Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

Chương 20: Bằng hữu (2)




Ngoài Thanh Hiên lâu tiếng người tiếng ngựa ra vào tấp nập. Tất cả âm thanh ấy vang lên rõ mồn một bên tai ba vị tiểu thư tôn quý tại Lương Kinh.

Phải đến một lúc lâu khi Quận chúa phủ Thành Vương không chịu đựng nổi loại không khí nặc mùi thuốc súng này nữa nên đành lên tiếng hoà giải thì tình thế mới dịu lại được đôi chút.

Thật ra giữa Lạc Trường An và Du Thi Yến chẳng có mối thâm thù đại hận gì, bọn họ chỉ là thích đâm chọt đối phương để tạo chút cảm giác thành tựu cho mình vậy thôi.

Nói một cách nào đó, ba người họ là đối thủ, là tri âm, mà cũng là bằng hữu. Mối quan hệ giữa họ lúc tốt lúc xấu mà chủ yếu là cảm giác giữa Du Thi Yến và Lạc Trường An. Nhưng trên hết cảm tình vẫn tồn tại. Nó như một sợi chỉ âm thầm xuyên qua tầng phòng bị trong lòng mỗi người tạo nên mối liên hệ diệu kỳ mà bền chặt.

Lạc Trường An cũng không muốn làm khó "tiểu muội muội" của mình nữa nên quyết định tạm thời đình chiến với Du Thi Yến.

Thật lòng mà nói nàng cũng chẳng ghét bỏ gì nàng ta. Nhưng không hiểu vì sao mỗi lần gặp mặt nếu bọn họ không nói vài lời khiến đối phương khó chịu thì lại cảm giác như thiếu đi thứ gì đó.

Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp vị tiểu thư nổi tiếng khắp Lương Kinh này. Ban đầu nàng và nàng ấy đều quen biết Nhàn Yên trước sau đó mới qua Nhàn Yên giới thiệu mà gặp gỡ nhau.

Lần đầu gặp gỡ tại Thanh Hiên lâu, nàng ấy như loài khổng tước kiêu hãnh quý phái. Nàng vẫn còn nhớ như in hình ảnh Du Thi Yến chế giễu và dằn mặt đám công tử vô danh rỗi nghề ỷ thế hiếp người. Khác với Ngũ Công chúa kiêu hãnh bởi thân phận tôn quý, sự kiêu hãnh của Du Thi Yến toát lên từ tài hoa lẫn trí tuệ của chính mình. Ấn tượng ban đầu ấy vô cùng sâu đậm, nó mạnh mẽ đến mức dường như Lạc Trường An nhìn thấy một ai đó phía sau hình bóng nàng ta.



Du Thi Yến nhìn vào ánh mắt Lạc Trường An rồi âm thầm giễu cợt.

Phải, chính là ánh mắt đó.

Từ lần gặp gỡ đầu tiên, chỉ vì ánh mắt đó mà nàng quyết phải phân định cao thấp với Lạc Trường An đến cùng.

Du Thi Yến là Tứ cô nương phủ Du Thái phó đồng thời cũng là chất nữ của Thành Vương phi Du Anh. Từ lúc sinh ra vận mệnh của nàng đã gắn liền với một chữ "quý". Quý từ thân phận đến cốt cách, từ tầm nhìn đến tương lai. Theo như Thái sư từng nói, mệnh của nàng không làm Hậu cũng làm Phi, vô cùng hiển hách.

Nhưng Thái phó đại nhân chưa từng vì mệnh cách này mà kiêu ngạo hay ưu ái cho cháu gái mình. Đối với sự trưởng thành của Du Thi Yến, Du Thái phó luôn tận tâm tận lực giáo dục từ đó mới làm nên một Du tiểu thư tri thư đạt lễ (1) và có danh vọng cao trong thư hương thế gia. Dân gian còn có nhiều tin đồn rằng Tứ tiểu thư Du phủ đã được bên trên định sẵn sẽ trở thành Thái tử phi, nghĩa là vị Hoàng tử nào lấy được nàng thì có thể nắm chắc trong tay ngôi vị Trữ quân.

Du Thi Yến là một thiếu nữ mắt cao hơn đầu. Nàng tôn trọng tài hoa đồng thời khinh thường hạng người ngu xuẩn. Đối với bản thân hay mắt nhìn người của mình Du Thi Yến cũng vô cùng tin tưởng. Một nữ nhân mắt cao hơn đầu như thế thường rất nhạy cảm với những người giống mình, càng không thể chấp nhận những người đó nhìn nàng với ánh mắt thấu triệt.

Du Thi Yến vẫn nhớ rõ sự thương cảm lẫn hoài niệm trong ánh mắt Lạc Trường An ngày đó. Thật lòng, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy cả người bức rức khó chịu. Nói thẳng ra nàng ấy có tư cách gì mà tự cho mình đứng ở vị trí sáng thế thần nhìn thấu thế gian? Du Thi Yến cực kì không vui vì điều đó. Nhưng càng tiếp xúc với Lạc Trường An, Du Thi Yến lại càng nhận ra nhiều điểm đặc biệt ở nàng ấy. Tất cả cảm xúc hỗn độn trộn lẫn trong lòng khiến nàng càng muốn thân thiết cũng càng muốn tranh đua cùng Lạc Trường An.

