Đấy vốn là hình phạt xấu xa và độc ác nhất, không được phép sử dụng trước công đường. Nhưng bên trên có yêu cầu đặc biệt thì đương nhiên vẫn sẽ có người dùng, không phải ư?
T
“A...”
“A...”
“A...”
Cổ họng khàn đặc, nước mắt chảy khô, đêm đó trong thiên lao chỉ còn lại tiếng gọi thê lương như ma nữ khóc gào, kinh hãi đến mức những người dù đã làm nhiều việc ác trong thiên lao, mặt không đổi sắc cũng phải rùng mình gặp ác mộng liên tục.
Chân trời hoàng hôn đỏ như máu, lại ba ngày nữa trôi qua.
Phòng trong cùng của thiên lao đang giam giữ một nữ phạm nhân.
Trong ba ngày qua, đây là người kêu gào thảm thiết và thống khổ nhất, chỉ thấy quần áo nàng xộc xệch, thân thể lấm lem máu me, trên mặt đã không nhìn rõ tướng mạo vốn có, khóe miệng còn có vết máu đọng lại, tóc như ổ gà, hai mắt nhắm nghiền, miệng chỉ có khí vào chứ không có khí ra.
Không biết chỗ ướt trên mặt đất là máu hay nước, dính nhớp trông mà thấy rợn người.
“Lão đại, chắc nữ nhân này không qua nổi đêm nay đâu nhỉ.”
Một tên cai ngục nói, trong tay hắn đang cầm một cái khay nhỏ, trên khay có rất nhiều chai lọ.
“Hừ, chuyện này còn cần người nói nữa à, người có mắt đều nhìn ra được, hiểu chưa?” Tên cầm đầu không thèm để ý, gọi mấy người phía sau bước tới dựng nữ nhân kia dậy, cho người khiêng một cái thùng gỗ tới, trực tiếp ném người vào trong.
“Lão đại định làm gì thế?” Tên cai ngục khó hiểu.
Người đi phía trước hung dữ liếc hắn một cái: “Hỏi nhiều thể làm gì, thà biết ít còn hơn biết nhiều.”
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau ra tay cho ta. Bên trên đã nói nhất định phải tắm rửa sạch sẽ cho nữ nhân này từ đầu đến chân, không được để sót một vết bẩn nào, một lát mới tiện làm việc được.”
Sau đó hai người đi ra ngoài. Ra khỏi nhà lao, tên cai ngục vẫn còn hơi khó hiểu, khẽ hỏi: “Lão đại, rốt cuộc bên trên muốn làm gì nữ nhân này thế? Mấy ngày trước thì luôn tra tấn, hôm nay đột nhiên lại thay đổi, còn tốt bụng tắm cho người ta, bọn họ tính làm gì thế? Nữ nhân kia đã thoi thóp rồi, sắp đi đời nhà ma rồi, làm gì còn hơi đầu hưởng thụ mấy thứ này nữa.”
“Ngươi thì biết cái gì! Ghé tại lại đây ta nói cho ngươi biết.”
Tên cai ngục ghé sát tai vào, tên cai ngục được gọi là “lão đại” thì thầm vào tai hắn vài câu. Hắn nghe xong, mở to mắt đầy kinh hãi, chờ đến khi lão đại nhà hắn đi rồi, vẻ hoảng sợ và run rẩy trên gương mặt hắn vẫn chưa biến mất, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
“Độc nhất là lòng dạ nữ nhân, độc nhất là lòng dạ nữ nhân.” Miệng hắn ta run run, không ngừng lẩm bẩm câu này.
Mấy bà mụ đi theo vào nhanh chóng bắt tay vào làm, chẳng mấy chốc đã lột sạch quần áo của nữ nhân, rắc rất nhiều bột thuốc vào nước rồi bôi rất nhiều thứ lên người nữ nhân. Sau đó động tác không hề thương tiếc tí nào, như thể trong thùng không phải là người mà là một thứ gì đó, chỉ cần rửa rửa chà chà là được.
Chỉ chốc lát sau, làn da trắng nõn trên người nữ nhân đã bị chà xát đỏ ửng lên, một bà mụ khác thấy vậy thì vội cản lại: “Một lát nữa còn phải xử lý nữa đó, bà mà không làm nhẹ lại, da mà đỏ lên thì bên trên sẽ không hài lòng đâu.”
Vừa nghe đến đây, sắc mặt những người kia tái nhợt, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục như thường, bà mụ khi nãy còn mạnh tay bây giờ cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Suốt quá trình, nữ nhân hấp hối chỉ là một con rối mặc người ta định đoạt, hoàn toàn mất đi sức sống. Ngay cả con cá trên thớt cũng có thể nhảy vài cái trước khi chết, nhưng nàng ngay cả nhảy trước khi chết cũng không nhảy được.
