại, vì ánh mắt của nàng khi nói đến những điều đó lại trở nên lấp lánh tỏa sáng đến dị thường. Không phải là những cái kia đùa giỡn ngày thường, mà chính là phát ra ánh sáng của sự sùng bái và kính trọng, là cái sự thèm muốn của một đứa trẻ nhỏ đối với những thứ mới mẻ và khổng lồ hơn mình. Hắn cảm thấy những lời nàng nói ra tuy khá là tùy ý, nhưng thật ra lại là đang bày tỏ ra cái mục tiêu mà cả đời này nàng luôn nhắm tới, là động lực để giúp nàng duy trì để giống như con người nàng hiện tại.
Hắn chính là, không nỡ nào phá tan đi giấc mộng của người hắn yêu, thứ nàng thích, chính là thứ hắn thích, mà đã thích rồi thì sẽ phải duy trì bảo vệ nó cho đến cùng, không phải sao? Hắn chấp nhất, nàng chấp nhất, không phải hai người rất vừa vặn sao? Hắn, chính là lại rất thích cái cảm giác tuy khá khó hiểu nhưng cũng vô cùng thân mật này…
Nhìn người nào đó đang nói này nói nọ đến vô cùng hưng phấn, trên khóe môi hắn không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi, thân hình to lớn ôm chặt lấy nàng, mũi khẽ dụi dụi lên tóc nàng để ngửi lấy mùi hương thoang thoảng trên mái tóc ấy…
…
Lại một tháng rưỡi sau, rốt cuộc sau một khoảng thời gian mua lại khoảng đất cùng một ngôi nhà lớn đặt ở mặt tiền xong, sau đó còn cất công sửa chữa cùng bố trí lại gian hàng thì rốt cuộc chi nhánh thứ hai của cửa hàng Mỹ Nhân cũng ra đời, quy mô của chi nhánh này cũng có diện tích gần bằng với cửa hàng chính và trạch viện đặt ở kinh thành cộng lại, trước cửa hàng đặt đến hàng trăm chiếc xe ngựa, người mua kẻ bán vô cùng náo nhiệt.
Nơi này tuy diện tích khá rộng nhưng cũng may giá đất đai và nhà ở nơi này cũng khá rẻ, tuy nói là thế, nhưng vẫn phải tiêu tốn mất hai tháng lợi nhuận của cửa hàng Mỹ Nhân và Mỹ Nhân tửu các, cộng lại cũng chỉ là vừa đủ để bù đắp vào số tiền sửa chữa, xây dựng lại cửa hàng.
Vùng đất này tuy khá là hoang vắng, nhưng danh tiếng của cửa hàng Mỹ Nhân ở chốn Kinh Thành cũng không phải là dạng vừa, nhất là vào dạo một tháng rưỡi gần đây, ngoại trừ mặt hàng tơ lụa vốn là chủ đạo thì mặt hàng rau củ ăn trái cũng rất được dân tình ủng hộ vì dựa theo những gì họ đã thử qua và những biển quảng cáo của cửa hàng thì được biết rau củ nơi đây hoàn toàn là rau củ sạch, mọi thứ đều được cung cấp từ nông trại mới xây gần đây khoảng ba tháng, không cần nói dài dòng, nói theo nghĩa hiện đại chính là thực phẩm có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng =)))
Sau khi mọi thứ ổn định dần, nàng lại bắt đầu mua thêm những mảnh đất hoang vắng quanh nông trại nhằm mục đích mở rộng diện tích của nó ra vì dự đoán rằng sức mua của khách hàng vào những ngày tiếp theo sẽ tiếp tục tăng lên không ngừng, sợ rằng sức cầu sẽ không theo kịp được sức cung, mà thôi, cầu mà thấp hơn cung thì thể nào giá cả cũng tăng lên, nhưng mà lại vì " lương tâm cắn rứt " mà không nhịn được mà mở rộng thêm chút nữa. Song song với đó, nàng còn mở thêm những khoảng đất trồng hai tầng ở " trên không " để nâng cao khả năng sử dụng diện tích đất một cách hiệu quả nhất, bằng cách mỗi đoạn thì sẽ đặt một cột gỗ để làm trụ, lấy dây thừng cột chặt rồi cố định trên không trung với một cây gỗ to được đục rỗng, cứ thế dây thừng được nối ở bên trụ khác sẽ cố định với bên cột gỗ còn lại, cứ thế tiếp tục quá trình chế tác khoảng đất trồng hai tầng trong " truyền thuyết ", sau đó sẽ dùng đất trồng bù vào những chỗ thanh gỗ được đục rỗng, gieo hạt giống rau trái vào là xong rồi, chú ý là cách thức trồng trọt này chỉ áp dụng đối với những rau cải lúc trưởng thành sẽ có trọng lượng khá nhẹ, còn cỡ như cà rốt, thơm, dưa hấu, táo, cam… thì sẽ trực tiếp trồng bên dưới đất, còn lý do vì sao thì dù không nói mọi người cũng đã hiểu rõ rồi đó =3=
