Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

Chương 7: Thiển Lan




Nghe những lời này Liễu di nương cũng chẳng cảm thấy tức giận. Bà không còn xa lạ gì với tính tình của Lạc Thanh An nên đành hạ giọng xuống: "Thanh An, chúng ta sống dưới mái hiên của người ta thì không thể không cúi đầu. Không phải ta không thương con nhưng thân phận ta thấp bé thì cũng đành chịu."

Nói rồi, cả người Liễu di nương toát lên vẻ thương tâm khiến cho Lạc Thanh An đang bừng bừng lửa giận cũng chợt sững người.

"Không sai, con quả thật là Đại tiểu thư Hầu phủ nhưng trong vòng phú quý này thân phận của con đến cuối cùng cũng chỉ là thứ xuất. Thanh An, ở Lương triều chúng ta dù cho con có tài hoa đến đâu thì thứ nữ vẫn là thứ nữ vĩnh viễn cũng không thể bằng được đích xuất. Hiện giờ con vẫn ở trong phủ thì chưa có gì để nói. Nhưng nếu sau này con gả đi thì sẽ có rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ. Một nữ nhân về nhà chồng nếu không có mẫu tộc chống lưng thì vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên. Huống chi không có đích mẫu làm chủ thì ngay cả chuyện tìm một nhà đàng hoàng làm chính thê cũng khó. Trừ khi là con muốn đi theo con đường của di nương làm thiếp cho người ta. Thanh An à, đời này của di nương cũng là đến đây thôi, ta không cầu mong con có thể gả cao gả xa mà chỉ mong con được người ta đường đường chính chính cưới vào cửa chứ không phải như ta cả đời đều cúi đầu nhìn sắc mặt chủ mẫu mà sống."

Giọng nói Liễu di nương run run chứa đầy chua xót cùng bất đắc dĩ: "Con có hiểu không?".

"Di nương..." Lạc Thanh An bị từng lời của thân mẫu làm chấn động. Từng chữ từng chữ cứ như con dao sắc bén cứa thẳng vào tim nàng, kéo tụt nàng từ thiên đường trở về hiện thực.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nương nói với nàng những điều này. Phải rồi, Lạc Thanh An ơi, sao ngươi có thể quên đến cuối cùng ngươi cũng chỉ là một thứ nữ mà thôi. Những năm qua được thiên hạ tung hô là tài nữ đã khiến ngươi quên mất xuất thân của mình rồi sao?



Cả người Lạc Thanh An cảm thấy lạnh toát, sự run rẩy truyền từ tim đến thẳng những đầu ngón tay đang bấu chặt vào cạnh bàn.

"Di nương... con..." Giọng Lạc Thanh An run rẩy.

Liễu di nương nắm lấy bàn tay Lạc Thanh An, vỗ về nàng: "Nghe lời ta, từ nay về sau con đừng cố tình đối chọi với Tam tiểu thư nữa. Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời thì phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi con, sau này khi xuất giá cũng được thêm vài phần hồi môn có thể nở mày nở mặt. Còn về Tam tiểu thư, đợi khi gả đi rồi thì hai đứa cũng không còn quan hệ gì mà mọi chuyện đều phải tùy thuộc vào nhà chồng. Thật sự là không đáng để con tranh giành hơn thua. Cũng như ta năm đó dù ở mẫu gia có bao nhiêu hiềm khích với các tỷ muội trong tộc thì bây giờ cũng chẳng còn gặp họ được bao nhiêu lần."

Lạc Thanh An cảm nhận sự dịu dàng từ Liễu Tư, mọi thứ quanh nàng như đang quay cuồng lên vậy.

Nàng vừa qua tuổi cập kê được hơn nửa năm nhưng tới nay lại chưa định ra hôn sự với nhà nào, cũng chưa từng đặc biệt chú ý đến nam nhân nào. Lạc Thanh An nghĩ đến những việc mình từng làm với Tam muội thì cảm thấy chán chường.

Có lẽ mẫu thân sẽ không có ý định giúp nàng tìm một mối hôn sự tốt đâu, còn di nương lại... Xem ra chuyện này nàng phải tự trù tính cho bản thân rồi.

"Di nương, người nói người khi ấy cứu nữ nhi là Thế tử phủ Thành Vương đúng không?" Đôi mắt Lạc Thanh An khẽ động, dư quang trong ấy khiến Liễu di nương bất giác nhíu mày.

Sau một đêm tịnh dưỡng tại điện Tiêu Dương thuộc cung Vĩnh Thọ của Thái hậu, Lạc Trường An cảm thấy thân thể mình đã tốt hơn rất nhiều.

Chỉ là dù ở đây Lạc Trường An được các thái y và cung nữ chăm sóc chu đáo cẩn thận nhưng nàng lại cảm thấy không thoải mái như ở Hầu phủ. Trước đây đã quen có nha đầu Thanh Lan suốt ngày loay hoay trước mặt nàng nhảy nhót hệt như một đứa trẻ. Bây giờ phải đối diện với những cung nữ cả người đầy quy tắc thế kia đúng là không quen chút nào cả.