“Tắm rửa nãy giờ cũng sạch rồi đấy.” Một bà mụ lên tiếng, thoạt nhìn là người có đắc lực nhất trong đó. Sau khi kiểm tra kỹ càng, bà ta hài lòng gật đầu.
“Tìm một mảnh lụa cuộn người lại rồi chuyển ra ngoài đi.”
Nữ tử bị vải lụa nhẹ nhàng lại có lực cuộn lại. Ngay lúc đó, ánh mắt nữ tử đột nhiên trợn to, mở to hết cỡ, dường như muốn toát ra sự thù hận lớn nhất trong mắt, mà sự thù hận kia khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
“Nguy rồi, người đã tắt thở rồi.” Một bà mụ sợ hãi kêu lên, mở to mắt, người cũng không còn thở nữa.
Một bà mụ khác đi tới, sờ động mạch trên cổ nữ nhân rồi thử thăm dò hơi thở của nàng, quay lại liếc mắt với người khác, đúng là nữ nhân này đã không còn thở nữa.
“Chết cũng tốt, chết sớm đầu thai sớm, nếu không thì chờ lát nữa phải nếm nỗi đau rút xương lột da mới gọi là sống không bằng chết đó.”
Bà mụ dẫn đầu nói xong chắp hai tay lên ngực, thầm niệm vài câu A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.
Những bà mụ khác nhìn thấy đôi mắt mở to của nữ nhân, da đầu trở nên tê dại, như thể người kia sống lại muốn về đòi mạng bọn họ. Bọn họ tranh thủ niệm A Di Đà Phật, A Di Đà Phật theo bà mụ dẫn đầu.
Bà mụ dẫn đầu niệm xong vài câu kinh siêu độ, sau đó đi tới trước mặt nữ tử, chuẩn bị nhẹ nhàng vuốt đôi mắt mở to của nàng. Đôi mắt kia mở to nhìn bà, trong đó toàn là oán hận, vừa nhìn đã muốn ngộp thở.
Nhưng mà làm vậy mấy lần liên tiếp thì đôi mắt kia vẫn mở to, không khép lại được. Mí mắt như thể vừa sinh ra đã mọc bên trên, hoàn toàn không thể cụp xuống, trong mắt nứt ra nhìn chằm chằm vào bà mụ dẫn đầu như thể muốn tìm bà đòi mạng. Không ngờ trong mắt trong đôi mắt kia lại bắt đầu đổi màu từ từ, từ đỏ nhạt chuyển sang đỏ thẫm, cuối cùng cả đôi mắt và đồng tử đều đỏ như màu máu.
“Bịch bịch” mấy tiếng, bà mụ dẫn đầu lập tức quỳ rạp xuống đất, liên tục hô to: “Cô nương tha mạng, cô nương tha mạng!”
Mấy bà mụ còn lại đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu, ai nấy đều sợ hãi muốn tiểu ra quần, vội quỳ xuống theo bà mụ dẫn đầu, xin tha mạng.
Bà mụ dẫn đầu cố nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, không dám qua loa nữa, làm công việc này đúng là bất đắc dĩ mà.
Cảnh tượng thể này trăm năm khó gặp, mấy đời nhà bà làm công việc này, mắt không khép được mà còn đỏ ngầu nhất định là cực kỳ nguy hiểm, bà sống đến từng tuổi này cũng mới gặp lần đầu tiên. Bà biết tình huống này cũng là nhờ bản chép tay của ông nội và phụ thân để lại, nếu người trước khi chết
không nhắm mắt, hai mặt còn đỏ như máu, chắc chắn là một điểm cực xấu. Nữ tử này oán khí cực nặng, nếu không xử lý sạch sẽ, sau này chắc chắn sẽ gây ra đại họa.
Giải pháp sạch sẽ nhất là hỏa táng, tốt nhất là phải thiểu hết không sót lại sợi tóc nào, nếu mà bất cẩn để lại di vật của nữ tử thì dễ chọc phải tai họa. Nhưng mà bên trên lại yêu cầu tàn nhẫn như vậy, không cần biết nữ tử này đã làm sai điều gì nhưng bên trên nghĩ ra cách đó cũng quá tàn nhẫn rồi.
Bà muốn thử nói chuyện với bên trên một chút nhưng cũng không hy vọng gì nhiều, mấy người quyền cao chức trọng kia có bao giờ nghe mấy người địa vị thấp nhất như bọn họ nói đâu. Nhưng mà bà muốn mạo hiểm thử một lần, nếu không thì đến lúc đó cũng khó mà tưởng tượng được.
Bà mụ dẫn đầu đang quỳ dưới đất vẫn không dám nhìn vào đôi mắt đỏ máu kia, đành phải van xin hết lần này đến lần khác: “Cô nương ơi cô nương, bạn có đầu nợ có chủ, nếu cô có oan ức gì thì cũng đừng trách chúng ta. Chúng ta cũng bất đắc dĩ bị buộc phải làm chuyện này thôi, xin cô nương hãy tha cho chúng ta.”
