Cố Khuynh Tâm hoàn toàn không nghe, ngửa đầu cười to, cực kỳ điên cuồng, khí đen trên người tụ lại lần nữa.
“Nghiệp chướng, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, vì sao cứ u mê không tỉnh ngộ vậy chứ. Thiện ác đến cùng cũng có báo ứng, những kẻ ác độc đó cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Nếu ngươi không tin ta, ta có thể cho người xem kết cục cuối cùng của bọn họ.”
“Ta không muốn, ta không muốn xem! Báo ứng, cho dù có chết thì ta cũng muốn từng người trong số chúng chết trong tay ta, nếu không thì ta sẽ không bao giờ vui vẻ được! Ta không báo ứng xác đáng, ta chỉ muốn tự báo thù, nếu vậy thì cho dù ta có trở thành ma một trăm lần ta cũng không hối tiếc.”
“Khí của ác linh bao quanh hoàng cung, sự hung ác của người đã làm người vô tội chết thảm, ngươi còn không biết điểm dừng ư?”
Cố Khuynh Tâm lại bật cười: “Hừ, dừng, dùng cái gì? Khi nào làm cho kẻ thù của ta sống không bằng chết thì ta mới dừng, bây giờ ta không hề thỏa mãn chút nào cả, chỉ muốn trở về giết sạch bọn chúng thôi!”
Một lúc sau, có tiếng thở dài khe khẽ: “Thôi được rồi, ngu xuẩn mất khôn, ngươi không hối cải thì ta phải nhốt ngươi lại, tránh cho người gây họa trần gian.”
Cố Khuynh Tâm chỉ cảm thấy trước mặt có một tấm lưới cực to ập về phía mình, trong lúc cùng đường, nàng thấy ao nước nhỏ vừa rồi, sau đó cực kỳ quyết đoán nhảy vào ao.
“Tôm” một tiếng, mặt nước vốn có bảy màu giờ đã biến thành màu đen, sau đó cạn khô nước.
Một tiếng kinh hô truyền tới, không biết tiểu hòa thượng ở đầu ra chạy tới nhìn cái ao kia, rầu rĩ nói: “Toi rồi, tôi rồi, Linh Lung Tâm bị ác linh kia cướp đi, ngay cả ai cũng bị oán khí trên người nàng biến thành màu đen rồi khô cạn luôn. Sư phụ, người cho nữ ma đầu đó cơ hội làm gì chứ, nàng ta nhảy từ đây xuống là luân hồi sống lại, có phải người cố tình dung túng không!”
Hóa ra cái thứ trông giống quả đó chính là một món bảo vật được bảo tồn ở đây. Món bảo vật kia chính là Thất Khiếu Linh Lung Tâm nổi danh, nghe đồn chỉ người có tài, có phúc nhất thế gian mới có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm. Có nó, tâm trí tăng cao, nhân đức vẹn toàn, vừa có công đức lớn, vừa có lòng thương người, cái lợi lớn nhất khi có được nó chính là có thể mang lại hạnh phúc cho muôn dân xã tắc.
Trong truyền thuyết, Thất Khiếu Linh Lung Tâm bắt nguồn từ Vương Thúc Tỷ Can* thời nhà Thương, sau khi Tỷ Can bị moi tim thì không biết thất lạc nơi nào, trăm ngàn năm qua chưa từng thấy xuất hiện lại, không ngờ vẫn luôn được bảo quản ở đây.
(*) Tỷ Can là một trung thần thời nhà Thương, luôn can gián khiến Để Tân mất lòng, một lần khiến Đế Tân tức giận nên bị Đế Tân giết chết rất tàn khốc bằng cách cho người moi tim ông.
Một lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện, nhìn ao đã khô cạn, nhướng mày, rồi bấm ngón tay tính toàn, ánh mắt dịu đi.
Một chiếc gương xuất hiện trước mặt tiểu hoà thượng, từ trong gương xuất hiện một trái tim, trái tim kia lại là màu đen, hơn nữa ở giữa còn bị khuyết một chỗ, tạo thành một cái lỗ. Còn bây giờ, một trái tim đủ sắc màu lại được bổ sung vào đó, cái lỗ kia cũng biến mất, ngũ sắc ở giữa, mặc dù xung quanh toàn là màu đen nhưng hai bên cũng có thực lực tương xứng, không bên nào lấn nổi màu sắc của bên kia.
“Những thứ này đều là ý trời rồi. Kiếp trước Khuynh Tâm Công chúa ngốc nghếch nên bị người ta lừa tới chết, kiếp này cũng là ông trời bù đắp cho nàng, ban thưởng cho nàng một viên “Thất Khiếu Linh Lung Tâm”, cũng bổ sung vào trái tim màu đen ban đầu. Thất Khiếu Linh Lung Tâm là món bảo bối xinh đẹp và thông tuệ nhất thế gian này, đương nhiên có thể hóa giải oán hận, tinh lọc tâm hồn. Cứ xem tạo hóa của Khuynh Tâm Công chúa ở kiếp này đi.”