Ban ngày trôi qua rất chậm rãi, nhưng cuối cùng thì trời cũng đã tối dần rồi, sau khi trải qua một ngày làm việc vất vả và ăn xong bữa tối cùng với các anh em trong nông trại, nàng liền bước trở về phòng mình ở một dãy phòng ở phía tây nông trại, mở cửa phòng ra, cởi ra lớp áo ngoài rồi đặt lên sạp để đồ, ngồi xuống một cái bàn trang điểm đơn giản, nàng chậm rãi rút ra cái cây trâm cố định trên tóc, cây trâm vừa rời khỏi, mái tóc dài bị nén chặt cả ngày trời cuối cùng cũng được thả tự do mà buông thỏng xuống tận thắt lưng, cảm giác căng cứng trên đầu cuối cùng cũng được thoải mái, nàng liền chậm rãi ngước mặt lên, chăm chú nhìn bản thân mình thông qua tấm gương soi đặt đối diện.
Nhìn nhan sắc của tiểu mỹ nhân trước mặt, tay nàng nâng lên khẽ sờ hai má nhẵn mịn của nàng ấy, cảm giác được nó rất mềm mại thì lại không nhịn được mỉm cười.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, nửa tháng nữa thôi cũng là tròn một năm nàng đến với thế giới này, tuy không hiểu vì sao chủ nhân của khối thân thể này lại tiêu thất rồi để cho nàng xuyên vào, nhưng nàng hiểu được, nàng không hề cảm thấy hối hận với những gì mà mình đang có được hiện tại, nàng, dường như có được tất cả mọi thứ, từ bạn bè, người thân cho đến… Người bạn đời của mình, nàng thật hy vọng, nếu chủ nhân thật sự của khối thân thể này còn sống, ít ra là nói đến sự tồn tại của thế giới khác, thì mong người ấy có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, được mọi người yêu mến chẳng kém gì nàng, nàng thầm nói…
Nàng cũng không hay biết rằng, ở bên kia nơi xã hội hiện đại xa xôi, một cô gái mặc áo đầm ngủ trắng tinh cũng đang nhìn tấm gương soi đặt ở trong phòng ngủ của mình, trong lòng cũng đang thầm nhủ rằng…
Một Kỳ Ninh khác kia của ta ơi, ta chúc ngươi cũng được hạnh phúc…
…
Lời nói nhỏ còn chưa được một khắc thì chợt một cơn đau như búa bổ liền đập vào đầu nàng, đôi lông mày của nàng nhíu chặt lại, trên mặt biểu lộ rất đau đớn, hai tay ôm chặt lấy đầu không ngừng giật nhẹ tóc, vỗ vỗ trán để giảm bớt đi cơn đau đớn đến tận cùng chết chóc này…
Nàng không hiểu vì sao từ sau cái đêm nàng mơ phải cái giấc mơ kỳ lạ đó, thì cứ cách bốn năm hôm thì đầu nàng lại phải chịu cái cơn đau đớn quái dị này, hơn nữa tần suất xuất hiện lại càng ngày càng ngắn đi và thời gian mỗi lần chịu đựng cũng càng ngày càng dài thêm, lúc đầu thì cũng cách một hai tuần mới diễn ra một lần, đôi lúc nàng không nhịn được cơn đau mà phải ngất xỉu không ít lần, mỗi lần tỉnh giấc chính là mất đến hai ba canh giờ, mà tình cảnh sau khi nàng mở mắt ra chính là đầu óc mệt mỏi do còn chút dư chấn sau cơn đau đầu, trang phục trên người không còn được chỉnh tề, mồ hôi tiết ra cũng đã ướt đẫm cả bộ đồ. Mỗi lần như thế, nàng liền không chút ngại cho sức khỏe mà cứ thế tắm đêm một trận, tắm xong thì trời đã gần sáng, liền không ngủ nổi nữa mà có chút uể oải rời giường.