“Các ngươi còn lề mề gì đấy, xong việc rồi thì mau ra ngoài cho ta.”
“À, được được.” Mấy bà mụ vội đáp lại rồi bò dậy, nhưng chân ai nấy đều đã nhũn ra, không dám nhìn nữ tử bị lụa bọc lại, càng không cần phải nói đến đội mắt vừa nhìn sẽ gặp ác mộng kia.
Trước khi rời đi, bà mụ dẫn đầu cố nén sợ hãi trong lòng, lấy khăn tay của mình che mắt nữ tử lại.
Lúc ra ngoài, bà mụ dẫn đầu định nói gì đó với tên cầm đầu chuyển người, nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị đẩy sang một bên, bà ta sợ hãi không dám làm gì nữa. Những người đó đều đeo đao kiếm, lệnh bài rất cao, nhìn thôi cũng biết ít nhất cũng là người trong hoàng cung, giết một người như chặt một củ cải, bà ta không dám đi tới nữa, quan trọng nhất vẫn là giữ mạng, cái mạng nhỏ này mà mất thì cũng mất hết.
Chạng vạng hôm đó, một đội thị vệ tiến vào hoàng cung, kéo theo một chiếc xe ngựa, không ai biết trên xe ngựa có gì.
Đêm đó, trong một căn phòng hẻo lánh nào đó trong hoàng cung, có một đám người tụ tập lại, không biết bọn họ đang bận bịu chuyện gì, trên mặt không có cảm xúc, đông người như thế nhưng chẳng có ai lên tiếng cả. Chỉ có mùi hôi thối khi bọn họ đổ từng chậu máu vào trong cống thoát nước là mãi không tản đi.
Buổi trưa, trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy, tường cung cao ngất.
Trong một cung điện ở Đông cung Thái tử, một nữ tử ăn mặc cao quý đang nằm trên tháp dài, xung quanh là mấy cung nữ, có người xoa bóp, có người đấm chân, có người sơn móng tay.
Ngoài cửa có người đến bẩm báo, nữ tử ra hiệu cho người nọ vào.
“Tiến triển thế nào rồi?”
“Bấm nương nương, mọi thứ tiến triển thuận lợi, những thợ thủ công đẩy nhanh tiến độ ngày đêm, đã làm ra được một cây quạt xương, một bộ da vẽ và một mặt trống mừng.”
“Tốt, tốt lắm, mang lên cho ta xem thử đi.”
“Nô tài tuân lệnh.”
Một lúc sau, cả ba món đồ đều được dâng lên. Nữ tử hoa lệ tiến lên cầm cây quạt bằng xương thưởng thức trước, cảm giác khi sờ lên từng nan quạt đúng là thoải mái.
Tam hoàng muội của ta, nhìn đi, đây chính là kết cục khi tranh giành với ta đấy. Không phải người muốn bên cạnh lang quân của ngươi một đời một kiếp sao? Được thôi, ta sẽ tác thành cho ngươi, thấy tỷ tốt với người như thế nào chưa? Ngươi ở nơi chín suối chắc cũng phải cảm ơn ta vì đã cho ngươi cơ hội này, đúng không?”
“Mang cây quạt xương này đến cho Thái tử điện hạ, cứ nói là lễ vật ta tặng cho ngài ấy.”
Bước đến trước mặt trống, nữ tử gật gù nhìn mặt trống kia, trên mặt đầy vẻ tán thưởng. Mặt trống này đúng là cái trống đặc biệt nhất trên đời này rồi, nàng ta đặt tay lên đó đập nhẹ vài cái, “đùng”, “đùng”, “đùng”. Chà, nghe hay thật đấy!
Nhị hoàng muội thích ca hát và nhảy múa như vậy, tặng cho muội ấy cái này là được rồi. Lần này Tam hoàng muội ngươi cũng có thể ở bên cạnh tỷ tỷ cả đời rồi, ha ha.
“Người đâu, mang mặt trống này đến chỗ Nhị hoàng muội của ta, nếu muội ấy có hỏi thì cứ bảo muội ấy tự đến gặp ta.”
Đám nô tài nhận lệnh rời đi.
Bộ da vẽ còn lại đương nhiên phải giữ cho mình rồi. Nữ nhân bước tới, dùng tay vuốt ve đường vân trên đó, nó được làm từ da mặt, vết tích trên đó vẫn còn, có thể loáng thoáng nhìn thấy ngũ quan kia được khảm ở đâu.
Nàng ta vuốt ve bộ da vẽ bị thương giống như trân bảo tuyệt thế, làn da này quả nhiên vẫn tốt như trước, tiếc là bây giờ nó chỉ có thể biến thành công cụ vẽ tranh của nàng ta.