“Kiếp này?” Tiếu hoà thượng nghi hoặc.
“Đúng vậy, nàng nhảy vào ao trùng sinh, sống lại cuộc đời này, nhưng mà vì oán khí và sát khí trên người nàng nên ao trùng sinh cũng khô cạn, không ai dùng được nữa. Chỉ có một cơ hội này, nếu không biết nắm bắt thì không ai giúp được vận mệnh của nàng nữa đâu.”
Trên chín tầng mây, tiếng thở dài của trí giả bay đi theo gió khẽ.
Đây là đâu?
Cố Khuynh Tâm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tấm màn lụa ở bên trên, nàng cảm giác cực kỳ mê muội, chẳng lẽ nàng nhảy vào ao mà vẫn không chết được ư? Ha ha, nàng muốn cười thật to, mạng mình lớn đến thế sao? Không đúng, phải nói là mạng của cơ thể đã chết từ sớm rồi, chỉ có linh hồn này là mãi không chết được.
Bị Hàng Ma trận đánh không chết, nhảy ao cũng không chết, bây giờ linh hồn của nàng rốt cuộc đã trôi về đầu thế? Đây là đâu?
Một hồi lâu cũng không thể giải đáp được nghi vấn của bản thân, Cố Khuynh Tâm biết mình đang nằm, thế là chống tay lên, đang chuẩn bị lần mò ngồi dậy thì phát hiện cánh tay hơi khác thường, nàng chợt cúi đầu xuống...
Tay của nàng, tay của nàng trở nên nhỏ bé như vậy từ lúc nào thế? Trắng trắng mập mập, tay nhỏ núc ních xuất hiện trước mặt nàng, chỉ có một điểm duy nhất khiến nàng hài lòng chính là có thịt, đã thế còn không có khí đen! Phải biết là sau khi nàng có pháp lực, cả người toàn bốc khí đen, khí đen kia còn có tác dụng ăn mòn nữa.
Cố Khuynh Tâm sửng sốt ngồi dậy, vui vẻ nhìn đôi tay mình, đây rõ ràng là tay của đứa trẻ năm sáu tuổi! Chẳng lẽ linh hồn của nàng đã nhập vào thân xác của một đứa trẻ nào đó ư?
Nhìn tay của mình, đột nhiên Cố Khuynh Tâm muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình một chút, nếu như thật sự may mắn nhập vào cơ thể người, vậy chắc chắn sẽ cảm nhận được đau đớn.
Tay trái nàng nhéo lên mu bàn tay phải, ôi cha, má ơi, biết đau này!
Cố Khuynh Tâm liền mỉm cười, đã lâu lắm rồi, cuối cùng nàng cũng được làm người lần nữa. Nàng đã sớm quên mất cảm giác làm người, mấy ngày làm ác linh, hôm nào cũng bay tới bay lại trên trời, chân không chạm nổi xuống đất.
Ấy, nghĩ đến chân, Cố Khuynh Tâm rất vui vẻ. Nàng bật dậy khỏi giường, để chân trần giẫm trên sàn nhà, thật sự rất lâu rồi nàng mới cảm nhận được cảm giác khi tiếp xúc với mặt đất, cũng khiến nàng rất vui.
Cuối cùng nàng cũng được trở lại làm người rồi, hơn nữa lần này, nàng nhạy cảm phát hiện trong đầu mình rất tỉnh táo, cảm giác sạch sẽ trong veo. Lúc trước, à không, bây giờ phải nói là kiếp trước nhỉ? Những chuyện nàng không nghĩ thông được ở kiếp trước, bây giờ lại có thể thông suốt toàn bộ. Chẳng hạn như những gì mà Hoàng hậu và hai công chúa tỷ tỷ độc ác kia đã làm, cả nguyên nhân cái chết của phụ hoàng nữa, và rất nhiều chuyện sau đó, nàng nghĩ thông suốt hết cả rồi.
Cặp nam nữ tồi tệ, làm người một lần nữa, cho dù kiếp này nàng nhập vào cơ thể ai thì nàng cũng nhất định phải khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu!
Chỉ trong chốc lát mà như đổi một cái đầu mới, chẳng lẽ là đầu óc của cơ thể này quá thông minh khiến nàng tự dưng được lợi.
Đang trải nghiệm cảm giác cơ thể mới, một giọng nói dịu dàng truyền vào từ ngoài cửa: “Công chúa điện hạ, người dậy rồi à, sao lại giẫm chân trần trên sàn nhà thế, dễ lạnh lắm, mau đứng dậy nào.”
Sau đó Cố Khuynh Tâm cảm giác mình được ôm vào một vòng tay ấm áp có mùi thơm của nữ nhân, rồi được bế lên giường.
“Công chúa điện hạ, Hoàng thượng phải người đến tìm Công chúa điện hạ đấy, Công chúa điện hạ có thể trở về Kinh Thành rồi. Sau này Công chúa điện hạ chính là đứa trẻ tôn quý nhất trên đời này!” Nữ nhân ăn mặc như cô gái nông thôn vừa nói vừa cầm giày nhỏ mang vào cho Cố Khuynh Tâm.