Nhưng cũng may là thân thể nàng có khả năng thích nghi rất nhanh, chịu đựng được cơn đau được đôi ba lần thì nàng rốt cuộc cũng giữ cho mình được chút tỉnh táo rồi cũng rất nhanh tắm lại bằng nước nóng, sau đó liền chìm vào giấc ngủ ngon.
Hôm nay cũng thế, trôi qua được khoảng một khắc thì cơn đau cũng dần dần rút đi, toàn thân nàng nhễ nhại mồ hôi đi đến chiếc thùng tắm đã được sẵn trong phòng. Cởi nốt đi lớp quần áo còn lại trên người, chừa lại trên người mình cái yếm thêu hoa mẫu đơn, cầm lấy một miếng vải bông rồi bước vào thùng tắm, cẩn thận lấy vải bông chà nhẹ trên người mình đi làm vơi bớt đi mồ hôi cùng sự hôi hám đang dính đầy trên thân thể. Tắm được một chút, cảm thấy thân thể mình đã sạch sẽ thì nàng liền đứng dậy rời bước khỏi thùng tắm nước nóng giờ đã nguội dần, lấy bộ đồ trong ở cái tủ nhỏ đặt cạnh giường, mặc vào rồi nằm xuống nệm, nhắm mắt lại, không ngừng đếm cừu để nàng dần chìm vào giấc ngủ.
…
Canh ba hai khắc, khi cảnh trời vẫn còn đang ngập trong bóng tối thì một cánh cửa ở gian phòng phía tây đã được ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng nhỏ bé thật nhanh nhẹn bước qua khe cửa vừa đủ cho một người lọt qua rồi cũng thật cẩn thận đóng cửa lại, ánh mắt như đang làm việc xấu nhìn xung quanh xem có ai hay không, đương nhiên cũng không có ai cuồng công việc đến nỗi làm việc gần chín trên mười hai canh giờ một ngày rồi, muốn cuồng thì cũng phải có đủ sức để cuồng chứ… Thấy không có ai, nàng khẽ thở phào một tiếng thật nhẹ nhõm, tay cầm nắm chặt tay nải trong tay, bước chân đi xuống lối mòn rồi đi thẳng ra khỏi cửa lớn của nông trại, lúc bước ra khỏi cửa nông trại, ánh mắt lại nhìn trước sau trái phải, nhìn thật kỹ một lần nữa xem có ai theo mình có không.
Không có ai… Lòng nàng chợt hơi buồn một chút, hắn, người kia, không co' đi theo sau nàng sao… Hắn, hỗn đản, chờ nàng xong việc rồi sẽ trả thù hắn sau, dám để nàng phải nhớ nhung hắn…
Nghĩ nghĩ được một chút, nàng cũng dứt khoát xoay người rời khỏi, đi lên một chiếc xe ngựa đã được đặt sẵn ở một chỗ không xa dưới chân núi, ngồi lên xe ngựa, ánh mắt chiếu thẳng nhìn đến xa phu kia, không ai khác, đó chính là Tiểu Phàm ngây ngốc của chúng ta, còn nguyên nhân hắn vì sao lại xuất hiện ở đây thì chuyện này hãy để về sau rồi nói, bây giờ chúng ta cần tập trung chuyên môn nhìn chiếc xe ngựa chở hai người Tiểu Phàm và Nhược Kỳ Ninh dần dần rời xa khỏi nông trại, bóng dáng chiếc ngựa cũng dần len lỏi vào bóng đêm.
…