Có thể nói chính vì những ấn tượng đầu đó mà bọn họ luôn để đối phương ở vị trí đối nghịch, nhưng cũng vì sự đối nghịch lại càng thấu hiểu tâm can khiến bọn họ bất giác bộc lộ bản chất trước đối phương. Một diện mạo mà không phải ai cũng có thể thấy được ở những quý nữ này.

Từ khúc mắc ban đầu lâu dần thành cảm tình thân thiết. Trong đó Quận chúa Triệu Nhàn Yên đóng vai trò như một cán cân cân bằng cảm xúc lẫn quan hệ từ đó mới tạo nên tình bằng hữu đặc biệt này.

"Lạc tỷ tỷ năm nay tỷ đi chơi lễ với muội và biểu tỷ nhé! Lễ Tương Tư hằng năm tỷ đều không tham gia, chỉ có muội là biểu tỷ đi với nhau thôi. Lần này tỷ ra ngoài chơi với bọn muội đi. Vui lắm! Mẫu thân cũng thường nói cả ngày ở trong phủ hoài có gì hay đâu!"

"Muội đừng có tốn sức nữa. Mấy năm qua chẳng năm nào muội không mời nhưng có bao giờ Lạc tiểu thư đây chịu nể mặt muội đâu?" Du Thi Yến không ngần ngại đả kích tinh thần Triệu Nhàn Yên.

Triều Nhàn Yên nghe vậy tỏ vẻ chán chường: "Muội còn nghĩ năm nay Đại ca trở về chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi đông đủ..."



Nhưng biểu tỷ nói thật sự không sai...

Trong giây lát Triệu Nhàn Yên như nghĩ ra điều gì đó. Đôi mắt nàng rực rỡ hẳn lên: "Đúng rồi! Muội còn định mời Trác ca ca cùng đi nữa cơ..."

Vừa nói Triệu Nhàn Yên vừa lén lút nhìn Lạc Trường An.

Du Thi Yến ở đối diện nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm. Nàng cười ý nhị, sau đó liền làm dáng thở dài: "Muội nói không sai chút nào. Lạc muội muội à, thân là đích nữ duy nhất của Hầu phủ muội thật sự không nghĩ cho thể diện Hầu gia chút nào cả. Xem xem, khắp Lương Kinh này có huân quý thế gia nào mà một thứ nữ lại còn có danh tiếng hơn cả đích nữ hay không? Nói trắng ra nếu không phải khí thế mẫu thân Quận chúa của muội mạnh mẽ thì ngay cả Hầu phủ có tồn tại đích nữ như muội hay không cũng chẳng ai biết được."

Triệu Nhàn Yên cũng hùa theo: "Phải đó Lạc tỷ tỷ, lễ năm nay đi chơi với bọn muội được không?"

Ngay từ lúc nghe Trác Chinh cũng tham gia tâm tư Lạc Trường An đã xoay chuyển. Không chỉ vậy Du Thi Yến lại còn cho nàng một bậc thang, Lạc Trường An đương nhiên không có lý do để từ chối.

"Được rồi, dù sao mẫu thân cũng thường trách tỷ không chịu ra ngoài học hỏi. Xem như lần này tỷ cùng muội đi mở rộng tầm mắt đi. Tỷ nói trước, tỷ chưa tham gia lễ lần nào. Muội không được bỏ rơi tỷ giữa đường đâu đó!"

"Hay quá!" Triệu Nhàn Yên tung hô.

Không thể tin được, nàng còn nghĩ năm nay cũng như mọi năm Lạc tỷ tỷ nhất định sẽ không đồng ý. Xem ra Trác ca ca có thể dùng được nha!

Triệu Nhàn Yên cười trộm, nàng tin rằng bản thân đã nắm được bí quyết rồi.

"Vậy là năm nay sẽ có rất nhiều người đi chơi với muội. Có Đại ca nè, có Lạc tỷ tỷ với biểu tỷ, còn có Trác ca ca nữa! Oa, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt!"

Du Thi Yến và Lạc Trường An nhìn thấy dáng vẻ cười híp mắt của Triệu Nhàn Yên cũng cảm thấy vui lây. Hai người họ âm thầm đưa mắt nhìn nhau, xem ra đã hiểu rõ ý đồ của đối phương.



"A!" Triệu Nhàn Yên đang vui vẻ đột nhiên la lên, nàng sực nhớ ra một người, nhanh chóng nhìn ngó xung quanh: "Phải rồi, hôm nay muội có hẹn với một bằng hữu mới quen muốn giới thiệu cho hai người. Sao chưa thấy người đâu nhỉ?"

Bằng hữu mới quen?

Ánh mắt hai vị tiểu thư lạ va vào nhau một lần nữa.

"Bằng hữu nào vậy, sao tỷ chưa từng nghe muội nhắc tới?" Du Thi Yến chợt hỏi. Nàng cũng không quên cảm thán với Lạc Trường An: "Đến giờ vẫn chưa xuất hiện, xem ra còn tôn quý hơn hai chúng ta nữa rồi."

Gương mặt Triệu Nhàn Yên đầy vẻ nịnh nọt: "Muội cũng xém quên mất nàng ấy. Nàng ấy là..."

"Thảo dân tham kiến Ngũ Công chúa."

Triệu Nhàn Yên chưa kịp dứt lời thì cả ba người nghe thấy tiếng xôn xao huyên náo ngoài phòng, trong đó rõ ràng nhất là tên một người mà Lạc Trường An vừa gặp mấy ngày trước.

(1) Tri thư đạt lễ: có học thức, hiểu lễ nghĩa.