Thiển Lan cầm theo vài cành hoa bước vào điện thì thấy Tam tiểu thư nhà Bình Nguyên Hầu đang ngồi ngẩn người bên giường không biết suy nghĩ vẩn vơ điều gì.

Nàng đặt cành hoa lên bàn, đi đến bên cạnh Lạc Trường An.

"Lạc tiểu thư, nô tỳ có chuẩn bị canh sâm giúp người bồi bổ cơ thể. Nhân lúc còn nóng người hãy uống một chút đi." Thiển Lan vừa nói vừa đưa chén canh trên tay tiểu cung nữ đi theo sau nàng đến bên cạnh Lạc Trường An.

Nhìn Lạc Trường An uống một hớp, trong lòng Thiển Lan không khỏi cảm thán.

Nàng năm nay đã hai mươi tư tuổi, tính đến nay đã phục dịch trong cung hơn mười năm. Nếu không có điều gì bất trắc xảy ra thì năm sau là nàng có thể xuất cung hồi hương. Mười năm này nàng lăn lộn qua các vị trí khác nhau, phục vụ tại các cung các viện từ thấp bé đến cao quý, bằng chính thực lực mà leo đến vị trí nhất đẳng cung nữ ở cung Vĩnh Thọ, trở thành nô tỳ đắc lực hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương. Nhiều năm như vậy nàng đã nhìn thấy qua rất nhiều nữ nhân, mỗi người lại có một dáng vẻ, một phong thái khác nhau.

Nói đến tần phi có Thuần Quý phi kiêu ngạo rực rỡ như đóa hồng hoa tắm dưới nắng sớm, có An Tần như đóa hải đường ngọt ngào thanh thoát rung động lòng người. Nói về quý nữ thì có Tứ tiểu thư nhà Du Thái phó tri thư đạt lễ thanh nhã linh khiết, còn có Nhàn Yên Quận chúa phủ Thành Vương tú ngoại tuệ trung phóng khoáng thuần hậu.

Duy chỉ có có vị quý nhân này, Tam tiểu thư nhà Bình Nguyên Hầu là đặc biệt. Lần đầu tiên Tam tiểu thư nhập cung là năm sáu tuổi. Khi ấy Thiển Lan cũng chỉ là một cung nữ quét dọn mới vào cung. Lần đầu gặp gỡ ở lương đình, Thiển Lan đã cảm thấy quanh nàng ấy có một cỗ bi thương khó tả khiến nàng vĩnh viễn không thể quên cũng không thể hiểu được vì sao lại xuất hiện trên người một tiểu cô nương ngậm thìa vàng mà trưởng thành như thế. Ngay cả bản thân nàng sinh ra trong một hộ nghèo ngoài kinh thành vì kế sinh nhai của gia đình mà buộc phải nhập cung cũng chưa từng có biểu cảm đó.

Mười năm trôi qua, cỗ bi thương ấy cũng dần biến mất theo năm tháng nhưng lại để lại một Tam tiểu thư trầm tĩnh ưu nhã. Sự thanh tao của nàng ấy không phải được mài dũa theo lễ nghi quy củ mà đi ra từ trong xương tủy, mỗi cử chỉ, mỗi cái nhấc tay hay ánh nhìn đều khiến người ta cảm nhận được cốt khí riêng biệt đi cùng với nỗi ưu tư phảng phất đâu đó làm người bên cạnh không khỏi cảm thấy tò mò về một câu chuyện xa xưa nào.



"Lạc tiểu thư, nếu người cảm thấy buồn chán có thể đến Ngự hoa viên dạo chơi một lát. Đi lại nhiều cũng rất tốt cho sức khỏe của người."

Lạc Trường An trả chén canh sâm cho Thiển Lan. Nàng nhận lấy khăn lau sạch miệng đồng thời gật đầu xem như đồng ý.

Thiển Lan liền đáp: "Vậy xin Lạc tiểu thư chờ một lát, nô tỳ đi chuẩn bị một chút."

Lạc Trường An nhìn theo bóng dáng tất bật nhưng không thiếu sự quy chuẩn của Thiển Lan.

Không biết vì sao nàng luôn cảm thấy cung nữ này có cảm giác rất quen thuộc chỉ là đến giờ vẫn chưa nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Nhưng thật ra chuyện này cũng chẳng quan trọng lắm. Dù sao thì trí nhớ của nàng từ trước đến giờ vẫn không tốt, chắc có lẽ đã từng gặp trước đây cũng nên.

Thời gian không đến một chén trà thì Thiển Lan đã quay trở lại. Nàng đem theo một tấm áo lông chồn màu trắng tinh khôi kèm theo một vài vật dụng khác sau đó thì đích thân đưa Lạc Trường An tản bộ.