Công chúa điện hạ? Lẽ nào cơ thể này cũng là một công chúa sao? Không biết là công chúa của nước nào nhỉ?
Nhưng nhìn nữ nhân trước mắt, Cố Khuynh Tâm cứ có cảm giác thân thuộc và thân thiết khó hiểu.
Quần áo trên người của người nọ rất cũ nát, đây chính là trang phục của một người phụ nữ nông thôn bình thường, vải đay thô, còn chắp vá vài mảnh. Nhìn thoáng qua quần áo trên người mình, trông khá hơn là một chút, không có miếng vá nhưng cũng là loại vải đay thô đơn sơ nhất, vừa nhìn là biết trẻ nhà nghèo.
Nghe nông phụ nói thì có vẻ như cơ thể hiện tại của mình có chuyện xưa gì đó, một Công chúa điện hạ lại lớn lên ở nông thôn, bây giờ Hoàng đế muốn đón nàng về, trở lại làm công chúa.
Ngẫm lại mình đúng là may mắn, vừa mới nhập vào cơ thể người ta đã được hưởng đãi ngộ của công chúa rồi, mà nguyên chủ của cơ thể này lại phải ở đây chịu cuộc sống khổ cực của đứa trẻ nhà nông suốt năm năm, chính Cố Khuynh Tâm cũng thấy hơi áy náy.
“Công chúa điện hạ, một lát nữa trưởng thị vệ trong hoàng cung sẽ dẫn đội nghị trường đến, cũng sẽ có quần áo đẹp để mặc, đến lúc đó chúng ta có thể rời khỏi đây, về sống trong hoàng cung ở Kinh Thành rồi. Đó là một nơi to hơn cả cái nhà này, còn to và đẹp hơn tất cả những cái nhà xinh đẹp và to lớn nhất người từng thấy nữa.”
Gương mặt của người đang nói chuyện với nàng mang đến cảm giác cực kỳ quen thuộc, cảm giác quen thuộc đó như thể đã sống với nàng rất lâu rồi, tiếc là Cố Khuynh Tâm vẫn không nhớ được rốt cuộc là ai.
ôm nguyên tắc địch không động ta cũng không động, Cố Khuynh Tâm chỉ âm thầm quan sát người phụ nữ trước mặt và hoàn cảnh xung quanh, định tìm tòi ra gì đó.
Đầu óc của cơ thể này rất thông minh, có thể dễ dàng hiểu được rất nhiều tin tức từ hoàn cảnh và những lời người trước mặt nói, chẳng hạn như chắc chắn công chúa này bị Hoàng để bỏ vì một nguyên nhân nào đó, bây giờ Hoàng đế lại đổi ý tìm công chúa về. Rồi chẳng hạn như cái nhà này nằm trong một thôn làng nhỏ, vì nàng nhìn thấy rất nhiều nhà gỗ thấp bé tương tự bên ngoài qua cửa sổ, chỉ có một tầng, trên nóc nhà được che phủ cỏ rơm.
Nàng là một công chúa, vì sao lại từng thấy những nhà tranh này? Là vì kiếp trước nàng theo phụ hoàng đi săn bắn nên từng nhìn thấy, lúc đó nàng còn hỏi phụ hoàng rất nhiều câu hỏi.
“Công chúa, đến đây, để ta rửa mặt cho Công chúa một chút, sau này khi về hoàng cung chúng ta sẽ bắt đầu học quy củ, không thể tùy tiện như lúc ở đây được. Đến lúc đó người là chủ nhân, ta là nô tài, trên dưới khác biệt, hiểu chưa? Hầy, thôi được rồi, bây giờ người còn nhỏ, đến lúc đó rồi tính tiếp. Nếu nương nương còn sống thì tốt rồi, nhưng mà bây giờ mọi chuyện đều rõ đã, bệ hạ muốn tới đón công chúa về, chắc chắn là trong lòng bệ hạ vẫn có Công chúa và nương nương, Công chúa quay về chắc chắn sẽ rất được sủng ái, chỉ cần có nương nương thì chắc chắn sẽ rất được sủng ái.”
Không lâu sau, dưới sự hầu hạ của nữ nhân hiền từ quen thuộc này, Cố Khuynh Tâm đã rửa mặt xong, cũng đã mặc một bộ quần áo sạch sẽ.
“Xong rồi, Công chúa điện hạ xinh đẹp, còn nhỏ mà đã xinh đẹp đáng yêu thế rồi, vừa nhìn là biết người di truyền sắc đẹp của nương nương, là mỹ nhân trời sinh, sau này đương nhiên cũng sẽ khuynh quốc khuynh thành như nương nương rồi. Tiếc là nương nương lại rơi vào kết cục kia, chắc chắn nương nương ở trên trời phù hộ nên Công chúa mới có ngày hồi cung. Nhìn thấy Công chúa xinh đẹp đáng yêu thế này, nương nương ở nơi chín suối có thể an nghỉ được rồi.”